Ánh mắt cha xác nhận, thẳng thắn nói: “Cẩm Mịch chính là con gái của bản thần và Tử Phân!”
Hào quang trong mắt Phượng Hoàng lưu chuyển, thoáng một cái, xuân về hoa nở, vạn vật hồi sinh. Xưa nay ta quá hiểu cái tính hỉ nộ vô thường của hắn, nhìn thấy riết cũng thành quen, cũng chẳng buồn nghĩ xem rốt cuộc vì sao hắn đột nhiên lại phấn chấn như vậy.
Chư tiên trong điện yên lặng một cách dị thường mất một lúc, những vị thần tiên vốn chỉ dám mượn dư quang nhìn trộm ta bây giờ đều danh chính ngôn thuận ngó ta lom lom, Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân ngồi ở chỗ gần ta nhất, vốn bẩm sinh trên trán nhiều hơn người khác một con mắt, ba con mắt đồng thời nhìn ta thập phần lo lắng.
Thiên Đế sững sờ ngơ ngác, hoang mang thất thần chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì.
Thiên Hậu sau cơn giật mình qua đi dù có chút thấp thỏm băn khoăn, đột nhiên bật cười nói: “Thủy Thần không có nhầm lẫn chứ, chân thân của tinh linh này là một cây bồ đào, bữa trước các chư tiên ở đây đều đã cùng nhìn thấy, nếu nói là con gái của Thủy Thần và Hoa Thần, không khỏi làm trò cười cho thiên hạ. Thủy Thần nói có đúng hay là không?”
Một lời làm thức tỉnh chúng tiên nhân, ai nấy gật đầu ngờ vực, Thái Bạch Kim Tinh lông mày râu tóc một màu trắng toát, ra vẻ cao thâm run run, thân thiết nói với cha: “Thiên Hậu nói có lý, tiên thượng phải chăng đã nhầm lẫn.”
Cha nắm tay ta đầy ấm áp, lạnh lùng nhìn Thiên Đế Thiên Hậu: “Không khiến Thiên Hậu quan tâm, nếu không vì lòng người hiểm ác, Tử Phân sao lại phải dùng thuật áp chế chân thân linh lực của Cẩm Mịch từ khi mới sinh ra!” - Cha lạnh giọng nói tiếp: “Thiên Đế có biết năm xưa Hoa Thần vì sao ra đi không?”
Thiên Đế ngẩn người, ho hai tiếng, sắc mặt Thiên Hậu đột nhiên sa sầm, vội vàng chen vào: “Cái ૮ɦếƭ của Hoa Thần là thiên mệnh, Thủy Thần lẽ nào không biết? "Lục Giới Thần Lục" có ghi, Hoa Thần vốn là một cánh hoa sen trong đài sen mà Phật tổ tọa thiền, nhập nhân quả chuyển thế luân bàn vốn phải chịu chôn vùi, không ngờ nhập nhầm Tam Đảo Thập Châu được Thủy Thần và Huyền Linh Đẩu Mẫu Nguyên Quân cứu vớt, đó là hành trình nghịch thiên, chung quy ắt gặp trừng phạt, Hoa Thần ૮ɦếƭ đi chẳng qua là kết quả linh lực phản phệ mà thôi. Lục giới đều biết.”
Cha nặng nề nhắm mắt, lúc mở mắt ra trên môi còn kèm theo một nụ cười lạnh lẽo: “Ta chỉ biết "Lục Giới Thần Lục" có kể, Nghiệp Hỏa là pháp thuật phá hủy linh hồn, chia ra làm tám mươi mốt loại, Hồng Liên Nghiệp Hỏa đứng đầu, lại chia làm ngũ đẳng, Độc Hỏa là cao nhất, phá thiên linh đốt ngũ tạng, chỉ có kẻ đảm nhiệm trọng trách Hỏa thần mới nắm giữ thuật này! Tử Phân năm xưa…”
“Dạ thần đại điện hạ đến”. Người trong điện đang nín thở lắng nghe đến chỗ cao trào, thì ngoài cửa tiên thị cất giọng oang oang đúng lúc ngắt lời của cha.
Tiểu Ngư tiên quan không nhanh không chậm bước vào, mang theo một trận gió đêm mát lạnh như nước hồ đến đứng bên cạnh ta: “Nhuận Ngọc ra mắt phụ đế, ra mắt Thiên Hậu”. Xoay người lại nói với cha: “Ra mắt Thủy Thần tiên thượng”. Ánh mắt khẽ lướt qua ta, gợn lên một làn sóng lăn tăn lặng lẽ rồi nhanh chóng tan biến mất.
Thiên Hậu vốn đang chau mày mím môi sắc mặt khẩn trương, tựa hồ chỉ sợ một chữ tiếp theo của cha sẽ là một từ gì đó vô cùng kinh tâm động phách, nhưng hiện tại mặt mày thoáng thư giãn, thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ chưa bao giờ vui mừng như vậy khi gặp Tiểu Ngư tiên quan, bèn hòa ái nói: “Đại điện hạ không cần đa lễ.”
“Nghe nói phụ đế tìm được thượng cổ tuyệt âm Nhai Cầm, Nhuận Ngọc bận làm xong việc cho nên mới đến trễ, không biết có bỏ lỡ thanh âm nhã luật hay chưa”. Tiểu Ngư tiên quan thì ra là vội tới nghe đàn.
“Thật đáng tiếc, e là Dạ thần đã bỏ lỡ”. Phượng Hoàng đưa tay lướt một lượt qua mấy sợi dây đàn đặt bên cạnh, âm sắc vô cùng tốt nhưng lại không trọn vẹn: “Dây đàn, đã đứt rồi.”
Tiểu Ngư tiên quan mỉm cười ôn hòa, cúi đầu khẽ lúc lắc, dường như vô cùng tiếc nuối: “Như vậy xem ra quả nhiên đã bỏ lỡ. Bình sinh chuyện đáng tiếc lại tăng thêm một chuyện. Chỉ mong hôm nay mất đi thứ này, ngày sau có thể thu được thứ khác.”
Nhưng Thiên Đế lơ đãng không để ý nói tiếp: “Thủy Thần có biết chân thân của Cẩm Mịch thế nào không? Nếu Thủy Thần không nói, bản tọa làm sao có thể giải hỏa linh cho nó”. Tựa hồ vẫn còn lại một chút hi vọng mong manh.
Cha lặng im trong chốc lát, chư tiên trong điện cũng nín thở hồi hộp chờ nghe câu trả lời, ta cũng rất hiếu kỳ rốt cuộc thực thân của mình sẽ là thứ khó hiểu nào đây.
“Cẩm Mịch sinh vào một đêm tiết sương giáng, có thể trồng hoa gọi nước, thể chất âm hàn, chân thân chính là một phiến hoa sương sáu cánh.”
Thật đúng là khiến người ta chán nản mà, hoa sương đêm giáng sáng tan, đi về vội vã vô tung tích, nhẹ nhàng thanh thoát vừa nhìn đã thấy vô cùng bạc mệnh, còn không thực tế, phúc hậu bằng làm một quả bồ đào tròn tròn.
Thiên Đế tựa hồ cũng vô cùng chán nản, vẻ mặt huyễn tưởng tan biến hết y hệt như ta.
“Ngày mai giờ Thìn, bên bờ Lưu Tử Trì, chờ ta”. Bên tai truyền đến một mệnh lệnh nho nhỏ, giọng nói vô cùng quen thuộc, ta giật mình, ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài của Phượng Hoàng đang nhìn ta chằm chằm, thì ra hắn dùng mật ngữ truyền âm đến ta, chả biết gã lại muốn cái gì nữa.
“Hoa sương? Cẩm Mịch tiên tử…?” - Tiểu Ngư tiên quan ngạc nhiên không hiểu: “Có thể mạo muội hỏi một câu, lời này của tiên thượng là có ý gì?”
Cha điềm nhiên nhìn Tiểu Ngư tiên quan, không nói một lời.
Thiên Đế đứng dậy, từ trên thềm mây chậm rãi bước xuống, đứng sừng sững ở trước mặt ta, nhắm mắt thở dài, một luồng gió mát hội tụ tại linh đài của ta rồi tràn ra ấn đường, Thiên Đế đưa tay lên, làn gió vô hình hóa thành một điểm sáng giữa lòng bàn tay y, trong nháy mắt tan biến mất: “Thật đáng tiếc…” - Một lời nói rõ tiếng lòng, năm ngàn năm linh lực thế là đi tong, quả thật là có hơi đáng tiếc.
Thiên Đế tiếc hận buồn bã nhìn ta: “Không ngờ lại là con gái Thủy Thần.”
Cha đưa tay trái nắm lấy tay ta kéo lui một bước, nhìn Thiên Đế, trong mắt hoàn toàn lạnh nhạt, tay phải bên trong tay áo khẽ động, Thiên Hậu đang ngồi phía trên bỗng nhiên đứng dậy, mặt mày vô cùng lo lắng.
Giữa lúc gươm tuốt vỏ nỏ căng dây, Tiểu Ngư tiên quan đột nhiên khẩn trương lên tiếng: “Ý của Phụ đế… Cẩm Mịch lẽ nào đúng là con gái của tiên thượng… ?!” Ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, có hoảng hốt, có vui mừng, có thoải mái, thần sắc liên tục thay đổi, bản thân ta từ khi quen biết Tiểu Ngư tiên quan tới nay, chưa có khi nào nhìn thấy tâm tình của hắn lại rối loạn như hôm nay.
“Đúng vậy” - Thiên Đế nhìn Tiểu Ngư tiên quan rồi lại nhìn ta: “Cẩm Mịch là trưởng nữ của Thủy Thần, cũng chính là thê tử chưa cưới của con.”
Cha nhướng mày, thận trọng nhìn Tiểu Ngư tiên quan, đôi mắt trong suốt của Tiểu Ngư tiên quan cũng không cấm kỵ nhìn thẳng về phía ta, đáy mắt có cái gì đó dâng trào gần như sắp tràn ra ngoài, khóe môi cong lên thành một nụ cười thanh tú, vô cùng tinh tế. Có qua có lại mới toại lòng nhau, ta cũng mỉm cười lại với hắn. Trong tích tắc, cha tựa như đã hạ quyết tâm, ép buộc bàn tay phải dưới tay áo phải thu lại, thần sắc lạnh lẽo ẩn giấu sự kềm chế và ẩn nhẫn.
Bất ngờ, sau gáy bỗng lành lạnh, có cái gì đó lướt qua bên gò má của ta, vừa nhìn, thì đó là cây trâm gài từ trên tóc tuột ra, ngay tức khắc mái tóc dài mất đi kềm kẹp, trong nháy mắt xõa bung buông xuống. Một cọng lông phượng vàng óng lướt qua những sợi tóc nhẹ bay thành những đường vòng cung cô tịch, chầm chậm rơi xuống đất. Chẳng biết có phải tại ban đêm ánh sáng mờ ảo hay không, mà cọng lông phượng ngày thường chói chang rực rỡ bây giờ nằm giữa mặt sàn lót bạch ngọc bên trong cung điện bao la rộng lớn này, lại khiến người ta sinh ra một ảo giác mỏng manh điêu tàn như thế.
Ta cuống quít nhặt lông phượng lên giữ chặt trong lòng bàn tay, quay đầu sang nhìn Phượng Hoàng, trong lòng không hiểu vì sao sinh ra một cảm giác chột dạ như bị bắt quả tang lúc làm chuyện xấu vậy. Ta nhớ kỹ sáng sớm lúc ra khỏi cửa rõ ràng đã cài rất chặt, sao bây giờ lại bung ra thế này. Lông phượng này hình như vô cùng quý giá, để Phượng Hoàng nhìn thấy bị rơi xuống đất thì thật khó lường, thể nào cũng rước lấy cơn lửa giận của hắn.
Ta sợ hãi nhìn sang phía hắn, chỉ thấy đôi mắt đen như mực của hắn cũng đang nhìn ta, bình thản giống như một phiến lá lìa cành cô tịch, không hề gợn sóng.
Ta vẫn luôn cho rằng, Phượng Hoàng mặc bất cứ quần áo gì, màu tối cũng vậy, mà màu sáng cũng vậy, không bao giờ che giấu được vẻ loá mắt chói chang toát ra từ trên người của hắn, ngay cả hắn không mặc cái gì ta cũng nhìn thấy rồi, cái khí thế bức người kia vẫn không hề kém đi chút nào. Nhưng hôm nay, hắn mặc một bộ xiêm y màu thiên thanh, dưới ngọn đèn lập lòe, nhàn nhạt tỏa ra một cảm giác mệt mỏi, đau thương giống như sợi dây đàn bị đứt.
Ta nhất thời thẩn thờ.
“Hộ An Phượng Linh… ?” - Không biết là ai thốt lên vì kinh ngạc, chư tiên chung quanh trong nhất thời sắc mặt thay đổi mấy lần, nhưng ở trước mặt Thiên Đế Thiên Hậu lại không dám lỗ mãng, cố kềm chế mong muốn được châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, nhưng lại không nhịn được đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.
Dưới ánh mắt săm soi nghiên cứu ở chung quanh, Tiểu Ngư tiên quan đưa tay lên tháo nhánh bồ đào trên tóc mình đưa cho ta: “Nàng hãy dùng nhánh cây này đỡ đi.” Thuận tay cầm lấy cọng lông phượng, xoay người lại thản nhiên nói: “Mấy ngày trước nghe nói Hỏa thần ngẫu nhiên chu du phàm trần đánh rơi Hộ An Phượng Linh, không ngờ Cẩm Mịch lại nhặt được, bây giờ đúng lúc Châu về hợp Phố.”
Có thể nói Tiểu Ngư tiên quan chỉ biết một mà không biết hai. Cọng lông phượng này lúc trước đích thực là ta nhặt được, nhưng mà sau đó chính tay Phượng Hoàng đã tặng nó cho ta. Ta đang định lên tiếng, thì Thiên Hậu vội vàng tiếp lời: “Cũng còn may, thật trùng hợp.”
Chư tiên liền nói: “Hôm nay đúng là ngày tốt, Thủy Thần tìm được con gái, Dạ thần có được thê tử, Hỏa thần tìm được đồ bị mất, thật sự đáng chúc mừng! Tam hỉ lâm môn!”
Giữa một rừng âm thanh chúc mừng náo nhiệt, Phượng Hoàng từ chỗ ngồi đứng dậy, từng bước từng bước đi tới trước mặt ta, cúi đầu nhìn cọng lông phượng trong tay Tiểu Ngư tiên quan, mỉm cười nhẹ nhàng tựa như lông hồng, rồi đem lông phượng đặt vào tay ta: “Vật đã tặng thì không có ý thu hồi… huống chi, thứ ta đánh rơi ở chỗ Cẩm Mịch tiên tử đâu phải chỉ có một cọng phượng linh này? Nếu như muốn trả, thì phải trả lại tất cả, nếu không thì… dứt khoát đừng có trả…”
Thứ Phượng Hoàng đánh rơi trên người ta không phải chỉ một cọng lông phương này?
Trái tim ta giật thót, ý hắn là… chẳng lẽ, chẳng lẽ thứ hắn nói chính là sáu trăm năm linh lực kia?
Nghĩ vậy, ta nắm tay lại giữ chặt cọng lông phượng kia, kiên định nói: “Không trả! Cái gì cũng không trả!” - Vừa mới mất năm ngàn năm linh lực, không thể nào họa vô đơn chí mất thêm sáu trăm năm nữa.
Phượng Hoàng cười như hoàng liên, lặng lẽ xoay người.