Ôn Noãn cũng ý thức được lo lắng của mình thật sự không cần thiết.
Bọn họ là bạn bè của Hướng Đồ Nam ở nước ngoài, đối với chuyện anh bị thương, chắc chắn còn rõ hơn cô.
Hơn nữa nhìn kiểu này này, rõ ràng là đặc biệt về nước để trêu chọc anh rồi.
Kết quả cô ngay từ đầu đã trúng chiêu.
Đồng đội heo!
Ba người cười đủ rồi, cuối cùng cũng hơi thu liễm lại một chút.
Người đàn ông đeo kính cười nói trước: "Điều này không đúng nhé, bọn tôi trở về cũng không phải để trêu chọc cậu. Bọn tôi là muốn gặp chị dâu, nhân tiện thăm cậu. Đúng rồi, em dâu, tôi là Nghê Tín Huy, cũng là người Thượng Hải."
Ôn Noãn mỉm cười gật đầu.
Người còn lại cũng tự giới thiệu theo: "Trình Thừa Hiên, từ Quảng Châu. Nghe A Thần nói, tiếng Quảng Đông của em dâu rất tốt. "
Ôn Noãn cười: "Học từ người bạn ở Quảng Đông, cũng chỉ là hơi biết một chút."
Trình Thừa Hiên cười nói: "Khiêm tốn quá rồi, em dâu. Khoảng thời gian trước A Thần nói chuyện của cô và Đồ Nam, tôi và Tín Huy lúc ấy đã muốn về, nhưng nghĩ rằng sau đó có kỳ nghỉ dài, các người sẽ khá rảnh, lúc ấy mới trì hoãn thêm mấy ngày."
Nghê Tín Huy nối tiếp câu chuyện: "Đúng vậy đó, chúng tôi thật sự muốn trở về sớm một chút. Chủ yếu là vì Đồ Nam mấy năm nay... Thật không ngờ cô gái kia thật sự tồn tại, lại còn khéo như vậy gặp phải A Thần. Đây chắc là duyên phận nhỉ. Cô và Đồ Nam là định mệnh nhất định phải ở bên nhau. Nhưng mà em dâu nếu nói được tiếng Quảng Đông, tiếng Thượng Hải khẳng định càng không phải vấn đề, đúng không? Dù sao cũng đã ăn nhiều nước miếng người Thượng Hải vậy rồi, tôi nói đúng không?"
Trước khi tiếng cười phát ra, Hướng Đồ Nam cúi người cầm gạt tàn thuốc, làm bộ muốn ném anh ta.
Nghê Tín Huy nghiêng người tránh.
Sau đó ba người bọn họ hoàn toàn bật chế độ bóc gốc gác Hướng Đồ Nam, bán đứng anh không còn một mảnh.
Trong khoảng thời gian này cùng Hướng Đồ Nam một lần nữa ở bên nhau, Ôn Noãn cũng chưa từng nói chuyện chi tiết về khoảng cách năm năm này. Trong khoảng thời gian này, những chuyện anh làm, gặp ai, cô đều cũng không biết. Cho nên bây giờ nghe ba người bọn họ nhắc đến chuyện trước kia của anh, kể cả biết bọn họ chỉ đang trêu ghẹo anh, Ôn Noãn vẫn cứ nghe một cách thích thú.
Chỉ tiếc, ba người này rất xấu xa, chỉ muốn nhắc đến chuyện tình cảm của anh.
"Em dâu, chuyện này tôi nhất định phải nói với cô. Đồ Nam cậu ra rất thận trọng, suốt mấy năm, có lần cậu ta uống say, nhất thời lỡ miệng, mới nhắc đến cô." Nghê Tín Huy nói.
Hà Chấn Thần ngắt lời anh ta: "Việc này tôi đã nói với em dâu rồi."
Nghê Tín Huy vẫy tay: "Đó là dưới góc độ của cậu. Bây giờ tôi đang nói dưới góc độ của tôi. Em dâu, tôi nói với cô này..."
Ôn Noãn vì thế bị buộc nghe lại câu chuyện xấu hổ về mối quan hệ của Hướng Đồ Nam và cô một lần nữa.
"Hôm sau hỏi lại cậu ta, cậu ta còn không chịu thừa nhận chứ. Thằng nhóc này."
Trình Thừa Hiên tận dụng triệt để: "Em dâu, nếu không thì nghe thêm phiên bản khác từ góc độ của tôi?"
Hướng Đồ Nam: "Biến!"
Ôn Noãn cười không ngừng, không nhịn được nhìn Hướng Đồ Nam, anh đang nhìn cô.
Thật ra cô biết, đối với anh lúc đó mà nói, đó cũng không phải một chuyện vui vẻ.
Mấy năm đó, cô không vui, anh làm sao có thể thật sự từng vui vẻ.
Hà Chấn Thần cảm thán: "Dù sao tôi cũng không ngờ, tôi chỉ túm bừa một cái, lại đem tâm đầu nhục của Đồ Nam đến trước mặt cậu ta. Các cậu trước kia không phải nói tôi đánh cuộc nhất định sẽ thua à, kết quả thì sao, Đồ Nam còn không phải gọi tôi một tiếng \'bố\'?"
Hướng Đồ Nam cười mắng: "Thế hai chữ \'Bên A\' chó ăn rồi à?"
Nghê Tín Huy nói tiếp: "Còn nữa, em dâu, trêи người Đồ Nam có cái hình xăm..."
Hà Chấn Thần: "Tôi đã nói rồi."
Nghê Tín Huy trừng anh ta một cái, đổi đề tài: "Tôi nói cô biết, em dâu, trước kia lúc Đồ Nam ở Mỹ, có rất nhiều phụ nữ có ý với cậu ta..."
"Tôi cũng nói rồi."
Nghê Tín Huy trực tiếp xắn tay áo, giả vờ muốn đánh anh ta: "**, cậu có thể chừa chút cho bọn tôi không hả?"
Trình Thừa Hiên suy nghĩ một chút, hỏi: "Lúc Đồ Nam hôn mê ấy, chuyện gọi tên em dâu suốt, cậu đã nói chưa?"
--
Ồn ào suốt từ nãy, đến lúc Ôn Noãn đã đói đến mức bụng réo lên, cuối cùng cũng chuyển đến bàn ăn để tiếp tục.
Có lẽ đã chuẩn bị tốt để bị trêu chọc, tâm trạng cả buổi tối của Hướng Đồ Nam vẫn rất tốt. Ba người kia bất kể nói đùa thế nào, anh vẫn cứ cười.
Trong bữa tiệc Hướng Đồ Nam uống không ít rượu, sở dĩ hai người kia về nước là vì anh, không thể không uống.
Ôn Noãn lo lắng cho thân thể anh, lại không thể cản hứng chí của ba người còn lại kia, sau cùng đổi biện pháp pháp đỡ giúp anh vài chén.
Lúc lại muốn uống giúp anh, tay Hướng Đồ Nam che miệng chén.
Ánh mắt anh vẫn rất tỉnh táo, lại bởi vì vừa uống rượu, càng sáng rõ hơn.
"Sao thế, đây là muốn uống rượu tranh với anh à?"
Lòng tốt bị biến thành lòng lang dạ thú.
Ôn Noãn khẽ đá anh một cái dưới gầm bàn.
Anh không trốn, ăn một cú đá của cô, rồi đem chân áp vào chân cô.
Trêи bàn, Hướng Đồ Nam lấy cái chén từ trong tay cô, cười nói với ba người kia: "Tôi thấy em dâu các cậu không muốn tôi uống nhiều, sợ phải hầu hạ tôi đấy."
Nghê Tín Huy: "Vậy để em dâu uống, cậu hầu hạ em dâu cũng vậy thôi."
Trình Thừa Hiên cũng phụ họa: "Tôi xem xem em dâu còn có thể uống bao nhiêu chén, sắc mặt cô ấy không thay đổi chút nào."
Hướng Đồ Nam uống cạn chén rượu, cười nói: "Vậy cậu thật sự lầm rồi, cô ấy càng uống mặt càng trắng. Nếu các cậu không rót nữa, tôi đêm nay sẽ thật sự không ngủ được rồi."
Hà Chấn Thần phụt cười: "Hóa ra cậu còn tính đến việc ngủ sao? Chẳng lẽ không phải một đêm xuân đáng giá ngàn vàng à?"
Nghê Tín Huy đặc biệt gian tà, liếc Ôn Noãn và Hướng Đồ Nam một cái, nụ cười đó nhìn thế nào cũng không thấy đứng đắn: "Đã động phòng hoa chúc lâu rồi, cậu cho rằng Đồ Nam tối nay còn vội sao?"
Lại nữa rồi!
Ôn Noãn bất lực thở dài trong lòng, đúng lúc Hướng Đồ Nam ghé đến bên tai cô nói nhỏ: "Không tức giận chứ?"
Cô ở dưới gầm bàn đưa tay đặt lên đùi anh, lập tức bị anh nắm chặt lấy.
Lòng bàn tay anh nóng hổi, trong lòng cô cũng nàng trong lòng cũng nóng.
Không tức giận.
Đương nhiên sẽ không tức giận.
ngay cả khi nghe thấy bọn họ nhắc tới Lưu Nghi Mẫn cùng Lộ Trình Trình, cô cũng chưa từng tức giận.
Cuối cùng Nghê Tín Huy nói: "Chẳng trách hai người kia Đồ Nam đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn, hóa ra em dâu xinh đẹp như vậy. Đồ Nam cậu đúng là chuẩn mê sắc mà, mê sắc tuyệt đối."
--
Sau khi ăn xong Ôn Noãn mới biết đêm nay sẽ ngủ lại đây.
Bốn người đàn ông còn có chuyện muốn nói, Hướng Đồ Nam đưa cô về phòng trước.
Cô đến lúc này mới biết nơi này là tài sản tư nhân của nhà Nghe Tín Huy, không mở tiếp khách ngoài, thường chỉ để tiếp đãi người thân bạn bè.
"Quần áo anh đã bảo người chuẩn bị cho em rồi, em tắm rồi đi ngủ trước. Bọn họ có lẽ sẽ không thả anh về sớm như vậy."
"Ừ." Cô đáp.
Thật ra có chút không nỡ rời anh, nhất là trong hoàn cảnh xa lạ. Chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh, dù không làm gì, không nói gì, chỉ cần nhìn anh, cũng đã thấy mãn nguyện.
Nhưng thế lại trẻ con quá rồi.
Anh nhìn ra được tâm tư của cô, duỗi tay ra, ôm cô vào trong Ⱡồ₦g иgự¢.
"Vừa nãy bọn họ ồn ào như thế, không tức giận chứ?"
Ôn Noãn cọ khuôn mặt vào иgự¢ anh vài cái: "Không. Em biết bọn họ chỉ đang nói đùa."
Hướng Đồ Nam cười.
"Thật là làm phiền chúng ta mà. Hai người bọn họ lần này trở về, là vì để gặp em. Bọn họ cũng rất quan tâm anh."
Bởi vì trong bốn người, chỉ có anh 5 năm qua chưa từng hẹn hò với cô gái nào. Sau khi nghe những lời say đó, sợ anh không quên được cô gái thích đánh người này, thậm chí còn năm lần bảy lượt muốn lôi kéo anh, muốn tìm cô về cho anh.
Nhưng tình bạn giữa đàn ông, có thể không tinh tế như vậy. Bọn họ quan tâm anh, nhưng không muốn nói những lời đạo đức giả đó, ngại mệt mỏi.
Tất cả tình cảm, là từ tận đáy lòng.
Cho nên nghe thấy Hà Chấn Thần nhắc tới Ôn Noãn, hai người bọn họ mới về nước, ngay cả nhà cũng chưa về.
Gặp nhau rồi, cũng không nói được lời hào hứng vui mừng nào, chỉ nhìn cô một cái, ngượng nghịu nhìn sang anh, rót cho anh vài chén rượu, ý tứ đã thể hiện ra hết rồi: Thấy cậu có người cần, bọn tôi yên tâm rồi.
Ôn Noãn cảm thấy buồn cười, quả nhiên là người phân theo nhóm.
Bạn bè bên cạnh anh, hội cấp ba, ngoại trừ anh Khiêm, cả đám đều hư hỏng.
Sang nước ngoài rồi, chơi được với ba người, lại ai cũng nhìn qua không đứng đắn, ai cũng thấy không đáng tin.
Nhưng trêи thực tế, đều là người rất tốt.
Ôn Noãn: "Có thể nhìn ra. Bọn họ đều rất vui vẻ."
Xem ra thật sự không tức giận.
Anh hơi yên tâm, lại hỏi: "Nhắc đến Lưu Nghi Mẫn với Lộ Trình Trình cũng không tức giận?"
Cả hai đều đã uống rượu. Mặt cô trắng như 乃úp bê tuyết, mặt anh lại nóng bừng, khóe mắt ửng đỏ, ánh đèn rọi vào trong mắt càng thêm sáng ngời.
Ôn Noãn bẹt miệng: "Hai người họ đều thường xuyên đến thăm anh à?"
"Lưu Nghi Mẫn mới năm nay, nhưng Lộ Trình Trình thật ra thường xuyên đi." Anh rất thẳng thắn thành khẩn, "Anh đều tránh mặt không gặp, thật sự tránh không được mới tiếp đón một chút."
Trong lòng Ôn Noãn chua lòm, tay vô thức nắm lấy áo sơ mi của anh: "Lộ Trình Trình thật sự rất si tình."
"Đâu nào, cô ta đã nói mấy lần." Anh cười, "Người nhà cô ta có thể không biết, bản thân cô ta có thể cũng không cảm thấy đó là đang yêu đương, chỉ là tìm người Gi*t thời gian."
Ôn Noãn ngẩn người: "Còn có thể như vậy sao?"
Anh cúi đầu, tìm đến môi cô, nhẹ nhàng cắn, ậm ờ: "Chỉ có Noãn Noãn mới ngốc nghếch như vậy, chỉ nghĩ đến anh."
Long cô càng thêm đau xót, ngập ngừng nói giữa nụ hôn: "Em cũng từng nói."
Giọng anh càng trầm: "Tại anh. Anh đã làm em tổn thương."
Cái đề tài này không nên tiếp tục nữa, nếu không thế nào cũng phải rơi đậu vàng (*).
(*) Rơi đậu vàng (掉金豆): Ý mình hiểu là rơi nước mắt, khóc nhè
Cũng may anh cũng không muốn tiếp tục nữa, chỉ đẩy cô vào tường, cẩn thận hôn cô.
Nụ hôn đầy mùi xâm lược, tay anh vén áo sơ mi của cô. liên tục vuốt ve làn da hắn tay kéo khai nàng áo sơ mi, lặp lại vuốt ve nàng bên hông làn da bên hông cô.
Chân Ôn Noãn mềm nhũn không đứng nổi, dựa vào tường chống đỡ cùng cái ôm của anh, mới không bị trượt xuống.
Cô cảm thấy mình khác trước rất nhiều.
Thời cấp ba ở bên anh, mỗi lần hôn nhau, cô đều thích thú, sau đó là cảm thấy hưng phấn và kϊƈɦ thích, thậm chí còn nghĩ cùng anh phân cao thấp. Cho nên lần đầu tiên bị anh đánh lén, cô còn có thể rất không biết xấu hổ mà muốn anh hôn lại lần nữa.
Bây giờ thì sao?
Bây giờ mỗi lần anh hôn lên, tim cô sẽ rung động, cơ thể mềm nhũn, trong đầu âm thầm chờ mong càng nhiều hơn thế.
Khi thở hồng hộc buông nhau ra, ánh mắt Ôn Noãn rời rạc, môi hé mở, cánh môi có hơi sưng tấy, rõ ràng còn chưa lấy lại được tinh thần.
Anh thích nhìn cô bị mình hôn thành dáng vẻ thất thần.
"Còn được chứ?" Anh khàn giọng hỏi.
Vốn muốn hỏi cơ thể của cô cảm thấy thế nào, nhưng nghe vào như đang hỏi thể hiện của anh.
Ôn Noãn dần lấy lại tinh thần, cười liếc xéo anh: "Không biết xấu hổ! Một trăm điểm, được chưa?"
Quả nhiên là bị hiểu lầm rồi.
Nhưng mà đánh giá điểm tối đa khiến anh không muốn giải thích.
Anh ôm cô, không nỡ buông tay. Biết rõ bên ngoài có người đang đợi anh, cũng không muốn rời khỏi cô.
Nhìn kỹ lại cô, chỉ cảm thấy Noãn Noãn nhà anh chỗ nào cũng đẹp như vậy. Đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi, khuôn mặt, ngay cả tai cũng vô cùng nhỏ xinh đáng yêu.
"Noãn Noãn thật xinh đẹp." Anh thở dài.
Ôn Noãn được khen, trong lòng vui vẻ, miệng lại dẩu lên: "Ngày xưa lần đầu tiên gặp nhau, vì thấy em đẹp, mới không đánh trả đúng không?"
Anh mỉm cười.
Khi đó anh rất hư hỏng mà, đâu ra khái niệm không thể đánh phụ nữ.
Dám ra tay trước, phụ nữ cũng đánh.
Nhưng nắm lấy cổ áo cô, thấy dáng vẻ rõ ràng là sợ hãi nhưng lại cố gắng giữ bình tĩnh của cô, thấy lông mi của cô run lên, trong lòn anh nhất thời không nhĩ nhìn nàng lông mi đánh run, hắn trong lòng nhất thời không phát ra tiếng động, nhưng tay lại mềm nhũn rồi.
Anh hùa với cô nói: "Đúng vậy, nhất kiến chung tình, sao ra tay được. Nhưng mà, em khôn phải đẹp mà không tự biết sao? Sao da mặt dày như vậy chứ?"
Hừ, lại trêu cô!
Ôn Noãn bất mãn hừ hừ, đúng lý hợp tình: "Người khác đều nói em và chị em xinh đẹp, bản thân em không thấy vậy, nhưng em thấy chị em xinh đẹp. Em và chị giống nhau, em chắc chắn cũng xinh đẹp."
Như vè đọc nhịu, nhưng logic một trăm điểm.
Anh cười hôn người bạn gái da mặt dày xinh đẹp này.
Tay cô còn nắm lấy áo sơ mi của anh, nắm thành một một nếp gấp nhỏ, mãi không chịu buông tay.
"Lúc hôn mê ấy, thật sự gọi tên em à?"
Thời điểm rung động lòng người nhất cô không được thấy, nếu ở hiện trường, chắc chắn sẽ khóc đến ngất xỉu. Hiện tại người ta không sao, khỏe mạnh đứng trước mặt cô, lòng cô cũng an ổn yên, rồi nhớ tới lời Trình Thừa Hiên vừa nói, chỉ cảm thấy ấm áp.
Người mà anh tâm tâm niệm niệm, trước sau vẫn là cô.
Có thể không kiêu ngạo sao?
"Vớ vẩn, lại đang hôn mê." Tay anh còn ở trêи eo cô, lúc này đang từ từ lướt lên trêи, "Nhưng mà chính anh có thể cảm giác được, là nghĩ đến em. Chỉ nghĩ đến em. Nghĩ đến em lúc lần sau cùng của chúng ta."
Lòng bàn tay nắm chặt bàn tay mềm mại, hơi dùng chút lực, Ôn Noãn mềm nhũn ngã vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh.
Giọng anh càng thêm khàn, hơi thở nóng rực: "Mấy năm nay chỉ tồn tại nhờ dư vị lần cuối cùng của chúng ta."
Lòng bàn tay quá nóng, toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung trong иgự¢.
Nóng quá.
Thật choáng váng.
Trong đầu như chứa đầy keo dán.
Lần cuối cùng?
Thật ra cũng là lần thứ hai.
Bọn họ trước kia, tổng cộng cũng chỉ từng làm hai lần. Lần đầu tiên là ở căn phòng nhỏ của Hướng Đồ Nam trong nhà chú Hướng, mà lần thứ hai, là ở căn phòng mà bọn họ lần đầu tiên cùng chung chăn gối đó.
Tấm rèm được kéo xuống, ngăn cách ánh nắng gắt như lửa bên ngoài; điều hòa bật rất thấp, mà vẫn cả người mồ hôi.
Cả ngày, suốt một ngày lộn xộn, hai người đối với đối phương, đều không hề có bất luận bí mật gì. Thay đổi mấy kiểu tư thế, mồ hôi của anh dính lên người cô, mồ hôi của cô dính lên người anh, cơ thể gần như thời thời khắc khắc dính vào nhau, quả thực là muốn tiêu hao hết luôn hoan ái cả đời.
Cô khi ấy, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?
Sau 5 năm, trêи cơ thể có thêm chút cảm giác xa lạ, ngay cả bây giờ ᴆụng chạm kiểu che che dấu dấu một chút, cơ thể cũng có thể mềm nhũn như không còn là chính mình vậy.
Có thể là vừa uống rượu, miệng cô rất khô, nhưng không muốn uống nước, chỉ không thở được, muốn há miệng to hít thở, càng muốn anh hôn cô.
Anh lại càng không cho cô như ý, chỉ tập trung động tác trêи tay.
Ôn Noãn không chịu đựng được nữa, đầu tựa lên tường, cũng không biết là khó chịu hay dễ chịu. Trong Ⱡồ₦g иgự¢ trướng đến tràn đầy, cơ thế lại cảm thấy rất trống rỗng.
Cô thở hổn hển dồn dập, cuối cùng không kìm được, khẽ rêи rỉ ra tiếng.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tràng cười.
Cùng lúc đó, Hướng Đồ Nam cúi đầu, đem giọng nói đè nén của cô vào giữa khoang miệng hai người.