Một buổi tối thanh vắng tĩnh lặng thế này bỗng nhiên bị xé toạc bởi một âm thanh không được du dương cho lắm quả thực dọa người ta mất hồn.
Ta bị chấn động đến mức rơi bịch xuống đất, lưỡi dao suýt nữa cắt trúng vào tay.
Chỉ thấy con quạ đen Tʀầռ tʀʊồռɢ kia từ trên giường của ta ngồi bật dậy, đôi mắt như mũi dùi tóe lửa liếc nhìn ta, bị người ta nhìn xuống như vậy nhất thời khiến ta cảm thấy mất hết nhuệ khí, bèn thu dao đứng dậy, lúc này khó khăn lắm miễn cưỡng mới có thể nhìn thẳng vào nó, trong lòng thầm than: Không hổ là một con quạ đắc tiên đạo, ngay cả chiều cao cũng có thể sánh với cây mía trong sân vườn của lão Hồ.
Không khỏi lại nghĩ đến đạo hạnh tu luyện bốn ngàn năm mà chẳng có tiến bộ gì của mình, cho tới bây giờ vẫn chỉ mang dáng dấp của một hài đồng mười tuổi ở nhân giới, so với Liên Kiều đạo hạnh chỉ có một ngàn năm nhìn còn non nớt hơn rất nhiều. Lúc đó, ta vẫn còn chưa biết bản thân không phải là một cây bồ đào tinh bình thường.
Ở bên đây ta còn đang tủi thẹn vì vóc người nhỏ thó của mình, thì con quạ đen ở bên kia lại đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn ta từ trên xuống dưới, mở miệng liền quát tháo: “Tiểu yêu từ đâu đến?”. Tuy là không một mảnh vải che thân, nhưng tư thế uy nghiêm đó có phần áp đảo người khác ngay lập tức, ta đây lần đầu tiên ý thức được khí thế và xiêm y không có lấy nửa phần quan hệ.
Có điều ta mặc dù đạo hạnh kém cỏi, nhưng tốt xấu gì cũng đường đường chính chính là một tinh linh lấy việc tu tiên làm mục tiêu phấn đấu cao cả, bị một con quạ đen gọi là “tiểu yêu” thực sự khiến ta bi phẫn khôn cùng.
Nghĩ kỹ lại, con quạ đen này lúc nãy gần như đã ૮ɦếƭ, chỉ uống một giọt mật nhưỡng của ta liền khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu, đối với loại mật đích thân ta ủ, công hiệu thế nào ta là người hiểu rõ nhất, đủ thấy đạo hạnh của con quạ đen này không hề đơn giản, nếu ta đấu pháp với nó nhất định là thảm bại, chứ đừng nói gì đến chuyện ta muốn lấy nội đan tinh nguyên của nó, nếu để nó biết được, chỉ sợ hôm nay chính là ngày ta hóa thành phân bón hoa mất.
Chuẩn bị chu đáo, ta bày ra một bộ mặt hiền lành khiêm tốn nói: “Đạo hữu gọi ta là ‘ân công’ cũng được, làm việc thiện không lưu danh chính là truyền thống tốt đẹp của tinh linh trong thủy kính của ta.”
Mấy lời này nói với nó, thứ nhất, kể rõ ta chính là ân nhân cứu mạng của nó, tuy rằng ý định ban đầu của ta là sau khi cứu nó xong sẽ ăn thịt nó, nhưng mà, trăm sông rồi cũng đổ về một biển, đường nào thì cũng về đến đích, chung quy vẫn là cứu nó. Nó đương nhiên không thể dùng phép thuật tiêu diệt ân nhân. Thứ hai là nhắc nhở nó một chút, ta chính là thuộc tộc tinh linh, không phải là tiểu yêu như lời nó nói.
“Ân công?” Con quạ đen kia tự tiếu phi tiếu lạnh lùng nhìn ta một cái.
Trong lòng ta đang run lẩy bẩy, chẳng lẽ bại lộ, nhưng mà vẫn cứ kiên cường làm bộ thản nhiên nói: “Cũng không hẳn như vậy. Đạo hữu hôm nay rơi xuống vườn của ta, bị thương rất nặng, để kéo dài tính mệnh đạo hữu, ta mới đem cả hũ mật hoa bí chế nhà mình ra dốc hết cho đạo hữu ăn, lại còn giúp đạo hữu độ khí, đạo hữu vừa rồi mới tỉnh lại.”. Trời xanh chứng giám, ngoại trừ hai từ “cả hũ” ra, còn lại chữ nào cũng là thật.
Con quạ đen kia đột nhiên cười tươi rói, tuy rằng vẻ rực rỡ đó có thể sánh với hoa đào lúc nở rộ khắp vườn, nhưng lúc này chỉ e ta nhìn thấy mà phát hoảng, hạ giọng nói, “Đạo hữu vừa mới vung đao chẳng lẽ cũng để cứu tính mệnh của ta?”
Ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, thương cảm kéo một tấm chăn che lên người nó, “Ta thấy đạo hữu y sam tả tơi, vốn định giúp ngươi thay đổi xiêm y, nhưng không ngờ nhìn thấy dưới tiểu phúc của đạo hữu mọc ra một cái u nhọt, tuy rằng thân tàn chí kiên (*) vị tất đã là chuyện không tốt, nhưng chung quy cũng dị biệt so với người bình thường, ta đã cứu đạo hữu, đương nhiên chuyện tốt làm cho đến cùng, vì vậy muốn giúp đạo hữu khoét cục nhọt đó ra.”
(*) thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường, kiểu như tàn mà không phế.
Dứt lời, sắc mặt quạ đen trở nên cổ quái, hết xanh lại trắng, rất kỳ lạ, lại nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Ngươi là nữ thân?”. Tiện đà nói tiếp: “Đã là nữ thân, chẳng lẽ không hiểu được nam nữ khác biệt? Làm càn như vậy còn ra thể thống gì!”. Hơi có chút tức giận.
Cái này ta chẳng biết phải trả lời như thế nào, ta chỉ biết phân biệt hoa, cỏ, cây, gỗ, người, cá, chim, thú, chứ chưa bao giờ nghe nói có cái gì gọi là nam nữ khác biệt, rất là ngờ vực. Sau đó một ngày, lão Hồ sau khi nghe chuyện ta kể rất là bi phẫn, nước mắt đầm đìa lên án: “Ta chính là thân nam tử, Tiểu Đào Đào sao có thể nói chưa bao giờ nhìn thấy nam tử!”. Ta không lưu tâm lắm trấn an lão: “Ta nghĩ rằng phàm là cà rốt thì đều có hình dạng như ông thôi.”. Lão Hồ đấm иgự¢ giậm chân.
Trong lúc ta còn đang mơ hồ chấn động, lần đầu tiên suốt bốn ngàn năm mới biết được bản thân mình là một nữ tử, mà trên đời còn có một chủng loại khác gọi là “nam tử”, thì con quạ đen tự xưng mình là thân nam tử đó lại đưa tay vân vê 乃úi tóc trên đầu ta, nói: “Thấy tuổi của ngươi vẫn còn nhỏ, lại sinh tại nơi hoang dã bên ngoài thiên giới, nên tạm không tính toán với ngươi.”
Ta tức tối đang định cãi lại, thì con quạ đen kia đã niệm phép biến ta hiện nguyên hình, ta đứng không vững liền lăn lông lốc bên mép giường, nhưng con quạ đen hung ác đó lại thích thú dùng đầu ngón tay gắp ta lên, “Ta tưởng là cái gì, thì ra là một tiểu bồ đào tinh.”
Nhìn hai cánh môi mỏng của hắn mở ra khép lại ở trước mặt mình, ta đột nhiên nhớ tới lời lão Hồ nói: “Quả Tinh, Quả Tiên như cô và ta vốn là rất ít ỏi, chỉ vừa thò đầu ra ngoài là sẽ bị ăn tươi ngay.”. Ta run rẩy nhắm chặt hai mắt, lão Hồ a lão Hồ, ra trận chưa thắng thân đã ૮ɦếƭ trước, ta hôm nay còn chưa ra khỏi thủy kính thì đã bị con quạ đen đem lấp đầy bao tử nó rồi, tha thứ cho ta đi trước một bước.
Hậu quả của việc nhắm mắt chính là: Nhắm mắt hễ mà không cẩn thận là sẽ chìm vào giấc ngủ ngay.
Cho đến khi ta thỏa thuê khoan khoái tỉnh ngủ, đã thấy trước mắt một mảnh đen kịt, trời sao lại chưa sáng, lại cảm giác một trận thái sơn áp đỉnh (bị đè), thầm nghĩ: Chẳng lẽ đã trôi vào ngũ tạng của con quạ kia, bây giờ nếu ta biến trở lại hình người, chẳng biết có thể làm trương phình cái bụng của nó hay không.
Nói biến liền biến.
Sau khi hóa thành hình người, trước mắt lập tức một mảng rộng mở trong sáng, nhưng không phải ta làm rách bụng con quạ đen kia đâu nhé. Nguyên là con quạ đen kia chẳng biết lại biến thành hình chim từ khi nào, dang rộng cánh ngủ ở trên giường của ta, vừa nãy chính là lông cánh của hắn đè lên người ta.
Hóa ra, quạ đen không ăn bồ đào. Ta thật thấy an lòng.
Nhớ tới hôm qua vẫn chưa đưa được tấu trình lên Trường phương chủ, ta liền chuẩn bị đi ra chỗ kết giới lần nữa.
Vừa đi tới cạnh cửa, nghe được phía sau truyền đến một âm thanh như nước chảy ngọc rơi, nói: “Ngươi mau đi chuẩn bị tảo thiện (bữa sáng) đến cho ta.”. Lại là con quạ đen vừa tỉnh dậy liền hóa hình người, lười biếng dựa vào thành giường. Nghe khẩu khí của hắn biết ngay là một kẻ quen sai khiến người khác, nhưng đáng tiếc ta xưa nay không quen bị người khác sai bảo như vậy.
Thế nhưng, đáng ghét nhất nhất đó là cái “thế nhưng” này. Pháp lực của hắn cao cường hơn ta nhiều, đêm qua tùy tiện niệm một câu đã khiến ta hiện nguyên hình, đắc tội với hắn đại để đối với ta không có lợi.
Vì vậy, chỉ đành rưng rưng nuốt hận bước ra cửa, phía sau còn nghe được một câu: “Đi nhanh về nhanh.”
Thế nhưng, lại gặp thế nhưng. Khi ta vất vả lắm mới tìm được thức ăn đem về cho con quạ kia, thì sắc mặt của hắn lại hết xanh rồi trắng biến đổi không ngừng y hệt như ngày hôm qua, chê bai đẩy ra, “Ngươi ăn một mình đi.”
Ta cúi đầu nhìn kỹ cái đĩa đựng đầy những con giun ngo ngoe ngọ nguậy leo lên rớt xuống, cảm thấy có chỗ không thích đáng cho lắm, “Quạ đen chẳng phải đều ăn giun sao?”. Uổng công ta đào bới khắp cái hậu viện mới tìm ra được chừng này con giun miễn cưỡng gom lại cũng được một đĩa.
Lần này sắc mặt quạ đen càng phong phú hơn, đỏ cam vàng lục lam chàm tím luân phiên nhau nổi lên trên mặt, cuối cùng cũng mở miệng: “Con tiểu yêu nhà ngươi, ai nói với ngươi ta là quạ đen hả!”