Xoảng!
Tiếng rơi vỡ giòn tan xé toạc không gian yên tĩnh, ta giật mình mở choàng đôi mắt, tỉnh giấc từ trong mộng.
Trong nắng mai còn loáng thoáng hơi sương, bóng lưng thon thả của Tiểu Ngư tiên quan gợi cho người ta nhớ tới nhánh cây bồ đề ở Tây Thiên, mang theo cảm giác rất thiền, rất xa xăm xanh thẳm. Hắn đứng trước một chiếc bàn vuông làm từ gỗ Hoàng Dương đưa lưng về phía ta, trong tay là một chiếc đĩa sứ đã vỡ, Yểm Thú sợ hãi nằm bên chân hắn trên mặt đất, thời gian chầm chậm trôi đi.
Ta dụi dụi hai mắt, ngồi dậy trên chiếc ghế dài bằng gỗ tử đằng, lúc này mới phát giác vừa nãy ngồi đợi Tiểu Ngư tiên quan một lúc trong phòng khách không biết đã ngủ quên từ khi nào, giữa hỗn độn bỗng cảm thấy mình dường như đã mơ một giấc mộng thật dài, lại dường như chẳng mơ thấy gì cả…
Ta đã quen thói ngày ngày đến Toàn Cơ Cung ăn chực bữa sáng, hôm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là đêm qua song tu thực sự hao phí chút thể lực, nhưng mà Tiểu Ngư tiên quan mới đi chuẩn bị đồ ăn có một chút xíu mà ta đã mệt mỏi thành ra như vậy, chả hiểu linh lực thật sự có tăng lên miếng nào không, để lúc nào không có ai ta sẽ thử nghiệm xem sao.
“Tỉnh rồi à?” - Nhuận Ngọc tiên quan cất giọng trầm trầm, sống lưng thẳng tắp có chút cứng ngắc.
Ta “Ưm...” một tiếng, đứng dậy đi chân trần bước đến trước bàn, nhìn thức ăn đầy bàn, con sâu tham ăn trong bụng cào cấu, đang định sáp lại, thì cổ tay đã bị Tiểu Ngư tiên quan dùng lực giữ lại, ngăn cản: “Cẩn thận dưới chân!”
Cúi đầu nhìn xuống, hai mảnh sứ vỡ bén nhọn chỉ còn cách ngón chân ta vài phân, quả nhiên nguy hiểm thật. Ta cử động cổ tay, định thi pháp quét những mảnh vỡ này ra, nhưng Tiểu Ngư tiên quan lại giơ tay ngăn lại, đầu ngón tay vừa chuyển, gió nhẹ lướt qua, các mảnh vỡ từ từ tụ lại, trong chớp mắt đã khôi phục lại thành một cái đĩa nhỏ hình bán nguyệt bóng loáng. Hắn dùng cái đĩa nhỏ đựng nước sạch bước đến ngồi đối diện với ta, cúi mặt lặng yên.
Ta cắm đầu ăn một hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên lại vẫn thấy hắn duy trì tư thế cũ nhìn không chuyển mắt, tựa như đang chuyên tâm uống nước, chỉ là, nước trong đĩa không hề giảm đi chút nào, không hiểu đang suy nghĩ cái gì mà nhập thần đến vậy, ta đưa tay ra huơ huơ trước mắt hắn: “Ngươi không ăn sao?”
Lúc này hắn mới chợt hoàn hồn, cầm đôi đũa ngà voi bên cạnh lên gắp một miếng măng mềm, chẳng biết vì sao, động tác trên tay lại thô cứng, hoàn toàn mất đi vẻ khí độ ưu nhã hoàn mỹ thường ngày, cầm đũa như thể đang cầm một thanh hung khí, gắp mấy lần mà vẫn không thể gắp được miếng măng trơn trượt, đành bỏ đũa xuống, hai hàng lông mày đen như mực khẽ nhướn lên, rồi chau lại. Hoa mai Yểm Thú bồn chồn cọ cọ vào cạnh cửa, bộ dạng muốn đi ra ngoài nhưng lại không dám đi ra.
Ta là người rất hiểu ý người khác nên giúp gắn gắp một đũa măng mềm mụp, lại bới cho hắn một chén cơm ngũ cốc, còn cẩn thận gắp hết những cọng hành có trong món măng mà hắn không thích ăn ra, chỉ còn thiếu điều ăn luôn cơm canh giùm hắn thôi, bản thân ta cảm thấy có hiền lương thục đức, có quan tâm chăm sóc cỡ nào thì cũng đến thế là cùng.
Không ngờ Tiểu Ngư tiên quan thường ngày ôn hòa như thế mà bây giờ ngay cả một nụ cười nhạt cũng tiếc không đáp lại cho ta, vẫn tiếp tục chìm đắp vào trong suy tư như trước, đầu mày nặng trĩu không thể tự giải thoát, một chữ một câu cũng tiếc không tặng ta. Ai mượn ta khoan dung rộng lượng đi làm chuyện mất mặt này, nghĩ vậy liền cúi đầu tiếp tục cúng tế cho cái Miếu Ngũ Tạng của ta.
“Đêm qua Vãn Hương Ngọc nở”. Sau một hồi im lặng, Tiểu Ngư tiên quan nói một câu ‘trước không có làng, sau không có quán’ (không đâu không đuôi), sau đó nói tiếp: “Nhưng đáng tiếc Mịch nhi không có ở đây… Hoa nở không ai ngắm, hương thơm không ai ngửi, nỗi bi ai lớn nhất của một đóa hoa có lẽ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.”
“Sao lại không có ai ngắm? Ta đã đem nó tặng cho Tiểu Ngư tiên quan rồi, Tiểu Ngư tiên quan chính là chủ nhân danh chính ngôn thuận của nó, đêm qua hoa nở, Tiểu Ngư tiên quan đã có mặt, vậy cũng xem như là nó không nở một cách vô ích”. Cơm nước xong, ta bưng một tách chè xanh đặt dưới mũi tinh tế phẩm trà. Bất ngờ, một luồng ngoại lực ập tới, thân hình ta ngã bổ, rơi vào một vòng tay. Ngẩng đầu lên nhìn, toàn bộ gương mặt thanh nhã của Tiểu Ngư tiên quan đang ở ngay trong tầm mắt ta, hai cánh tay ôm ta vào trước иgự¢.
“Ta thực sự là chủ nhân danh chính ngôn thuận của nó sao?”. Một nụ cười dù ôn hòa vẫn không che giấu nổi ưu thương ngập tràn trong đáy mắt, hắn cúi người chiếm lấy đôi môi ta, một cảm giác mềm mại lạnh buốt gần như trong suốt bao phủ lên môi ta, sự trong trẻo lạnh lùng tựa như thơ ca, ta không kềm được khẽ run lên, vô duyên vô cớ chìm vào trong một trận mê võng, dường như khắp trời mù sương vô biên vô hạn.
Bỗng dưng, cảm giác rắn chắc lành lạnh dưới tay kéo thần trí ta trở về, ta rời môi ra, thì thấy dưới lòng bàn tay hiện ra một cái đuôi rồng ánh bạc lấp lánh vô cùng khí thế, giống như lần đầu ta nhìn thấy, giữa ánh sáng ban ngày chói chang nhưng lại mang theo ánh sáng nhàn nhạt tinh túy lại có phần xa xăm như ánh trăng.
Lồng иgự¢ đang ôm ta khẽ căng lên, dường như có chút ngạc nhiên không ngờ tới, một lát sau, mới thở ra một hơi nói: “Gần vạn năm hơn, chỉ hai lần hiện nguyên hình, nhưng đều bị Mịch nhi nhìn thấy, đúng là làm trò cười.”
Ta ngạc nhiên nói: “Hiện nguyên hình thì có gì mà đáng cười chứ? Huống hồ, cái đuôi rồng này ta thấy thật là đẹp!”
Nhuận Ngọc tiên quan nhẹ nhàng cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng.
“Thuở nhỏ ta sinh trưởng trong Thái Hồ, mẫu thân ta là một con cá chép gấm đỏ rất bình thường sống trong một cái đầm nước nhỏ. Từ lúc được sinh ra, ta đã làm bạn với bầy cá chép hồng quanh mình, không biết trời cao biển rộng, cũng không hiểu vì sao mẫu thân ta ngày nào cũng không nề phiền hà thi triển pháp thuật trên cơ thể ta…”
Hắn xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày, ánh mắt giống như cấm kỵ không muốn chạm vào cái đuôi đầy vảy lấp lánh ánh bạc.
“Thời gian dần trôi, ta dần dần phát hiện bản thân mình khác biệt, phần đuôi của ta càng ngày càng dài, trên đầu mọc ra một cặp sừng cao ✓út, móng vuốt dưới bụng dần dần thành hình, lại thêm một cái, bất luận thân mẫu ta thi thuật thế nào, thì dựa vào linh lực kém cỏi của bà cũng không thể che giấu những cái vảy trắng toát trên cơ thể ta. Bầy cá chép hồng bắt đầu từ từ xa lánh ta, bọn chúng cười nhạo thân thể dữ dằn của ta, màu sắc trắng bệch của ta, bọn chúng gọi ta là ‘yêu nghiệt’, xem ta như một thứ điềm gở. Ta trốn tránh trong một góc đầm nước, nhìn màu đỏ như lửa, nhìn cái đuôi nhàn nhã uốn lượn như tơ lụa của những con cá chép hồng mà cực kỳ hâm mộ, cảm giác đó, ta nghĩ, chính là tự ti chăng…”
“Mẫu thân ta bảo phàm nhân có một câu nói gọi là ‘siêng năng bù khiếm khuyết’, khi đó ta giống như chỉ bám víu vào một chút ánh sáng mỏng manh kia, ngày đêm tu luyện, chỉ mong sao đạt được đạo hạnh cao cường để có thể giành lại được sự tôn trọng cho bản thân. Sau khi ta tu thành hình người, thì không bao giờ muốn để lộ ra thực thân của mình nữa, lúc nào cũng chọn những bộ y phục bằng lụa màu đỏ như lửa để mặc, ngay cả khi biến hóa cũng chỉ biến thành hình dáng của một con cá chép bình thường, ta tưởng rằng, như vậy sẽ tiếp cận được một con cá bình thường… Sau này ngẫm lại, khi đó thực sự là ếch ngồi đáy giếng”. Tiểu Ngư tiên quan lắc đầu, ôm chặt ta cười khẽ.
“Một ngàn năm sau, thiên binh thiên tướng từ trên trời giáng xuống, đưa ta về Thiên Giới. Khi đó, ta mới biết, những việc ta đã làm suốt một ngàn năm qua chỉ là chuyện phí công vô ích. Hóa ra, từ trước tới nay ta chưa bao giờ là một con cá chép, mà chỉ là một con bạch long muốn hóa thành cá mà thôi”. Hắn cúi đầu nhắm mắt, vân đạm phong thanh nói: “Kỳ thực, cho dù luôn làm một con ếch ngồi đáy giếng bị kỳ thị cũng không hẳn không phải là hạnh phúc…”
Ta im lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện không trọn vẹn, không có bắt đầu, diễn biến và kết thúc của hắn, đằng hắng thông giọng, trấn an Tiểu Ngư tiên quan: “Nói như thế, thì chúng ta rất là xứng đôi, ta khi không làm một Quả Tinh suốt bốn ngàn năm, cuối cùng mới biết bản thân là một đóa sương hoa được tạo ra từ nước. Đúng là giống nhau!”
Tiểu Ngư tiên quan mở toang đôi mắt, đôi đồng tử đen bóng như hổ phách nhìn ta đắm đuối, cúi đầu ngậm chặt đôi môi ta, sau một nụ hôn dài, hắn nói với ta: “Ta không cần gì nhiều, không cầu nàng có thể yêu ta sâu đậm, chỉ cần mỗi ngày thích ta một chút, từng ngày rồi từng tháng, từng tháng lại từng năm, từng ngăm cho đến cả cuộc đời. Có thể chứ?”…
Hắn nói: “Không ngại yêu ta đạm bạc, chỉ cầu yêu ta lâu dài.
...
Yêu, đến tột cùng là cái gì? Hình như còn trừu tượng hơn so với tu hành rất nhiều… Ta rơi vào trong suy nghĩ hỗn loạn mơ hồ.
Lưu Tử Trì dường như vẫn còn Phượng Hoàng say rượu hoa quế ngâm mình trong đó…