Ngủ đến nửa đêm, cũng không biết là mấy giờ, Chúc Yến Phi lại chạy lên.
"Tao thật sự không chịu nổi nữa... May mà hoàn được vốn."
Ôn Noãn bị cô ấy đánh thức, tim đập kịch liệt, cả người mềm nhũn.
Cô nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Gần bốn giờ rồi. Tao muốn nhanh đi tắm rửa một cái rồi đi ngủ. Đúng rồi Noãn Noãn, ngày mai chừng nào thì mày đi?"
Đầu Ôn Noãn rất đau, trong đầu như có căn cơ bị lôi kéo, giật giật.
Cô gối đầu lên gối, muốn giảm bớt cơn đau này.
"Chắc sẽ muộn. Ngày mai tao muốn về nhà một chuyến."
Chúc Yến Phi cầm quần áo, cũng sắp đi đến cửa phòng tắm: "Mày không cùng bọn tao leo trường thành sao?"
"Cuối cùng thì đã trở về một chuyến, dù sao cũng nên về xem sao. Mẹ tao vẫn còn đang điều dưỡng mà."
Chúc Yến Phi thở dài: "Ừ. Vậy ngày mai bọn mình xem lại xem liệu có thể đi cùng chuyến bay không nhé. Noãn Noãn, " cô ấy nhỏ giọng gọi cô, nàng kêu nhỏ nàng, như cảm thán mà cười nói, "Mày bây giờ với trước kia thật sự không giống nhau. Thật sự, hoàn toàn không giống nhau."
Ôn Noãn lấy đốt ngón tay nhấn mạnh vào tháu dương, cười cười mà không phát ra tiếng.
"Mau đi tắm đi."
"Xì." Chúc Yến Phi đáp lại, vào phòng tắm, đóng cửa, lại bỗng nhiên kéo cửa ra một cái, nhô đầu ra, "Noãn Noãn, vừa rồi bọn tao nói chuyện, mọi người đều khuyên tao về lại Bắc Kinh. Tao thật ra có hơi động tâm. Nếu không, hai đứa mình cùng nhau trở về đi. Dù sao ở đâu cũng là làm việc, nơi này dù sao cũng là quê nhà, căn cứ địa mà đúng không? Mày xem mọi người quây quần bên nhau thật náo nhiệt."
Ôn Noãn ngẩn ra một chút.
Tất nhiên Bắc Kinh tốt, có bạn cũ, có người thân, có nhà.
Có điều cũng có quá nhiều hồi ức.
Cho nên vẫn là ở Thượng Hải đơn giản hơn một chút.
"Nói sau đi." Tiếng nói rầu rĩ của cô phát ra từ trong gối, "Làm việc ở bên kia ấy, triển vọng phát triển không tồi, tạm thời tao không muốn chuyển đi."
Chúc Yến Phi cũng không phải thỏa luận nghiêm túc với cô về vấn đề này, rất nhanh rụt đầu lại, quay đi tắm ào ào.
--
Ngày hôm sau, khi Ôn Noãn bị đồng hồ sinh học đánh thức, Chúc Yến Phi vẫn còn ngủ say, miệng hơi há, giống một con heo nhỏ không lo không nghĩ.
Ôn Noãn rất hâm mộ cô ấy, từ nhỏ đã tâm tư lớn, bây giờ vẫn là tâm tư của một đứa trẻ, rất đơn thuần.
Cô lặng lẽ xốc chăn xuống giường, rửa mặt sạch sẽ, rời khỏi phòng.
Hành lang im ắng, náo loạn một đêm, lúc này mọi người chắc vẫn còn đang ngủ.
Cô muốn đi xem Hướng Đồ Nam một chút, xem vết thương của anh thế nào, lại sợ còn quá sớm, anh với người cùng phòng chưa dậy.
Nếu không, gọi điện thoại trước?
Lấy điện thoại từ trong túi ra, mới nhận ra mình không có số của anh. Mấy lần hai người liên lạc trước đó, đều qua WeChat.
Vậy, anh có phải cũng không có số cô hay không? Tối hôm qua cũng không thấy anh nói đến.
Ôn Noãn đứng trêи hành lang, lại do dự một chút.
Nếu không, xuống di dạo trước đã?
Mới vừa đi đến đầu cầu thang, chưa xuống được mấy bậc, cô bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua anh có nói rằng, sáng sớm hôm nay sẽ phải đi bệnh viện.
Cho nên, liệu anh đã dậy chưa? Hay là, đã đi rồi?
Ôn Noãn vội vàng quay đầu, vài bước lên lầu, đi nhanh đến cửa phòng Hướng Đồ Nam, gõ ba cái.
Cửa gần như lập tức được mở ra, Hướng Đồ Nam đứng phía sau cửa, mặc chỉnh tề, nhìn dáng vẻ giống như đã sớm thức dậy.
Ôn Noãn giật mình: "Anh sao lại đứng dậy?" Hướng bên trong liếc nhìn thăm dò một cái, trêи giường chăn đệm hơi lộn xộn, nhưng không có người khác, "Tối hôm qua ai ngủ cùng anh, dậy sớm như vậy."
"Không có ai." Anh lui về sau một bước, muốn để cho nàng đi vào, "Vốn dĩ Mộc Dương muốn chen chúc với anh, anh sợ nó ngủ loạn, nên đuổi nó đi."
Ôn Noãn nghĩ đến lần thứ hai hai người gặp nhau trước kia, thế nhưng anh đâu có lo mình ngủ không ngoan ngoãn. Nhưng về sau khi hai người ở bên nhau, cô đã biết, đêm đó anh đã động tâm với cô. Là do cô ngây ngốc, cơ bản không phát hiện ra.
Cô lắc đầu, đem chuyện cũ này xua tan, thấy anh đứng như vậy, thật sự lo lắng thân thể anh không chịu nổi.
"Anh tốt nhất vẫn nên về giường nằm trước đi. Bọn họ còn chưa dậy, ăn sáng hay đi bệnh viện luôn, có thể vẫn phả chờ một lúc."
Anh không phản đối.
Cô đỡ anh lên giường, bởi vì anh vẫn không chịu nằm xuống, chỉ có thể cầm gối đến, kê phía sau lưng anh, rồi kéo chăn lên đắp cho oanh.
"Thật sự không sao, thân thể của anh, tự anh biết rõ."
Ôn Noãn cười: "Mặc kệ anh. Dù sao chuyện của anh tôi cũng không quản được."
Trêи mặt anh hiện lên một chút ý cười: "Anh còn muốn em quản đấy. Anh là người rất dễ thiếu thận trọng, đang thiếu người quản."
Câu này của anh có chút cái đó, không thích hợp để đùa giỡn vào lúc này.
Mặt Ôn Noãn trầm xuống, tỏ vẻ cô không thích nghe.
Hướng Đồ Nam lại không thấy như thế, trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: "Noãn Noãn, nói chuyện với em mấy câu, được không?"
Trong lòng Ôn Noãn hoảng hốt, luôn cảm thấy không có gì hay để nói, chỉ muốn nói "Không cho nói", cũng không lý nào như vậy.
Hướng Đồ Nam lại trầm mặc một lát, ho nhẹ một tiếng, rồi mở miệng.
"Anh bị thương lần này, là thật sự rất nặng. Lưu Nghi Mẫn không làm quá đâu, thật sự suýt nữa là ૮ɦếƭ. Lúc ấy anh mơ mơ màng màng, suy nghĩ trong lòng, đều là em. Anh liền nghĩ, lần này nếu anh có thể cố qua khỏi, anh muốn lập tức về nước, lập tức tới tìm em. Một giây đồng hồ cũng không trì hoãn. Em nếu có bạn trai, anh sẽ làm cho hai người chia tay, nếu em đã kết hôn, sẽ làm hai người ly hôn, nếu em... ngay cả con đã có, anh sẽ coi như con mình mà nuôi, dù sao anh phải đem em trở lại. Em xem, năm năm rồi, anh vẫn khốn nạn như vậy. Nhưng về sau anh nghe nói, em vẫn không có bạn trai. Lấy ấy anh rất vui, cũng không ngờ. Mùa đông năm nhất đại học ấy, anh trở về tìm em, kết quả lại thấy em cùng một nam sinh đang tay trong tay."
Lúc ấy anh ngồi ở trong xe, bởi vì còn chưa nghĩ ra nên mở lời với cô như nào, vẫn đang ấp ủ trong lòng.
Đúng lúc này anh thấy cô đi ra từ cổng trường bên kia.
Anh đến bây giờ còn nhớ rõ ngày hôm đó Ôn Noãn mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh lục, khăn quàng cổ cùng màu, quần với giày màu đen.
Bởi vì trời lạnh, cằm với môi cô gần như vùi sâu trong khăn.
Dù rằng như vậy, anh vừa nhìn qua đã nhận ra cô.
Cô lại không đi một mình, bên cạnh còn có một nam sinh, đang dắt tay cô.
Hướng Đồ Nam không còn nhớ rõ diện mạo nam sinh kia, chỉ nhớ nụ cười của cậu ta lúc nhìn Ôn Noãn. Lúc anh và Ôn Noãn ở bên nhau, khi nhìn cô, có lẽ cũng đã cười như vậy.
Anh ngồi yên trong xe, mãi đến khi họ lên một chiếc taxi.
Ôn Noãn nghe đến lúc anh nói bị thương rất nặng, tim thắt mạnh một cái, rồi nghe được những lời sau đó, trong lòng tức khắc trở nên hỗn noãn, dở khóc dở cười, đến khi nghe được một câu cuối cùng, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Cô hoàn toàn không biết anh trở về tìm cô, càng không nghĩ đến đúng vào thời điểm đó.
Anh nhìn cô cùng người khác ở bên nhau....
Vậy lúc đó anh đã nghĩ như thế nào?
"Nói thật, anh lúc ấy có hơi tức giận, cảm thấy em sao lại dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại, hai chúng ta chia tay ồn ào đến như vậy, em nhất định bị tổn thương, lại lớn lên xinh đẹp như vậy, có người theo đuổi cũng là bình thường. Nhưng từ đó, anh cũng không dám hỏi thăm tin tức của em, cũng không dám vào vòng bạn bè của em, sợ lỡ không cẩn thận thấy ảnh em cùng người khác thân mật, đập vào mắt anh. Anh liền nói chuyện với anh của anh, muốn anh ấy để ý đến em một chút, không được để người ta ức hϊế͙p͙."
Ôn Noãn lập tức ngây dại.
Cô không ngờ, sau lưng sẽ còn có mấy điều này.
Khi bọn họ ở bên nhau, cô đã từng gặp qua anh cả Hướng gia Hướng Đông Dương, cùng nhau ăn bữa cơm.
Cô vẫn luôn nhớ rõ Hướng Đông Dương là một người rất lạnh lùng, có lẽ là bởi vì hơn kém nhau 10 tuổi, ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn trẻ con, nghiêm túc, lại mang theo chút chiều chuộng và dung túng.
Sau đó cô đến Thượng Hải, đã gặp phải rất nhiều chuyện không được như ý, cuối cùng đều có thể giải quyết ổn thỏa. Ấn tượng mạnh nhất, là lúc có người quấy rầy cô, cô trong lúc tức giận đã đổ rượu lên người nọ. Người nọ rõ ràng đã rất tức giận, tuyên bố nhất định phải Gi*t ૮ɦếƭ cô, cuối cùng về sau cái gì cũng không có.
Cô vẫn luôn cảm thấy là vận khí mình tốt, không ngờ...
Tâm tình cô càng thêm phức tạp, có cảm kϊƈɦ, có không ngờ, càng có rất nhiều cái gì đó, không dám nghĩ lại.
Nhưng vẻ mặt anh lại trầm tĩnh: "Mấy năm nay, anh có cuộc sống của mình, không dám nói lúc nào cũng nghĩ đến em, nhưng thường bất cứ một chi tiết nhỏ nào, đều sẽ khiến anh nghĩ đến em. Anh sẽ nghĩ, lúc này, em đang làm gì. Nhưng không dám nghĩ nhiều, sợ nghĩ đến hình ảnh em cùng người khác thân mật. Anh có thể thề với trời, mấy năm nay bên anh vẫn không có ai, ngay cả mập mờ cũng không có. Em cũng biết, trước kia anh rất phiền cùng người khác mập mờ. Ngày hôm qua cùng Lưu Nghi Mẫn như vậy,anh thừa nhận là anh cố ý. Bởi vì trong lòng anh không rõ, muốn thấy một chút phản ứng của em. Sau đó thấy được em đau lòng, anh liền anh sai rồi."
Mũi Ôn Noãn chua xót, theo bản năng lẩm bẩm một câu: "Tôi không đau lòng"
Anh cười rất ôn nhu: "Bọn họ nhìn không ra, anh lại không nhìn ra được sao? Em lúc đau lòng dáng vẻ như thế nào, anh nhớ rất rõ."
Trong mắt Ôn Noãn nóng lên, sợ rơi nước mắt, vội dùng sức chớp vài cái.
Cô muốn nói lúc tôi đau lòng nhất, anh chưa bao giờ phát hiện ra. Ngay cả lần chia tay đó, cũng không gặp mặt trực tiếp, cứ như vậy gọi một cuộc điện thoại, mọi thứ đều kết thúc.
Có đôi khi cô thậm chí còn nghĩ, lúc trước nếu mà trực tiếp gặp mặt chia tay, với tính tình của cô, nhất định sẽ đánh anh, như vậy ít nhất cô hẳn là giáp mặt chia tay, lấy nàng tính tình, khẳng định muốn tấu hắn, như vậy ít nhất cô có thể bớt thiệt thòi một chút.
Nhưng cô khi đó tính tình rất mãnh liệt, có những lời mà hiện tại cô không thể nói ra miệng.
Hướng Đồ Nam cũng không kém, từng câu từng chữ chọc thủng tim cô.
Sau đó lên đại học, mới vừa nhập học, liền có người theo đuổi cô. Trạng thái Ôn Noãn lúc ấy rất không ổn, cơ bản không để ý đến những người đó. Nhưng chỉ có một người, cũng mắt một mí, lúc thường xuyên đung đưa trước mặt Ôn Noãn, cô phát hiện dáng vẻ lúc cười lên của cậu ta, có vài phần giống Hướng Đồ Nam. Hơn nữa cậu ta người kiên nhẫn nhất, kiên trì gần một học kỳ cũng không đổi mục tiêu.
Cô khi đó tâm lý quá sa sút, luôn cảm thấy mình rất kém cỏi, người kia theo đuổi, với cô quả thực là một loại an ủi.
Có lẽ, cô cũng không thật sự tệ như vậy?
Vậy thử xem sao.
Cô quá muốn thoát khỏi cái kiểu tự ghét bỏ chính mình này, muốn bắt đầu lại một lần nữa, muốn chứng minh không phải Hướng Đồ Nam thì không thể.
Tuy rằng cuối cùng tốn công vô ích.
Ôn Noãn thở dài.
Cứ như vậy thay đổi rất nhanh, chuyện tốt chuyện xấu, đã trải qua một lần, cảm giác như nửa đời người đã trôi qua.
Cô Ϧóþ gốc mũi, áp xuống nước mắt sắp tuôn ra, cười nói: "Đây là thật sự không sao đúng không? Bị thương, còn nhiều lời như vậy. Nếu không, tôi đi xem em anh dậy chưa?"
Cô định đứng lên, anh liền giữ chặt tay cô, vội vàng nói: "Những lời khốn nạn qua điện thoại lúc chia tay ấy đều là lời nói lúc tức giận, trong lòng anh thật sự không phải nghĩ như vậy. Anh không phải vì đã ngủ với em liền không hiếm lạ em. Anh bây giờ thực sự hiếm lạ, còn muốn ngủ với em cả đời. Chỉ là anh khi đó... Anh hiện tại rất hối hận, hối hận đã tức giận với em. Cho dù chịu thiệt một chút, dỗ dành em một chút thì có thể thế nào? Anh rất muốn trở lại năm 18 tuổi ấy, hung hăng đánh chính mình năm đó. Anh lần này trước khi trở về, đã hạ quyết tâm. Em nếu trong lòng còn có anh, chúng ta phải tốt đẹp trở lại. Anh hứa với em, về sau sẽ không nói một câu nặng lời nào với em, nếu nói, em đánh anh. Nếu trái tim em đã lạnh, không muốn để ý đến anh, cũng không sao, anh sẽ cố gắng một chút, tranh thủ sớm khiến tim em ấm trở lại."
Cái này thật sự muốn gánh không được.
Ôn Noãn cúi đầu, cắn chặt môi, hết sức kìm nén, mãi đến khi sự khó chịu giảm bớt, mới dám mở miệng.
"Anh coi những lời khi đó là đánh rắm, tôi không làm. Tôi trước đó đã nói, anh nếu trở về tìm tôi, cả nhà anh là cháu tôi. Nếu tôi quay đầu, tôi sẽ không được..."
Hướng Đồ Nam đột nhiên che miệng cô lại.
Sắc mặt anh cũng không quá tốt.
Trước kia lúc cãi nhau cái gì cũng nói ra, sảng kɧօáϊ thì sảng kɧօáϊ đấy, bây giờ nhận báo ứng.
Anh nhìn cô, khóe miệng vẫn mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại chỉ có hối hận, đau lòng.
"Nếu không như vậy đi." Anh chậm rãi đem tay từ trêи miệng cô dời đi, "Anh không ૮ɦếƭ tử tế được, em giúp Hướng gia bọn anh sinh đứa cháu, được không?"