Chương 27: Nguyên do
"Trước mắt, ngươi nên lo lắng cho chính mình thì hơn." Dứt lời, hàn quang hiện ra, kéo dài một đường xẹt qua bên cạnh La Hồng Diệp. La Hồng Diệp bị tức giận làm cho phân tâm, lại lo lắng sư huynh, mới bắt đầu đánh đã bị loạn, chật vật né tránh đòn tấn công của Triển Chiêu, trong đầu suy nghĩ tiếp theo phải làm thế nào. Trong số ba người sư huynh muội bọn họ, võ công đại sư huynh cao nhất, vượt xa nàng, nếu ngay cả đại sư huynh đều thua trận, nàng tuyệt đối không có phần thắng.
Trong lúc La Hồng Diệp cố gắng tránh né, Triển Chiêu đưa đứa nhỏ trong иgự¢ cho Công Tôn tiên sinh mới chuyên tâm đối địch. Trong nháy mắt, tâm tư La Hồng Diệp trăm nghìn chuyển biến, nếu không thể thắng, chi bằng hôm nay từ bỏ. Nàng thoát thân trước, sau đó lại đi tìm đại sư huynh và sư đệ. Trên mặt nàng hiện lên do dự, tất nhiên khó tránh khỏi ánh mắt của Triển Chiêu, hắn tiến đến bảo hộ Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh ở phía sau, lãnh đạm nói:" La Đại Sơn và cái người kêu Vương thị kia đã bị bắt, nay ngươi cũng chỉ là thú bị nhốt trong Ⱡồ₦g. Có các ngươi trong tay, La Tiểu Sơn nhất định trốn không thoát. Nói! Vì sao muốn ám sát đại nhân?"
La Hồng Diệp không cam lòng, ánh mắt âm độc trừng Triển Chiêu, một đường này hắn tuy ôn hòa rộng lượng, lại luôn luôn âm thầm lưu ý nhất cử nhất động của nàng, thật sự là một kẻ khó chơi. Mới vừa rồi nàng và Vương thị cùng khống chế Triệu Hổ, tưởng có thể khiến Trương Long rời đi, chính là không ngờ Triển Chiêu lại nhanh trở về như vậy. Triển Chiêu nói đại sư huynh và Vương thị đã bị bắt, vậy nhất định là đem nhốt bọn họ ở cách vách, nếu nàng có thể khiến hắn phân tâm, thoát thân rồi chạy đi cách vách cứu người. Như vậy sẽ vẫn có khả năng chạy thoát được.
Lấy lại bình tĩnh, nói:"Bao đại nhân, ngươi chắc còn nhớ rõ lũ lụt năm trước đã xử quyết một người tên La Xa?"
Vẻ mặt Bao đại nhân ngưng trọng, hắn làm sao có thể quên La Xa? Trận lũ lụt năm ngoái qua đi, nhìn tình hình dân chúng lầm than, triều đình cho vận chuyển lương thực, tiền bạc tới cứu nạn. La Xa cả gan làm loạn, ỷ vào mình có vài phần võ nghệ, ςướק bóc vật tư ngân lượng, cuối cùng rơi vào kết cục bị cẩu đầu trảm. Triển Chiêu cũng nhớ rõ La Xa, bản thân đã từng giao thủ với hắn, thân thủ khá tốt, có vài ba lần bị hắn đắc thủ.
"La Xa là nhị sư huynh của ta."
" Các ngươi làm việc này là muốn báo thù thay hắn? Ngươi có biết hắn đã phạm tội gì hay không? Là trộm ςướק vật tư ngân lượng cứu trợ thiên tai! Sự tình liên quan đến cuộc sống của hàng ngàn dân Từ Châu, chẳng lẽ không nên bị xử lí?" Bao đại nhân không khỏi nổi giận, bản thận tự mình làm tổn hại quốc pháp, vậy nhưng vẫn còn cảm thấy oan uổng, quả thực không biết mình đang làm gì nữa!
La Hồng Diệp bác bỏ:"Đại nhân chỉ biết nhị sư huynh ςướק vật tư ngân lượng, nhưng có biết vì sao huynh ấy làm vậy hay không? La Gia thôn gặp lũ lụt bị tàn phá nghiêm trọng, trong thôn chiếm đa số là người già yếu khó có thể tự cứu bản thân, càng thiếu ăn thiếu mặc. Quan viên phụ trách phát cứu trợ ở giữa kiếm lời đút túi riêng, làm sao còn lo đến sống ૮ɦếƭ của chúng ta! Mà sư huynh cũng là cùng đường mới đi trộm ςướק, những thứ kia đều chia cho các nạn nhân, không chỉ có La Gia thôn, mấy thôn phụ cận đều được phát lương thực, quần áo, có thể sống qua mùa lũ lụt. Tại sao đại nhân không thèm hỏi rõ trắng đen đã đem hắn chặt đầu?"
"Quan viên tham ô, nếu hắn có chút chứng cứ phạm tội thì cần phải báo quan, sao có thể đi trộm ςướק? Số vật tư này đều căn cứ vào tình huống tai họa ở nơi đó mà phân phối xuống, hắn làm như vậy chính là quấy rối quan phủ làm việc, càng làm nhiễu loạn dân tâm! Thôn dân ở La Gia thôn vì lũ lụt chịu khổ, cần thiết vật tư, nạn nhân nơi khác chẳng nhẽ không cần? Ở bản phủ nhìn thấy La Xa kia bất quá là ỷ vào mình có chút ít công phu, lấy danh là việc thiện đi làm ác! Chuyện này nếu bỏ qua, sau này lại có thiên tai, chẳng phải ai cũng có thể lấy danh nghĩa làm việc thiện đi trộm ςướק vật tư cứu trợ thiên tai?"
La Hồng Diệp bị lời nói hữu lực của Bao đại nhân khiến cho giật mình, hồi lâu mới có thể hoàn hồn, trong lòng nàng chưa từng nghĩ đến việc này có gì không ổn? Nhưng là:" Tóm lại nhị sư huynh là vì dân chúng trong thôn, chẳng lẽ không thể niệm tình hắn không có ác ý mà tha một mạng sao?"
Triển Chiêu đánh gãy lời lẽ sai trái của nàng:" Quốc có quốc pháp, sai đó là sai! Nếu nói La Xa làm việc thiện là dùng sai phương pháp, thì các ngươi vì hắn báo thù lại chính là làm việc ác. Dùng trẻ con làm mồi nhử, ám sát mệnh quan triều đình, phải chịu tội gì?"
La Hồng Diệp vô vị cười cười:"Các ngươi đoán, hiện tại Hứa cô nương đang như thế nào?" Lời vừa nói ra khiến mọi người đều trầm mặt, Triển Chiêu cũng không vì đó mà manh động, lạnh lùng nói:" Nếu ngươi tưởng có thể dùng trò cũ, thà rằng thành thật chút thì hơn." Thân hình hắn di chuyển cực nhanh, dứt lời liền nhảy tới trước mặt nàng, thừa dịp đối phương hoảng thần ra tay điểm huyệt đạo:" Nói! Hứa cô nương ở đâu?"
"Không biết!" Nếu không thể thoát thân, vậy thì để cho Hứa Hướng Dương chôn cùng đi!
Trương Long tiến lên hai bước:" Hứa cô nương là người vô tội, một đường này đối với ngươi cũng nhiều chiếu cố, nhưng ngươi lại hạ độc thủ với nàng!" Dứt lời hướng Triển Chiêu nói:" Triển đại nhân, ta đi phía sau cánh rừng tìm xem."
Không đợi Triển Chiêu tiếp lời, Bao đại nhân nói:"Nhanh đi, nhất định phải đem Hứa cô nương tìm trở về!"
Triển Chiêu nhướng mày, nói:"Ngươi cũng cẩn thận chút, La Tiểu Sơn vẫn chưa bị bắt." Bước chân Trương Long bị kiềm hãm:" Đinh cô nương có thể gặp nguy hiểm hay không?" Triển Chiêu âm thầm cắn răng, võ công của Đinh Nguyệt Hoa không kém, hắn cũng không thấy lo lắng lắm. Nhưng Hứa Hướng Dương lại không có năng lực tự bảo vệ mình, còn dễ dàng tin người khác, La Hồng Diệp muốn lấy tính mạng của nàng dễ như trở bàn tay.
Trương Long ra ngoài không bao lâu, Triệu Hổ áp tải La Đại Sơn và Vương thị lại đây. La Hồng Diệp biết là sự việc đại bại, nhưng vẫn ngóng trông La Tiểu Sơn có thể thoát thân. Bên ngoài mưa càng lớn, không thấy Trương Long trở về, cũng không thấy Đinh Nguyệt Hoa trở lại. Triển Chiêu đứng dưới mái hiên, trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng có bao nhiêu nóng nảy chỉ có chính hắn biết.
Bỗng nhiên, giữa màn mưa mơ hồ xuất hiện hai bóng người. Là Đinh Nguyệt Hoa áp giải La Tiểu Sơn trở về. Đinh Nguyệt Hoa đẩy ngã La Tiểu Sơn, nói:" Triển đại ca, người này lén la lén lút, muội cảm thấy trong đó có âm mưu, liền bắt hắn lại."
Cũng không phải chỉ có âm mưu? Vào trong, nhìn một phòng tù nhân, nháy mắt liền thấy sáng tỏ tất cả. Đinh Nguyệt Hoa chỉ dự đoán, không nghĩ tới dĩ nhiên là cái bẫy! May mà Triển Chiêu cảnh giác, nếu không Bao đại nhân nhất định gặp nguy hiểm. Triển Chiêu thấy mấy tên tội phạm quan trọng đều đã ở đây, nói:" Triệu Hổ, Nguyệt Hoa, hai người bảo hộ đại nhân, ta đi tìm Hứa cô nương."
Hứa Hướng Dương bị La Hồng Diệp đẩy ngã xuống một triền núi, xung quanh là bụi cỏ cao quá nửa người. Phía dưới ước chừng cách bên trên một trượng (3,3m), là do một phần bị sạt lở đất tạo thành, may mà bên dưới cỏ dại mọc nhiều, giảm đi lực va chạm, nàng chỉ tạm thời hôn mê một lúc liền tỉnh. Nhưng hiện tại trời tối đen như mực, lại đổ mưa, nàng nhìn không rõ được địa thế, khó có thể tìm được đường đi lên.
Hứa Hướng Dương thử cầm lấy cỏ dại mượn lực leo lên, nhưng cỏ chỗ này thân mình mỏng, căn bản không chịu được sức nặng. Thử vài lần không thành, còn không cẩn thận trẹo mắt cá chân, đau đến mức muốn rơi lệ. Nghỉ ngơi hồi lâu mới bớt đau, mắt cá chân đã sưng to, có lẽ bị thương đến gân cốt rồi. Đi đường vẫn còn khả năng, chỉ là không thể dùng nhiều sức. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể kêu cứu mạng, hi vọng có ai đó phát hiện ra nàng.
Trong lòng Triển Chiêu nôn nóng, hắn đã sớm dặn dò nàng cần phải cảnh giác, tại sao vẫn còn dễ tin người khác như vậy? Một mảnh cánh rừng thế này, biết bắt đầu tìm từ đâu? Bên ngoài trời tối đen, tầm nhìn trong rừng càng kém, lá cây trùng điệp, trùng điệp, ngẫu nhiên có chút ánh sáng căn bản không đủ để nhìn rõ xung quanh. Hứa Hướng Dương đang ở nơi nào? Không biết hiện có mạnh khỏe hay không?
"Hướng Dương!" Trừ bỏ gọi to tên nàng, hắn thực sự không nghĩ ra cách nào nữa.
Mặc dù Trương Long đã đi qua địa phương này tìm, nhưng vừa rồi Hứa Hướng Dương đang bị hôn mê, không nghe được tiếng của hắn. Thời điểm Triên Chiêu đến nàng đã tỉnh lại, thanh âm của hắn nàng dĩ nhiên quen thuộc, vội vàng đáp lại:" Triển đại nhân! Ta ở đây! Ở nơi này! Phía dưới bụi cỏ!"
Nghe thấy tiếng đáp mơ hồ, Triển Chiêu lập tức đi theo phương hướng. Hứa Hướng Dương nhìn thấy Triển Chiêu đẩy ra cỏ dại xe xét nhìn xung quanh, nàng vội vã phất tay với hắn:" Triển đại nhân! Ta ở đây! Ta ở đây!" Triển Chiêu thấy nàng không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, nhảy xuống phía dưới, đi nhanh tới chỗ nàng:" Ngươi có sao không?"
Hứa Hướng Dương lấy tay xoa xoa nước mưa trên mặt, lắc đầu nói:" Ta không sao?" Nhớ đến Trương tẩu tử, lại vội vàng nói:" Là Trương tẩu tử đẩy ta xuống, nàng..."
Sắc trời tối mịt, Triển Chiêu nhìn nàng đánh giá qua loa, đánh gãy nói:" Ta biết, đã không có việc gì. Chúng ta trở về rồi nói sau." Nói xong nắm eo nàng nhảy lên phía trên. Hứa Hướng Dương có chút trợn mắt há mồm, cứ như vậy là lên được? Trước mắt không phải thời điểm nàng kinh ngạc, cần trở về gấp, bên cạnh Bao đại nhân không thể thiếu Triển Chiêu.
Nhưng mắt cá chân của nàng bị thương, không dám dùng sức, đi đứng có chút khập khiễng. Triển Chiêu thấy thế nhíu mày, trong lòng Hứa Hướng Dương hơi áy náy, nếu không phải do nàng dễ tin người cũng sẽ không khiến hắn mất công đi tìm, miễn cưỡng cười, nói:" Vừa rồi ta tìm cách đi lên, không cẩn thận trật chân, đi chậm một chút vẫn được. Ngài trở về trước bảo hộ đại nhân, ta sẽ tự đi về sau."
Làm sao có thể để nàng tự mình đi về, nhưng quả thật không thể chậm trễ, đơn giản ôm nàng, dùng khinh công phi trở lại. Bất quá lên xuống vài cái liền nhìn thấy tòa nhà Lý gia, lúc này Triển Chiêu mới phóng nàng xuống. Mới tiến đến cổng đã thấy Đinh Nguyệt Hoa vội vã ra đón:" Triển đại ca!" Gặp Hứa Hướng Dương đi cùng, trên mặt nàng hiện lên một tia mâu thuẫn, có chút gian nan nói:" Hứa cô nương... Không có việc gì là tốt rồi."
Vừa rồi Triệu Long không tìm được người, trong lòng nàng thậm chí đã nghĩ, nếu Hứa Hướng Dương cứ như vậy mà ૮ɦếƭ, như vậy... Nàng không dám nghĩ nhiều, cũng bị chính ý niệm trong đầu dọa đến, làm sao nàng lại có thể nghĩ như vậy? Cho dù trước đó Hứa Hướng Dương có sai, bản thân cũng không thể mong nàng ૮ɦếƭ a!
Hứa Hướng Dương không biết suy nghĩ trong lòng Đinh Nguyệt Hoa, chỉ âm thầm cảm thấy may mắn Triển Chiêu sớm buông bản thân ra. Nếu không Đinh Nguyệt Hoa nhìn thấy lại mất hứng. Toàn thân Hứa Hướng Dương lầy lội, nàng vội vàng tới báo bình an với Bao đại nhân liền chạy nhanh đi rửa mặt chải đầu. Đợi nàng trở lại nhà chính, mấy người La Hồng Diệp đã bị đưa đến nơi khác giam giữ. Nghe xong chân tướng, nàng thầm nghĩ may mắn là bản thân chỉ bị trật mắt cá chân mà thôi.
Những cái khác đều đã qua đi, chỉ là Bảo Nhi thật đáng thương, một đứa nhỏ như vậy, sau này phải đi nơi nào? Bảo Nhi vốn bị bệnh sẵn, mắc mưa lại bị kinh hách, phát sốt cao, chuyện chiếu cố đứa nhỏ tự nhiên rơi xuống trên người Hứa Hướng Dương. Triển Chiêu nhìn tư thế nàng khập khiễng, nói:" Ngươi cũng mắc mưa, cần chú ý nghỉ ngơi. Nếu không, ta thay ngươi chiếu cố Bảo Nhi trong chốc lát, ngươi đi trước nghỉ một chút đi."
Đinh Nguyệt Hoa nhấp môi, gắng cười:" Triển đại ca, một đại nam nhân như huynh làm sao biết cách chăm sóc đứa nhỏ được, vẫn là để muội và Hứa cô nương thay phiên nhau đi."
Triển Chiêu nhìn Đinh Nguyệt Hoa, cười nói:" Vì sao ta cảm thấy muội so với ta cũng không tốt hơn bao nhiêu?"
Triệu Hổ nói:" Triển đại nhân nên học trước đi, sau này còn phải làm cha nữa a."
Nụ cười trên mặt Đinh Nguyệt Hoa cương lại, làm cha sao? Triển đại ca và Hứa Hướng Dương sẽ có đứa nhỏ sao?