Hương Mật Tựa Khói Sương - Chương 67

Tác giả: Điện Tuyền

Giờ Thìn, ta đến thư phòng tìm Tiểu Ngư tiên quan, như thường lệ nhìn thấy một tiểu tiên cô đang loanh quanh lẩn quẩn ở bên ngoài Toàn Cơ Cung. Tiểu tiên cô này vô cùng nhu thuận lễ phép, mỗi khi thấy ta đều cúi đầu gập người chào một tiếng: “Tham kiến Thủy Thần tiên thượng.” Ta cũng gật đầu đáp lễ nàng.
Ta nhìn ai thường chỉ nhìn sơ sơ vẻ bề ngoài, nhưng hôm nay trong lúc nhìn vào khuôn mặt của nàng, bỗng cảm thấy hơi quen quen, bèn dừng bước, “Ngươi tên là gì?”
“Hồi tiên thượng, tiểu tiên tên gọi Quảng Lộ.”
Ta lục lọi trong trí nhớ, nhưng cái tên này quả thực rất xa lạ. Tiểu tiên cô kia thấy vẻ mặt ta mờ mịt「©xmydux.」, liền bổ sung thêm một câu, “Thái Tị Tiên Nhân chính là cha của tiểu tiên.” Vừa nhắc đến người suýt nữa hi sinh lừng lẫy để giúp Tiểu Ngư tiên quan đăng ngôi Thiên Đế – Thái Tị Tiên Nhân, tiểu tiên cô này liền tự hào ngẩng cao đầu.
Con gái của Thái Tị Tiên Nhân? Nói đến đây ta lại nhớ tới một hình ảnh mơ hồ, gật đầu nói: “Ồ, ta đã từng gặp ngươi, ngươi chính là tiểu thiên binh đã từng hỏi ta Thiên Đế có thể nạp tiểu thi*p hay không, đúng chứ?”
Nàng đỏ mặt, nhẹ nhàng gật gật đầu, mắc cỡ thẹn thùng.
Ta nhìn nàng một lúc, rồi nói: “Ta sẽ lưu ý, ngươi cứ về trước đi.
Nàng nhìn ta ánh mắt ngờ vực, thấy vẻ mặt ta không có ý gì là lừa gạt, liền mừng rỡ đỏ mặt, cất tiếng tạ ơn, cung kính đưa mắt nhìn theo bóng ta khuất dạng trong Toàn Cơ Cung rồi mới rời đi.
Trong thư phòng, Tiểu Ngư tiên quan vừa thấy ta, lập tức gác cây 乃út lông vừa chấm ngập mực lên giá 乃út, đứng dậy cầm lấy tay ta nghênh đón, ta thực muốn rụt tay lại, nhưng cuối cùng lại để yên, tùy ý hắn nắm trong lòng bàn tay.
“Mịch nhi, nàng tới thật đúng lúc, vừa rồi bọn họ mới bưng tới một đĩa bánh thạch lựu, nhưng ta đã dùng tảo thiện rồi, còn no lắm, không bằng nàng nếm thử giùm ta đi?” Vừa nói vừa đưa đĩa bánh đỏ tươi đưa đến trước mặt ta.
Ta đưa tay bốc một miếng, bỏ vào miệng nhai. Ta rất thường hay quên ăn, nhưng hắn cũng không vạch trần ta, chỉ là trong thư phòng hắn kể từ sau hôm đó lúc nào cũng chuẩn bị sẵn bánh trái, thấy ta liền bảo ta ăn giùm hắn.
Hắn đối xử với ta rất tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa, nhưng điều đó chỉ khiến ta càng thấp thỏm bất an vì thấy mình không xứng đáng, không dám nhìn vào đôi mắt ôn nhu chăm chú hắn dành cho ta. Ta cất giọng: “Vùng đất phía đông ở trần gian tình hình hạn hán nghiêm trọng, đất đai nứt nẻ, hoa màu thất thu, người dân địa phương nếu không ૮ɦếƭ khát thì cũng ૮ɦếƭ đói, xác ૮ɦếƭ đầy đồng, có người nhiều lần đến miếu Thủy Thần cầu mưa. Thế nhưng, khi ta đi xem xét thì phát hiện không ai giải quyết việc ban mưa cho họ, chính là Họa Đẩu và 12 nhị quái cấu kết với nhau gây họa, làm hại dân lành.”
Hắn khẽ nhéo nhéo lòng bàn tay ta, dưới ánh mắt dịu dàng đắm đuối của hắn ta rốt cuộc cũng đổi xưng hô một cách khó khăn, gọi một tiếng: “Nhuận Ngọc…” Hắn thích ta gọi tên của hắn, nếu ta gọi sai, hắn sẽ nhìn ta chằm chằm như vậy, cho đến khi nào ta gọi đúng mới thôi.
Nghe được ta gọi tên mình, hắn hài lòng nở nụ cười, tựa hồ chỉ cần một tiếng gọi như vậy cũng đủ khiến hắn vui sướng tận đáy lòng, như thể đạt được vạn năm linh lực vậy.
“Lúc nãy ở ngoài cửa, ta nhìn thấy con gái của Thái Tị Tiên Nhân.” Ta nghĩ rồi, tốt nhất vẫn nên nói ra.
“Sao?” Tiểu Ngư tiên quan hơi nghiêng mặt nhìn ta, đáy mắt long lanh, vẻ mặt hiếu kỳ.
“Kỳ thực, ta không hề phản đối ngài nạp thiên phi, nếu ngài có yêu thích ai thì cứ nạp vào.” Hắn đối đãi với ta rất tốt, nhưng thứ hắn muốn ta lại không có, không thể cho hắn được, hy vọng người khác có thể cho hắn.
Hắn im lặng, nhìn chằm chằm nghiêm túc vào mắt ta, ta cũng thản nhiên chân thành nhìn lại hắn. Hắn mím khóe môi lại, đĩa điểm tâm trong tay đặt ‘cạch’ một tiếng xuống mặt thư án bằng gỗ lim, buông tay ta ra phất tay áo đứng dậy, quay lưng về phía ta bàn tay nắm chặt, “Để nàng lo lắng cho ta như thế quả là làm khó cho nàng.” Giọng hắn lạnh đi, một điều xưa nay chưa từng xảy ra, “Mịch nhi, ta không sợ nàng vô tâm, chỉ sợ nàng thỉnh thoảng lại có lòng như vậy!”
Đây, đây là từ chối khéo ư? Ta đã bị người ta cự tuyệt, tất nhiên chẳng nên lưu lại làm gì, liền cáo từ ra về. Ta đáp một đám hơi nước chậm rãi bay lang thang không mục đích, bỗng từ đằng xa ta nhìn thấy một bóng người xanh mướt đang lý sự văng nước bọt tung tóe với hai gã Thiên Tướng đứng im như pho tượng trước cửa Đông Thiên Môn, bèn hạ thấp đám hơi nước xuống bay đến gần.
“Phác Xích Quân, ngươi đây là…”
Phác Xích Quân hai mắt sáng rỡ như gặp được thân nhân, “Mỹ nhân, là nàng sao?” Bộ mặt lập tức khóc lóc thảm thiết, “Hai tên đầu gỗ này không cho ta vào.” Nói rồi liền nhấc chân định thừa cơ lẻn đến bên cạnh ta.
Hai tên thiên binh liền quay ngang Họa Kích, chặn hắn lại ở bên ngoài, “Không được vô lễ với tiên thượng!”
“Mỹ nhân, bọn họ không cho ta vào, không bằng nàng ra đây đi.” Nhìn hai con mắt kích động như muốn lòi ra ngoài của Phác Xích Quân, ta hiểu ý bước ra khỏi Đông Thiên môn.
Phác Xích Quân nắm lấy một ống tay áo của ta kéo đi, trước khi đi còn không quên vênh váo đắc ý quay đầu liếc hai tên thiên binh giữ cửa một cái.
“Mỹ nhân, nghe nói nàng nghĩ quẩn muốn làm Thiên Hậu hả?”
Phác Xích Quân đưa ta đến một chỗ yên tĩnh, hỏi thẳng một câu không rào đón, lại nói, “Cái ngôi vị Thiên Hậu này kỳ thực rất chú trọng đến thiên phú dị bẩm, không phải ta đánh giá thấp nàng, nhưng nàng thực sự tư chất quá bình thường, à nhầm, là tư chất hơi kém một chút.”
“Tư chất bình thường? Ngươi muốn ám chỉ thần lực của ta thấp kém sao?” Mặc dù mấy năm qua ta tu tâm dưỡng tánh tính tình bình thản, nhưng bị một tên thủy yêu thuộc quản hạt của mình chê bai trắng trợn như vậy, không tránh khỏi nghiến răng ken két.
“Không phải nói thần lực.” Phác Xích Quân vẻ mặt tức lộn ruột vì bị hiểu sai ý, “Nhìn bao quát tất cả những người từng đảm nhiệm chức Thiên Hậu, có ai mà không âm hiểm xảo trá, thủ đoạn độc ác, khẩu Phật tâm xà, tiếu lí tàng đao? Những phẩm chất tốt đẹp này, hình như mỹ nhân nàng chả có được cái nào…” Đang nói đến đoạn cao trào, hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Ta nhìn theo ánh mắt hắn, thì thấy một nữ tử yểu điệu đang vội vàng hấp tấp bay về hướng Đông Thiên môn, trong lòng một cơn đau bất chợt nhói lên.
“Không nói đến Thiên Hậu tiền nhiệm, chỉ nói đến Tuệ Hòa kia thôi, mỹ nhân à, đẳng cấp của nàng còn thua cô ta một bậc.”
Ta cúi đầu, lời nói bộc trực không hề trau chuốt của hắn đâm thẳng vào chỗ đau của ta, làm mắt ta cay xè.
“Mỹ nhân, đừng, đừng, nàng đừng buồn mà! Ta không phải có ý đó.” Phác Xích Quân nhìn ta, tay chân lúng túng, nói năng lộn xộn, “Ý ta là nàng thua cô ta về sự âm hiểm, không giống cô ta là người tâm kế tính toán. Khi xưa lúc ta còn trẻ tuổi ngây thơ trong trắng, từng bị cô ta nhẫn tâm gài bẫy…”
Ta kinh ngạc nhìn về phía Phác Xích Quân, chỉ nghe hắn nói: “Năm đó, khi ta còn làm Sinh Tiêu Thần (vị thần cầm tinh các con giáp). Ta ngây thơ khả ái biết bao nhiêu, vô ưu vô lự, cả ngày ngao du khắp thiên đình. Thỉnh thoảng miễn cưỡng trêu ghẹo vài tiểu tiên cô, nhưng cũng có thể xem là vô cùng khiêm tốn. Tuệ Hòa tuy là tộc nhân của Thiên Hậu, nhưng chỉ là họ hàng xa, tộc nhân của Thiên Hậu nhiều như thế, sao mà để ý đến từng người được chứ? Vì để có được chức vị, mà cô ta lại chủ ý lợi dụng ta. Trong bữa tiệc bàn đào, cô ta hạ mê dược vào rượu của ta, lúc quay về ta không chịu nổi đầu óc u mê, cô ta liền đánh bất tỉnh một Trắc Phi mà Thiên Đế trước đây rất sủng ái đưa đến đặt lên giường của ta… Cuối cùng, cô ta lại dẫn dắt chúng tiên đột nhiên xông đến, bắt bọn ta tới trước mặt Thiên Đế. Tính ta xưa nay phong lưu ai cũng biết, Thiên Đế nhất thời không chút nghi ngờ, nổi cơn thịnh nộ tước đi thần tịch của ta, lưu đày ta đi làm yêu quái, lại giáng tiểu Trắc phi kia xuống làm phàm nhân. Thiên Hậu xưa nay vốn không dung thứ dù chỉ một hạt cát ở trong mắt, đã chướng mắt với tiểu trắc phi kia từ lâu. Tuệ Hòa vốn có sẵn thủ đoạn, từ đó dần dần tiến hành từng bước, rốt cục cũng ngồi lên được vị trí thủ lĩnh điểu tộc.”
Ta lặng người sau khi nghe xong đoạn bí sử này, không ngờ nguyên nhân Phác Xích Quân bị giáng xuống hạ giới lại tầm thường như vậy… Uổng công ta「©xmydux.」 trước đây còn tưởng rằng nó ly kỳ dữ lắm, còn tưởng tượng ra rất nhiều kiều đoạn. Thí dụ như: Thiên Đế hoa tâm nhìn trúng Phác Xích Quân xanh tươi mơn mởn, Phác Xích Quân vì áp lực thiên uy mà không thể không tuân theo, nhưng mà Thiên Đế vì tình thế bắt buộc phải cưới Thiên Hậu. Khi Thiên Hậu gả cho Thiên Đế không chiếm được chân tình của Thiên Đế, đâm ra hận thấu xương tình địch Phác Xích Quân, sau đó lại từ hận sinh ra yêu, cùng Phác Xích Quân hai người thương cảm lẫn nhau, thầm nảy sinh tình cảm. Phác Xích Quân trằn trọc quấn quýt do dự không quyết giữa một nam và một nữ, cuối cùng sự việc bại lộ bị Thiên Đế biết được, nhưng mà Thiên Đế dù giận dữ nhưng vẫn không thể dứt bỏ được Phác Xích Quân, không nỡ xuống tay Gi*t ૮ɦếƭ hắn, chỉ giáng Phác Xích Quân xuống làm yêu tinh, đuổi khỏi Thiên Giới, từ đó về sau không gặp lại nữa, chỉ âm thầm nhớ nhung…
Té ra, trí tưởng tượng của ta thật là phong phú.
“Ta nói… mỹ nhân à, nàng tội gì vì một con chim mà vứt hết tất cả những con rắn trong thiên hạ, lao vào lòng của một con rồng, đi đóng cái vai Thiên Hậu ác ôn mà nàng không am hiểu một chút xíu xiu nào chứ! Sau này, chỉ có mình nàng sẽ phải chịu đựng mà thôi, nàng phải đấu với Thiên Đế, đấu với chư thần, đấu với các thiên phi Giáp Ất Bính Đinh, đấu với các tiên cô Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm Quý… Mỹ nhân à, ta thực sự không đành lòng nhìn thấy nàng hương tiêu ngọc vẫn đâu…” Phác Xích Quân thở dài thườn thượt lắc đầu nguầy nguậy.
Ta đang yên đang lành tự nhiên vào miệng của Phác Xích Quân lại thành ra bỏ mạng lìa đời, mặt liền hầm hầm nói: “Quá khen quá khen.”
Phác Xích Quân lại thành thật nói: “Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Kỳ thực, nữ tử đáng sợ, nhưng có một số nam tử càng đáng sợ hơn…”
Nghe hắn lại không đầu không đuôi phun ra một câu như thế, ta thấy không đúng lắm, thuận miệng nói tiếp: “Lẽ nào những kẻ bất nam bất nữ mới không đáng sợ?”
“Mỹ nhân, hay là nàng đào hôn đi! Hôm nay ta tới tìm nàng chính là muốn nói việc này với nàng!” Phác Xích Quân theo thường lệ nhiệt tình rủ ta bỏ trốn với hắn. Nhưng mà trong lòng ta còn đang bận nghĩ tới một chuyện khác, vì vậy không tiếp tục nghe hắn ba hoa chích choè nữa, mà bỏ đi thẳng một mạch.
Hiện tại, U Minh Giới và Thiên Giới như nước với lửa, Tuệ Hòa sắp sửa gả vào U Minh, hôm nay lại đến Thiên Giới có việc gì?
Kỳ quặc hơn chính là, sau khi nàng ta vừa vào Đông Thiên môn, liền chạy về hướng Toàn Cơ Cung.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc