Lần đầu tiên gặp mặt, vừa không tốt đẹp, cũng không lãng mạn, còn đi kèm với bạo lực, nhưng mà về sau nhớ lại, vẫn cứ cảm thấy ngọt ngào.
Có lẽ chỉ là bởi vì tại nơi này, chứa đựng một chữ "Yêu".
Sau này, khi hai người bên nhau, Ôn Noãn hỏi Hướng Đồ Nam: "Lúc ấy anh rất muốn đánh em có phải không?"
Anh vẻ mặt ghét bỏ mà liếc xéo cô: "Em nói xem?"
Cô dẩu miệng bất mãn: "Anh thật sự là muốn đánh em? Anh làm sao có thể đánh con gái chứ?"
Hướng Đồ Nam lẽ thẳng khí hùng đáp lại cô: "Anh sẽ không chủ động đánh con gái. Thế nhưng hô hào nam nữ bình đẳng bao nhiêu năm như vậy, đối phương ra tay trước, tại sao anh không thể đánh trả?"
Thản nhiên thư thái, không một chút vẻ xấu hổ, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt người đời.
Nhưng mà anh cũng không có đánh cô.
Ôn Noãn rất đắc ý, ôm eo anh, trán dựa trước иgự¢ Hướng Đồ Nam, được lợi còn khoe mẽ hỏi: "Tại sao anh không đánh em? Có phải lúc ấy đã thích em rồi đúng không?"
"Nói linh tinh!" Anh rất không kiên nhẫn mà đẩy mặt cô ra, "Điên rồi đúng không?"
"Chắc chắn vậy rồi. Anh nhất định là nhất kiến chung tình với em." Ôn Noãn cười khanh khách.
Khóe miệng luôn mím chặt của Hướng Đồ Nam cong cong, tay đổi góc độ đẩy mặt cô, nắm lấy cằm cô. Môi anh áp lên môi cô, mạnh mẽ hôn một cái, một cái hôn mạnh mẽ.
"Ai nhất kiến chung tình với em." Giọng nói nóng bỏng, mang theo ý cười, "Rõ ràng là bị sắc mê hoặc."
----
Ôn Noãn thức tỉnh, cảm thấy cái chủ đề này không nên tiếp tục nữa.
Cô trước tiên trả lời bằng biểu tượng mặt cười.
Ngay sau đó lại nói: Các anh đang uống rượu hả? Vậy thì không quấy rầy các anh nữa.
Hướng Đồ Nam ngược lại so với trước đó dễ dàng đá đi hơn: Được.
Thật sự là bị cảm, không kể cổ họng đau, huyệt thái dương cũng nhảy thình thịch, có thể là do hút thuốc, cơm tối cũng ăn ít, dạ dày cũng rất không thoải mái, luôn có chút buồn nôn.
Ôn Noãn tinh thần không tốt, lại vẫn nghĩ đến bữa tụ tập tại "căn cứ địa" ở Bắc Kinh kia. Ấn mở vào nhóm WeChat "Đúng lúc là bạn cùng lớp", bên trong tin tức đã sớm bùng nổ.
Cô chạm vào trêи cùng, rồi lướt xuống xem từng cái.
Cái đầu tiên nhìn thấy, lại là có người đang hỏi cô vì sao rời nhóm và rời nhóm lúc nào.
Cô còn đang do dự xem có nên giải thích hay không, kết quả Chúc Yến Phi đã giải thích giúp cô rồi.
Xuống chút nữa, mọi người đã rời sự chú ý khỏi cô. Tán dóc về mọi thứ, chủ yếu là nói về Hướng Đồ Nam, dù sao thì tụ tập đêm nay chủ yếu là vì anh. Giữa chừng còn có người nhắc tới người dũng cảm theo đuổi anh kia.
Anh vẫn luôn chưa từng trực tiếp trả lời, vừa không thừa nhận thân phân của đối phương, cũng không phủ nhận quan hệ của hai người. Loại thái độ này lại càng khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Cũng may sau đó chắc là buổi tiệc bắt đầu, chủ đề này bị gián đoạn, mà bên dưới liền xuất hiện không ít video ngắn.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn trong những video ngắn đó có anh.
Ôn Noãn vẫn không có dũng khí mở những cái đó video ngắn đó.
Cô ném điện thoại, nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nhắm mắt một chút lại mơ hồ ngủ mất, mở mắt tỉnh lại, thời gian đã qua gần một tiếng. Cô đoán chừng bữa tiệc bên kia đã tan, mở WeChat ra, đầu tiên liền nhìn thấy trong nhóm có người ở @ cô.
Ấn mở, mới nhất là tin nhắn của Chúc Yến Phi: Tôi không thành vấn đề.
Bên trêи, có người đang hỏi: Còn Thượng Hải thì sao?
Lại lướt lên hai tin, là của hai người ở Quảng Châu, đều là: Tôi không thành vấn đề.
Cô hơi bối rối, vội vàng lướt lên trêи, mới biết được là chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra là bảo bọn họ ai đang ở nơi khác thì tranh thủ trở về tụ tập một chút.
Hướng nhị: Cho dù ở nước ngoài, hay ở trong nước, có một người tính một người, tất cả đều phải có mặt.
Có người phải muốn tăng ca.
Hướng nhị: Tăng ca tôi trả gấp đôi.
Chúc Yến Phi tự than mình nghèo khó, không mua nổi vé máy bay.
Hướng nhị: Vé máy bay tôi mua. Khứ hồi, tất cả mọi người. Đến Bắc Kinh không được về nhà, trực tiếp đi đến biệt thự Bát Đạt nhà Văn Đức, chốc nữa tôi gửi định vị vào trong nhóm. Chủ nhật mọi người đi leo Trường Thành.
Ồ, quả nhiên là tài đại khí thô(1).
(1) 财大气粗: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục
Có điều đều là người Bắc Kinh cả, leo Trường Thành cũng không phải hiếm lạ, thế nhưng mọi người đều reo hò nhảy nhót, tích cực hưởng ứng. Thật ra không có chuyện thực sự để Hướng Đồ Nam thanh toán tiền vé máy bay hay tiền tăng ca, chẳng qua chỉ là muốn cái không khí náo nhiệt này.
Chương Văn đức @ nhị nha đầu: Cậu, mau nói câu gì đi.
Ôn Noãn hít mũi, xoa huyệt thái dương đau đớn: Tôi bị cảm, không đi được đâu. Các cậu chơi vui vẻ nhé.
Có người nói: Đừng có tìm lý do, bọn tôi không tin đâu.
Nhị nha đầu: Thật đấy, Yến Phi có thể làm chứng. Nếu không thì, tôi ghi âm giọng nói cho các cậu nghe thử, giọng tôi khản đặc rồi.
Lận Lân: Đừng tưởng bọn tôi không biết cậu ngươi hỗn thương xứng vòng (2), chiêu này vô dụng.
(2) 混商配圈 Hỗn thương xứng vòng -- Kết hợp kinh doanh và kết hợp các vòng kết nối???(Tớ suy ra thôi, thật sự không tìm được nghĩa của câu này, ai giúp tớ với hu hu)
Chương Văn đức: Chính xác. Mấy năm nay cậu cứ xa cách với bọn này, tụ tập không tham gia, bình thường trong nhóm cũng khó thấy cậu xuất đầu. Sao thế, đi Thượng Hải liền không nhận đám bạn nhỏ ở Bắc Kinh này?
Ôn Noãn có miệng không thể nói, Chúc Yến Phi còn ở một bên đổ thêm dầu vào lửa cháy: Đi đi. Hai ta có đôi. Bị cảm thì ấy, bảo bọn họ chuẩn bị thuốc cảm.
Ôn Noãn đang do dự, Hướng Nhị cuối cùng mở miệng: Nể mặt, được không?
Ôn Noãn bị buộc đi lên Lương Sơn (3), thật sự không còn cách nào khác.
(3) 逼上梁山 (Bức thượng Lương Sơn): tức nước vỡ bờ; cùng quá hoá liều; buộc phải chống lại; bất đắc dĩ phải làm. (Câu chuyện những người như Tống Giang, Lâm Xung trong truyện Thuỷ hử, do bị quan phủ áp bức, phải lên Lương Sơn tạo phản. Sau này dùng ví với việc vì bị ép quá nên phải làm một việc gì đó.)
Nhị nha đầu: Được rồi.
Phía dưới có tiếng hoan hô, ai đó cảm thán rằng đúng là anh Nam mới làm được, vừa trở về liền cho mặt mũi lớn như vậy. Ôn Noãn nghĩ đến buổi tụ tập ngày mai, trong đầu ngay lập tức xuất hiện một trận binh hoang mã loạn (4), vội vàng lấy cớ bị cảm, rời khỏi cuộc trò chuyện trong nhóm.
(4) 兵荒马乱 (thành ngữ Trung Quốc): Rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc.
Cô cảm thấy hơi tức иgự¢, xuống giường đi đến chỗ cửa sổ đứng một lát, nhìn về vầng trăng khuyết trêи bầu trời.
Trăng vẫn sáng tại quê nhà (5), đã rời đi 5 năm rồi, vậy mà giờ cô lại cảm thấy có chút nhớ nhà.
(5) 月是故乡明 (Nguyệt thi cố hương minh) - Câu thơ trong bài thơ "月夜憶舍弟" (Nguyệt dạ ức xá đệ) - "Đêm trăng nhớ em" của Đỗ Phủ. Ý thơ: Nhìn lên trăng mà nhung nhớ quê nhà, cảm giác trăng ở quê nhà tròn và sáng hơn.
Lúc trước hẹn hò với Hướng Đồ Nam, muốn đến quê anh, cho nên khi điền nguyện vọng, cô một lòng một dạ chạy đến Thượng Hải, không thèm nhìn đến các trường ở Bắc Kinh. Kết quả, không bao lâu sau hai người chia tay, Hướng Đồ Nam ung dung thoải mái xuất ngoại chạy lấy người, còn cô thì không thể không rời ra quê hương, một mình đến thành phố đã không còn anh này.
Người trêи mạng luôn chế giễu Bắc Kinh sương bụi nghiêm trọng đến mức nào, thật ra quê nhà trong ký ức của Ôn Noãn, cũng có trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời, trăng sáng, cho dù thế nào đi nữa, đều không thua kém gì Thượng Hải.
Ngủ đến nửa đêm, cô từ trong mộng tỉnh lại, chợt nghĩ đến một điều gì đó.
Ngày mai cái người theo đuổi Hướng Đồ Nam kia không biết có mặt ở đó không? Dù sao đều là người quen, cô ấy có thể đuổi theo ra tới nước ngoài, nếu muốn tham gia loại tụ tập ở trong nước thế này, cũng không phải việc gì khó.
Nhưng nghĩ lại, dù có đến thì thế nào, cũng chẳng có một xu liên quan đến cô.
************
Sáng sớm hôm sau, Ôn Noãn bị Chúc Yến Phi gọi điện đánh thức, rời giường, rửa mặt, thay quần áo, rồi còn trang điểm kĩ càng để che đi sắc mặt âm u vì thiếu ngủ và cảm mạo.
Cô từ lâu đã không còn là con bé nam tính kêu đánh kêu Gi*t trước kia, xuất phát từ yêu cầu công việc, trang điểm tinh tế để ra vào toà nhà văn phòng cao cấp, bình thường cũng sẽ cùng đồng nghiệp trao đổi bí quyết chăm sóc da, hoặc là quý này ra màu son mới nào, dùng đủ các loại thuật ngữ chuyên môn đánh lừa khách hàng mà không chớp mắt.
Hoàn toàn đã trở thành một trong muôn vàn thành phần tri thức (6) nhỏ ở Thượng Hải.
(6) 白领 (Bạch lĩnh): Nghĩa đen là cổ áo trắng
Hai người gặp nhau ở sân bay Hồng Kiều (7), Chúc Yến Phi có vẻ như nhiệt tình tăng vọt, lúc nào cũng ríu ra ríu rít không ngừng. Ôn Noãn lấy cớ bị cảm, vẫn luôn thiếu hứng thú, sau khi cất cánh, liền đeo bịt mắt, đắp chăn ngủ. Lúc tỉnh lại máy bay đã sắp hạ cánh, loa phát thanh thông báo độ ẩm mặt đất, sức gió
(7) 上海虹桥国际机场 - Shanghai Hongqiao International Airport: Sân bay quốc tế Hồng Kiều (cầu vồng) Thượng Hải - là một trong hai sân bay ở Thượng Hải, Trung Quốc (Thứ hai là Sân bay quốc tế Phố Đông Thượng Hải).
Ôn Noãn tháo bịt mắt xuống, dùng tay sửa sang lại đầu tóc rối bù một chút, sau đó tại chỗ giãn nhẹ gân cốt. Cô nhớ Yến Phi đã liên lạc qua với Lận Lân, cậu ta sẽ đến đón các cô.
"Mày ngủ dậy rồi mà dọc đường cũng không thèm nói chuyện với tao."
Ôn Noãn chỉ vào cái mũi đang đỏ lên: "Tao thực sự không thoải mái... Lại nói, tao còn chưa tính sổ mày đâu, biết rõ là tao không thoải mái, còn lôi kéo tao đến."
Chúc Yến Phi cười hắc hắc: "Mấy khi được anh Nam ra mặt, mọi người đều trở về tụ họp, đưa mày ra trận lúc ốm đau một hai lần thôi (8), mày còn rất bất bình đúng không?"
(8) 轻伤不下火线: bị thương nhẹ, không rời khỏi hỏa tuyến, sẽ không rút lui khỏi chiến trường một cách dễ dàng bởi một vết thương nhỏ --> Tinh thần kiên trì làm việc khi ốm đau
Máy bay lúc này đã bắt đầu hạ cánh, loa thông báo nhắc nhở nhà vệ sinh tạm thời đóng cửa, yêu cầu bọn cô điều chỉnh lại lưng ghế, thu lại bàn nhỏ rồi đợi những điều cần chú ý. Ôn Noãn nghĩ đến thì cũng đến rồi, so đo nữa cũng không thay đổi được gì, vì thế dứt khoát ngậm miệng.
Máy bay hạ cánh ở sân bay thủ đô, ra đến cầu ống Ⱡồ₦g (9), điện thoại Chúc Yến Phi reo lên.
(9) Cầu Ống Ⱡồ₦g (Passenger Boarding Bridge): thiết bị để đưa hành khách đã qua cửa kiểm soát lên máy bay.
"Chắc là Lận Lân." Cô cúi thấp đầu rút điện thoại từ trong ba lô nhỏ ra, cầm lấy nhìn một cái, thế nhưng lại hơi sững sờ, "Anh Nam?"
Tim Ôn Noãn đột nhiên nhảy lên, lẳng lặng nhìn Chúc Yến Phi nhận điện thoại, gọi một tiếng "Anh Nam", rồi kinh ngạc hỏi một câu "Cậu đến đón chúng tôi", sau đó liên tục nói được, kết thức cuộc gọi.
"Hướng Đồ Nam tới đón chúng ta." Chúc Yến Phi rõ ràng cũng rất ngạc nhiên.
Ôn Noãn gật đầu: "Anh ta biết đường?"
"Có chỉ đường mà." Chúc Yến Phi cười cô ngốc, "Nhưng mà cậu ta cũng vừa mới đến, ở dưới hầm để xe, cậu ta nói sẽ không lên đón chúng ta, bảo chúng ta trực tiếp đến chỗ cậu ta."
Ôn Noãn không có ý kiến gì, đi theo Chúc Yến Phi đi thang máy xuống bãi đậu xe, nhưng mỗi một bước đều giống như đứng lên mây, rất viển vông, cho dù đứng ở thang máy, cũng choáng váng đầu óc.
Cô không ngờ xa cách 5 năm rồi, cô vẫn không có tiền đồ như vậy.
Bãi đỗ xe có rất nhiều xe, cô nghĩ rằng sẽ rất khó tìm, kết quả đi chưa được mấy bước, Chúc Yến Phi liền chỉ vào nơi nào đó kêu to: "Bên kia, Hướng Đồ Nam." Nói xong liền kéo tay Ôn Noãn chạy như bay về phía trước.
Ôn Noãn bị cô ấy kéo đến ngã trái ngã phải, đầu càng thêm choáng váng. Đảo mắt qua lại, Hướng Đồ Nam mặc áo sơ mi màu trắng, quần âu màu lam nhạt, một tay nhét túi, đứng dựa nghiêng lên cạnh xe.
Tư thế vô cùng quen thuộc, cả người đều là một chữ "thờ ơ" viết hoa.
Hô hấp Ôn Noãn thoáng chốc rối loạn.
Chờ hai người chạy đến trước mặt, anh rút tay ra, chống lên cửa xe đứng thẳng người lại, bàn tay vẫn chống lên kính cửa: "Ồ, đi xuống rất nhanh."
Lúc nói câu này, anh còn liếc nhìn Ôn Noãn một cái.
Trong nháy mắt, thời gian giống như quay lại học kỳ hai năm lớp 10, cô nổi giận đùng đùng đứng bên ngoài cửa sổ lớp ba vào buổi chiều hôm ấy.
Cùng một giọng nói, cùng một gương mặt. Đôi mắt một mí hơi mỏng, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, khóe miệng cũng nhếch lên, mang theo ý cười bất cần đời, vừa nhìn đã thấy là tay ăn chơi không đứng đắn tuỳ tiện.
Anh cứ đứng cạnh xe như vậy, dáng người so với trước kia hình như lại cao hơn một chút, nhưng thật ra so với thân hình 5 năm trước, bớt đi sự ngây ngô của thiếu niên, hoàn toàn là một người đàn ông trưởng thành.
Mũi Ôn Noãn không thông, lại vừa mới chạy mạnh quá, chỉ có thể khẽ mở miệng thở dốc, trong chốc lát không có cách nào chào hỏi cái gì.
May thay Chúc Yến Phi mở miệng nói: "Thật tốt, Anh Nam, rất nghĩa khí, còn đích thân tới đón chúng tôi."
"Không cần khách sáo." Ánh mắt anh vừa nhìn đến người Chúc Yến Phi, lập tức lại nhìn sang phía Ôn Noãn, sau đó khóe miệng nhếch lên, cười, "Đã lâu không gặp, nhị nha đầu."
Tim Ôn Noãn nhảy bùm bụp.
Hồi ấy mặc dù là cô đề nghị chia tay, nhưng anh cũng chưa từng níu kéo; cùng ở trong một nhóm chát lâu như vậy, anh cũng không chủ động gửi cho cô lời mời thêm bạn tốt. Người cũ như anh thật sự xứng chức, tất nhiên cô cũng không thể lạc hậu.
Hiện tại mới biết được, mang trong mình sự bình tĩnh tự cho là đúng, nhưng cũng chỉ là một hồi lừa mình dối người.
Cô dùng sức hít vào một hơi, keo xuống khóe miệng, khàn giọng trả lời một câu: "Lâu rồi không gặp."
Anh nhíu mày: "Tiếng khàn như vậy, bị cảm thật sự rất nặng?"
Ôn Noãn lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng, cửa bên ghế phụ bị mở ra, có khuôn mặt xuất hiện ở phía trêи.
Tóc dài gợn sóng, gương mặt cùng nụ cười đều lộ ra sự quyến rũ, nhưng cũng có mấy phần quen mắt.
"Lên xe đi rồi lại nói, Đồ Nam." Ánh mắt chuyển sang trêи người Ôn Noãn, ý cười trong mắt càng sâu, "Đã lâu không gặp, Ôn Noãn."
Cửa xe dán màng, vừa nãy không thấy trêи ghế phó lái còn có người. Đột nhiên như vậy không kịp đề phòng, Ôn Noãn nhất thời thật sự là khôn phản ứng kịp. Qua vài giây, cô mới nhớ ra, đây là nữ sinh theo đuổi Hướng Đồ Nam ra tới nước ngoài, em họ Chương Văn Đức: Lưu Nghi Mẫn.