Tiểu Ngư Tiên Quan ngồi bên mép giường, cúi đầu thoa thuốc lên cổ tay ta. Hắn nâng cánh tay ta lên xem, rồi đột nhiên xắn tay áo của ta đến tận bả vai, toàn bộ cánh tay ta thoáng chốc không còn gì che phủ hiện ra lồ lộ trước mắt hắn. Ta thẹn thùng bối rối, muốn kéo tay áo xuống, nhưng bị hắn dùng sức giữ chặt không thể động đậy.
Bị hắn giữ chặt như vậy, trên cánh tay ta truyền đến một cơn đau buốt, ta hít mạnh một hơi, “Shh~ “
Chưa bao giờ thấy Tiểu Ngư Tiên Quan cũng có mặt тһô Ьạᴏ như vậy, ta khó tránh khỏi sửng sốt. Hắn không buồn ngẩng đầu lên, ánh mắt đau đớn nhìn những vết thương chằng chịt do bị Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy trên tay ta. Đầu mày nhíu lại, khóe môi mím chặt, hắn thoa thuốc cho ta không còn nhẹ nhàng như lúc nãy, ngược lại giống như đang trả thù, dùng thuốc mỡ hung hăng xát lên chỗ này chỗ nọ trên những vết bỏng, ta「©xmydux.」đau muốn ứa nước mắt, nhưng chẳng dám hé răng, đành phải kiên cường chịu đựng.
Sau khi hắn hung hăng thoa thuốc cho ta xong xuôi, sắc mặt càng lúc càng kém, mở miệng dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không thốt nên lời, quay đầu đi ra ngoài.
Lúc ta ý thức được mình làm gì, ta đã tiến lên vài bước nắm tay áo của hắn kéo lại, “Tiểu Ngư Tiên Quan…”, ta gọi hắn một tiếng, nhưng không biết phải nói tiếp câu gì, cũng không biết mình kéo hắn lại định nói cái gì.
Hắn cũng không quay đầu lại, lưng cứng đờ, lạnh lùng nói: “Đừng nói gì hết, đừng nói cái gì với ta hết.” Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhẹ như áng mây lướt qua sóng mắt, “Có một số việc, không biết vẫn tốt hơn. Càng biết rõ, càng tổn thương…”
Hắn nhìn xuống bàn tay ta đang nắm lấy ống tay áo của hắn, tựa hồ đang do dự điều gì, cuối cùng lãnh đạm nói: “Buông ra đi.”
Trong lòng ta không biết chất chứa tư vị gì, chỉ biết nghe lời buông tay áo hắn ra, nhưng một lúc sau, hắn vẫn không rời khỏi. Ta lặng lẽ xoay người trở về phòng, mới đi được hai bước, chợt nghe thấy phía sau vụt qua một luồng gió nhẹ, là hắn quay người lại ôm lấy ta, “Mịch nhi…”
Ta ngẩn người, chỉ nghe thấy tiếng đập ình ình phát ra từ Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, “Mịch nhi, đừng bao giờ để ta trông theo bóng lưng nàng một lần nữa, có được không? Ta vẫn đang đợi nàng quay đầu lại, luôn luôn chờ đợi nàng quay đầu lại, nàng có biết không? Ta thuyết phục bản thân, chỉ cần ta dung túng nàng, để mặc nàng, chỉ cần ta ngày ngày mắt nhắm mắt mở tự lừa dối mình, miễn có thể làm cho nàng vui vẻ, miễn có thể làm nàng khỏe mạnh lại, rồi sẽ có một ngày nàng cũng nhận ra điểm tốt của ta, nhận ra tình cảm của ta dành cho nàng. Nhưng vì cớ gì nàng không bao giờ quay đầu lại? Vì cớ gì nàng thà bị Tam Muội Chân Hỏa của hắn thiêu đốt cũng không muốn tìm đến vòng tay ta?”
Hắn nhìn ta, trong mắt ảm đạm không một chút ánh sáng, dường như mất hết hy vọng, “Cho đến bây giờ, nàng vẫn còn yêu hắn sao?”
Ta hoảng sợ đẩy hắn ra, “Ngài nói cái gì? Cái gì yêu, ta trước giờ đều chưa từng yêu hắn! Ta hận hắn, ta chính là hận hắn!” Ta bỗng nhiên cảm thấy toàn thân trở nên lạnh giá, cơn lạnh toát ra từ sâu trong xương cốt, ta ôm chặt hai cánh tay mong truyền cho cơ thể chút hơi ấm, “Ta chỉ bị trúng Giáng đầu thuật, sao ngài lại không hiểu chứ?”
“Giáng đầu thuật? Giáng đầu thuật… Ta cũng trúng Giáng Đầu thuật của nàng, vì sao nàng không đến giải chứ?” Hắn cúi đầu buồn bã cười, “Nàng có thể buông ta ra, nhưng ta mãi mãi cũng không thể buông nàng ra được…”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những sợi bông bay trong không trung, tách ra rồi khép lại, khép lại rồi lại tách ra, trong lòng nhất thời trống rỗng tựa như bị khoét mất trái tim.
Ta thực sự không hiểu…
Từ sau lần thoát ૮ɦếƭ trong đám lửa đó, đã lâu rồi ta không đến Ma Giới nữa. Ta sợ nhìn thấy hắn, cũng sợ hắn thấy ta. Ta cũng luôn lẩn tránh Tiểu Ngư Tiên Quan, không đành lòng nhìn hắn, cũng không đành lòng để hắn nhìn thấy ta.
Hàng ngày, ta chỉ cho Yểm Thú ăn đủ loại hoa cỏ, xem xét những lời cầu nguyện của phàm nhân mà Tiểu Ngư Tiên Quan đưa đến, ban cho hạ giới một chút mưa. Có lúc ta「©xmydux.」ngẫm nghĩ, phàm nhân có chuyện sầu khổ thì cầu nguyện với thần tiên, thần tiên nếu có phiền não thì cầu nguyện ai đây?
“Dĩ nhiên là cầu nguyện Thiên Đế bệ hạ!” Nếu Thuỷ thần có nguyện vọng gì, Thiên đế bệ hạ nhất định sẽ dốc hết sức lực hoàn thành cho tiên thượng!” Ly Châu vẻ mặt sùng bái mỗi khi nhắc tới Tiểu Ngư Tiên Quan.
Ta trừng mắt lườm nàng ta.
“Tiên thượng đừng trừng tiểu tiên làm gì. Ly Châu chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, Thiên đế bệ hạ bao nhiêu năm qua đối với tiên thượng như thế nào, người khác không biết, chẳng lẽ bản thân tiên thượng còn không rõ hay sao?” Nhìn dáng vẻ ‘giữa đường gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ’ của nàng, ta đang định thay đổi đề tài, lại nghe nàng buột miệng, “Nghe nói thủ lĩnh điểu tộc mấy ngày tới sẽ đính hôn rồi, tiên thượng khi nào thì thành hôn với Thiên đế bệ hạ?”
Lòng ta như thắt lại, “Đính hôn với ai?” Chính mình đã biết rõ mà vẫn hỏi, nhưng không biết vì sao vẫn cảm thấy còn một tia hy vọng…
Ly Châu lúng túng bật ho một tiếng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Năm xưa, Tuệ Hòa công chúa này hình như cùng với Ngạn Hữu Quân từng có một đoạn nguồn gốc không rõ ràng, nghe nói Ngạn Hữu Quân chính vì nàng ta mà bị giáng xuống hạ giới làm yêu…”
Thấy nàng ta có ý muốn né tránh, ta cũng không có tâm trạng tiếp tục nghe mấy lời đồn đãi bát quái. Trong lòng bỗng trở nên rối loạn thấp thỏm, thập phần khó chịu.
Trường phương chủ nói: “Cẩm Mịch, không phải con đã yêu Hỏa thần rồi chứ?”
Phác Xích Quân nói: “Mỹ nhân, không phải nàng bị buộc nhầm tơ hồng phải lòng y rồi chứ?”
Tiểu Ngư Tiên Quan nói: “Cho đến bây giờ, nàng vẫn còn yêu hắn sao?”
…
Không thể nào? Làm sao có thể chứ? Ta sao có thể yêu thương kẻ thù đã Gi*t cha của mình? Làm sao có thể! Ta nhất thời sợ hãi thảng thốt… Không được, ta phải gặp lại hắn một lần nữa! Ta muốn xác nhận, ta muốn chứng minh, chứng minh cho bản thân mình thấy!
Đêm đó, Tiểu Ngư Tiên Quan đi Tây Thiên luận kinh với Nhiên Đăng Cổ Phật. Ta lại lẻn vào U Minh.
Lúc nhìn thấy Phượng Hoàng, hình như hắn đang chuếnh choáng hơi men, bước chân có một chút loạng choạng không dễ phát hiện, đang trên đường quay về tẩm cung. Có hai nữ yêu tiến lên muốn dìu hắn, đều bị hắn đẩy ra. Hắn cầm một chiếc bình ngọc há miệng tu một ngụm, có vẻ không hài lòng với thứ rượu kia, cầm bình ném xuống đất, thân bình chạm đất liền vỡ vụn, phát ra một tiếng vang thanh thúy, mấy người hầu xung quanh sợ tới mức đều quỳ rạp xuống đất.
“Không phải ta nói muốn uống rượu Quế Hoa sao?” Hắn nhìn đám yêu ma quỷ quái ở dưới đất, “Tất cả đứng lên đi, đi lấy rượu Quế Hoa đến cho ta.”
“Dạ… dạ… Nhưng bẩm tôn thượng, đây chính là rượu Quế Hoa, làm từ hoa quế hảo hạng nhất trong Minh Phủ …”. Một nữ yêu lấy hết can đảm, hoang mang nói ra sự thật.
“Hmm?” Phượng hoàng nhìn về phía nàng ta, kéo thật dài một âm cuối. Nữ yêu kia liền không dám cãi lại nữa, chỉ thưa: “Nô hạ lập tức đi lấy rượu Quế Hoa.”
Lúc này, Phượng hoàng mới chịu trở về tẩm điện. Một giây sau, ta cũng hóa thành hơi nước bám gót theo vào.
Trong tẩm điện, hắn vạt áo chưa cởi, giày lụa chưa tháo đã nhắm mắt nằm thẳng cẳng trên giường bên trong trùng trùng lớp lớp màn sa mỏng. Cây trâm bạch ngọc nạm vàng gài trên tóc rơi xuống, trên chăn gấm ngổn ngang những sợi tơ đen (tóc) buông xõa, 「©xmydux.」một vài sợi rũ theo mép giường trông như một dòng thác nước. Một bàn tay hắn cũng buông thõng xuống mép giường, khẽ chộp vào khoảng không hai lượt, dường như muốn bắt lấy thứ gì đó, cuối cùng vô lực buông tay, ngón tay thêm phần tái nhợt.
Ta bỗng dưng muốn vươn tay nắm lấy bàn tay ấy… Vừa hiện thân thì nghe ngoài cửa có tiếng vạt áo xột xoạt nho nhỏ, trong lúc bối rối ta liền biến thành một thứ gì đó không rõ ẩn nấp đại trong chiếc khay đựng trái cây.
Hai nữ yêu hầu hạ bưng bầu rượu tiến vào, có lẽ lại mang bầu rượu Quế Hoa khác đến. Sau khi rón rén đặt lên trên bàn, nhìn thấy Phượng Hoàng nằm bừa ở trên giường, dường như muốn đắp chăn lại giúp hắn, nhưng do dự một hồi cuối cùng lại không có can đảm.
Hai người đang rón ra rón rén đi ra cửa, thì một trong hai nữ yêu thoáng liếc mắt qua khay đựng trái cây nơi ta ẩn thân, sắc mặt lập tức kinh hãi, đưa tay túm lấy tay áo của nữ yêu còn lại.
Nữ yêu kia lập tức quay lại, sau khi nhìn thấy thì vẻ mặt cũng thất sắc, lập tức lanh tay lẹ mắt thò tay tới. Nhìn phương hướng kia… chẳng phải đúng là hướng ta đang trốn hay sao?
Vào đúng lúc này, Phượng Hoàng bỗng trở mình trên giường, hai ả yêu thị sợ tới mức quên mất hành động đang làm, nhép miệng ra dấu nhanh chóng rút êm ra khỏi sương phòng.
Lúc đóng cửa nghe một nữ yêu nói khẽ với nữ yêu kia: “Không thể tin được lại là bồ đào… không ngờ lại có kẻ chán sống dám đem bồ đào để trong phòng Tôn thượng… Tới tận bây giờ mà vẫn có kẻ không biết thứ trái cây Tôn thượng chán ghét nhất… Ngày mai không biết có còn là người hay đã thành hồn đoạn…”
Ta nhìn qua mặt thủy tinh của khay đựng trái cây, thấy ảnh phản chiếu của một quả bồ đào màu đỏ tía, thì ra vừa rồi ta quýnh quá, nên hóa thành cái hình dạng từ lâu đã không còn sử dụng.
Thứ trái cây hắn chán ghét nhất chính là bồ đào…
Không biết vì sao, ta bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một chiếc đèn Ⱡồ₦g bị rách toạc, chao đảo trong gió.
Hắn bỗng cử động, bàn tay không kiên nhẫn giật giật vạt áo, hình như đang bị nóng, miệng lầm bầm câu gì đó, coi bộ ngủ không yên giấc. Ta biết sau khi hắn say rượu đầu óc chắc chắn không tỉnh táo, sẽ không phát hiện ra ta, bèn hiện thân bước đến trước giường.
Ánh nến trong phòng mờ mờ, vầng sáng lập lòe lướt qua trên gò má của hắn, mảng tối mảng sáng. Vì đang say rượu, sắc môi hắn trơn bóng như đang ngậm đan chu (màu đỏ của son), hàng lông mày dài giống như hai nét 乃út được vẽ lên mạnh mẽ đầy sức sống, trên mặt thấp thoáng đôi chút mệt mỏi mơ hồ. Giữa trán, là vết thương bị ta cắn, đang sắp liền sẹo.
Ta cúi đầu chăm chú nhìn hắn, là hận hắn? Hay yêu hắn?
Nếu không hận hắn, tại sao ta lại tự tay Gi*t ૮ɦếƭ hắn? Nhưng mà, vì cớ gì sau khi Gi*t hắn ta lại khổ sở, đau đớn tột cùng như thế này? Thật sự là do Giáng Đầu Thuật sao? Thế nhưng, nếu theo như lời người khác nói là ta yêu hắn, vậy tại sao ta lại động thủ Gi*t hắn? Ta「©xmydux.」và hắn ngày đêm kề cận trải qua trăm năm cũng chưa bao giờ có bất kì tình ý gì khác. Mấy trăm năm sau đó, hắn từng nói với ta rất nhiều câu hàm chứa ý vị sâu sắc khó hiểu ta cũng chưa bao giờ động tâm. Hắn từng hôn ta, hôn rất nhiều lần, thậm chí lần đó hắn say rượu còn từng cùng ta song tu… Nhưng mà, ta chưa bao giờ đặt hắn ở trong lòng.
Sao ta có thể có ý nghĩ yêu thương hắn sau một hồi ૮ɦếƭ đi sống lại? Huống hồ hắn sắp sửa đính hôn với Tuệ Hòa…
Bất thình lình hắn mở trừng hai mắt, một màu tối đen như mực nhìn ta, đèn đuốc đầy phòng nhưng không có lấy một ngọn nào đủ sức chiếu vào trong đôi đồng tử đen ngòm kia.
Ta giật thót mình bởi hành động của hắn, cứng người không thể nhúc nhích nổi. Nhưng mà, hắn chỉ nhìn ta như vậy, rồi một giây sau lại nhắm hai mắt lại. Lúc này ta mới sực nhớ, lần trước hắn say rượu ở phàm giới cũng như vậy, cũng trợn trừng mắt trong vô thức, chứ kì thực vẫn chưa tỉnh lại.
Đôi môi hắn giật giật, hơi hơi hé mở, hình như muốn nói gì đó. Ta nhất thời tò mò đưa lỗ tai lại gần sát, lắng nghe một hồi, lại chăm chú nhìn khẩu hình của hắn, hình như là hai từ không ghép được thành câu “nước… uống…” Có lẽ hắn bị khô miệng vì say rượu.
Trước khi ý thức được hành động của mình, ta đã biến ra một chén trà thơm cầm trên tay, một tay đỡ lấy sau gáy hắn giữ cố định, tay kia đưa chén trà đến bên miệng hắn khẽ nghiêng miệng chén.
Nào ngờ, hắn mím chặt đôi môi, ngay cả một giọt nước cũng không lọt được vào, nước trà chậm rãi chảy xuống dọc theo khóe môi, để lại một vệt trà chảy dài xuống dưới cằm. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, vẫn không một giọt nước nào vào miệng. Ta nhất thời cảm thấy sốt ruột, không còn cách nào khác, đành phải ngậm một ngụm trà vào miệng, rồi cúi người kề sát lên môi hắn, gẩy hai hàm răng hắn mở ra, chậm rãi chuyển toàn bộ nước vào trong.
Lúc rời khỏi đôi môi hắn, ta thấy hai hàng mi đang khép chặt của hắn khẽ rung rung, đang định đặt chén trà xuống, thì lại nghe tiếng hắn chép miệng, khẩu hình vẫn là: “nước. . . uống. . .”
Vì vậy, ta lại ngậm một ngụm trà chuẩn bị tiếp tục đút cho hắn, ta vừa dùng đầu lưỡi đẩy hai hàm răng trắng bóng của hắn ra, liền bị một cái lưỡi khác cuốn lấy, ta ngẩn người, đợi lúc phản ứng được định rời khỏi thì đã không còn kịp nữa rồi.
Cái lưỡi kia có mùi thơm ngào ngạt của hoa quế, như những vết da xước từng mảnh từng mảnh đâm vào đầu lưỡi ta, cuốn lấy, quấn quýt, như bóng với hình. Ta trốn không thoát, tránh không khỏi, ngụm trà xanh trong miệng bỗng được ủ thành một thứ rượu cay nồng, làm thần trí ta mê muội.
Có một bàn tay đỡ lấy sau ót ta, lòng bàn tay lạnh lẽo như huyền thiết, ta rùng mình, bừng tỉnh, đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ hắn ra định bò dậy, nhưng chẳng ngờ phía sau lưng đã bị cánh tay kia của hắn vững vàng khóa chặt từ lúc nào, mặc cho ta giãy dụa thế nào, cũng chỉ có thể khiến cho y phục của cả hai càng thêm xộc xệch.
Vạt áo hắn mở rộng, lộ ra vòm иgự¢ xích lõa rắn chắc, làn da mềm mịn làm mặt ta nóng bừng, hoảng loạn muốn nhắm hai mắt lại. Nhưng trước khi hai mắt khép chặt, ta thoáng nhìn thấy một vết sẹo mảnh, dài khoảng chừng hai thốn (5cm), nằm ngay chính giữa Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, tựa như đã phủ một lớp bụi dày, lại tựa như khắc sâu vào tâm khảm. . . Trái tim ta đau nhói, đưa tay khẽ vuốt lên vết sẹo lờ mờ.
Đôi mắt nhắm chặt của hắn khẽ nhíu lại trong vô thức, một luồng sát khí dày đặc lướt qua ngang mặt ta, ta bất giác giật mình. Một khắc sau, hắn rời bàn tay khỏi gáy ta lần mò đến vạt áo, từng tí từng tí dò vào bên trong, trong nháy mắt, những chiếc khuy áo lần lượt từng cái mở bung.
Hắn nhẹ nhàng мơи тяớи trên eo ta, đầu ngón tay lướt theo sống lưng chậm rãi hướng lên trên, vòng qua bờ vai, cuối cùng dừng lại một chỗ, hắn úp tay vào khối thịt mềm mại kia, ta nghe trái tim mình đập càng lúc càng hối hả trong bàn tay của hắn.
Hơi thở thoảng hương rượu phớt qua trán ta, lẫn trong đó chút vị ngọt tàn khốc, lởn vởn thật lâu khiến ta thấy mình như không thở nổi, ngay cả mũi chân cũng trở nên căng thẳng, tỉnh táo chỉ tồn tại trong khoảnh khắc rồi ✓út bay không tăm tích, trong khoảnh khắc đó, trời đất quay cuồng, ta đã nằm ở bên dưới cơ thể hắn.
Ta liếm liếm đôi môi khô khốc, vòng tay ra sau gáy hắn, hôn lên đôi môi hắn… Hắn ʍúŧ lấy ta, từ đầu lưỡi cho đến mu bàn chân, từng phân từng tấc một, kỹ lưỡng nhưng không ôn nhu, hừng hực nhưng không ấm áp. Hắn hôn ta vuốt ve ta, môi như lửa bỏng, mê hoặc nhân tâm. Ta bấu trên vai hắn, quấn quanh chân hắn, trong lòng dường như muốn tìm kiếm một gông cùm xiềng xích ấm áp. Trong chốc lát, những tiếng thở dốc rời rạc vỡ vụn đan xen vào nhau mắt lưới, xiết chặt chúng ta lại với nhau, như thể chúng ta chưa bao giờ chia xa, chưa từng bị ngăn cách bởi sự sống và cái ૮ɦếƭ, không có những ngờ vực là yêu hay là hận, chỉ có hai trái tim đang kề cận bên nhau, hòa chung nhịp đập…
Hắn tiến vào, với sức mạnh kinh tâm động phách, khoảnh khắc đó bỗng trở nên tĩnh lặng, như một khúc nhạc đang réo rắt bỗng đột ngột nín bặt. Mãnh liệt, tiếng đàn lần thứ hai vang lên, kim qua thiết mã, chiến hỏa bay tán loạn, khói lửa, kèn lệnh, gót sắt, tiếng gào. . . cuộn trào ập tới, cho đến khi chiếm cứ ta hoàn toàn…
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ta mồ hôi nhễ nhại nằm sấp trên иgự¢ hắn, trước mắt là đôi mắt nhắm chặt trên khuôn mặt đang say ngủ của hắn, một sự hoàn mỹ không thể diễn tả bằng lời.
Ta cúi đầu nhìn vết sẹo mờ mờ gồ lên giữa иgự¢ hắn, một lần nữa lại đưa tay vuốt nhẹ, trái tim nghẹn ngào không thở nổi.
Môi hắn khẽ động đậy, nhìn khẩu hình vẫn là: “nước. . . uống. . .”
Ta ngẩn ra, hắn lại muốn uống trà nữa sao? Nghĩ lại, hắn say rượu nên gan nóng, khát nước là chuyện đương nhiên. Ai ngờ, khi ta đưa trà đến bên môi, hắn lại bực bội quay đầu đi, đôi môi lại hé mở, nhưng lần này lại thốt ra thành tiếng, không cần ta phải nhìn vào khẩu hình để suy đoán hắn đang nói cái gì.
“Tuệ. . . Hòa. . .”
Ta cảm thấy mình như bị ngũ lôi oanh đỉnh, toàn thân sững sờ một lúc lâu, hai tay bỗng giơ lên ôm chặt hai tai mình, không, ta không nghe thấy gì hết.
“Có một số việc, không biết vẫn tốt hơn. Càng biết rõ, càng tổn thương…” Lời nói của Tiểu Ngư tiên quan đột ngột xộc vào trí óc ta, ta cảm thấy trái tim mình đang đầm đìa máu tươi.
Căn bản không có cái gì là “nước. . . uống. . . !” hết. Tất cả đều do ta tự suy đoán, ngay từ đầu hắn đã nói hai chữ “Tuệ Hòa”. . .(*)
(*) hai từ này phát âm gần giống nhau: Nước [shuǐ], Tuệ [suì], Uống & Hòa đều đọc là [hé]
Hắn vì nàng ta mà say rượu, vì nàng ta mà thương tâm, tệ hại hơn, hắn ôm ta, hôn ta, cũng vì tưởng nhầm là. . .
Ta lảo đảo đứng dậy, đôi tay kéo lại vạt áo không ngừng run rẩy. Ta cố mở to mắt để nhìn rõ những chiếc cúc trên vạt áo, nhưng chẳng thể nào tập trung nổi, trước mắt chỉ thấy một mảng hơi nước mịt mờ trắng xóa, cuối cùng, chẳng biết tốn bao nhiêu khí lực mới mặc xong quần áo chỉnh tề.
Con đường dài tít tắp, không có điểm cuối cùng, ta bỏ chạy một mạch, luôn cảm thấy đằng sau có lũ lệ quỷ đang truy đuổi, muốn ăn thịt ta, ăn cả da lẫn thịt, ngay cả xương khớp cũng không chừa.
Ta cứ chạy, chạy mãi, chạy không ngừng, ta quên mất bản thân mình biết bay, quên mất bản thân là thần, quên mất bản thân vốn quỷ quái bất xâm…
Thế nhưng, ta đột nhiên thấy rõ một việc, cho tới bây giờ không có cái gì gọi là Giáng đầu thuật hết…
Ta yêu hắn, yêu phải kẻ thù Gi*t cha mình…
Mọi thứ đều trở nên rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến ta không còn chỗ nào để trốn tránh.