Cầu Gì Được Nấy Trích lời Gia Mộc: Có người cho rằng nói chuyện tiền nong ảnh hưởng đến tình cảm. Sự thật chứng minh không nói chuyện tiền nong mới thật sự ảnh hưởng đến tình cảm.“Ấy… anh Bảy, anh nói thế thì còn gì là tình cảm nữa. Bao giờ vay tiền anh tôi chẳng có vay có trả, dù trả tiền gốc có khó khăn, nhưng tiền lãi tôi có chậm một ngày nào đâu? Lần này tôi gặp một chút phiền phức… Không không, tuyệt đối không phải như người khác nói, nói cho cùng thì cũng là phụ nữ mà… Người ta tốt xấu gì cũng theo tôi sáu năm, dù sao cũng không thể để người ta tay trắng ra đi chứ. Ngoài hai triệu tôi đầu tư giúp cô ta, tôi lại cho cô ta thêm hai triệu nữa, cho nên xoay tiền mặt có chút khó khăn, đợi cuối năm thu tiền thuê nhà… Không, bà xã tôi là vì nhớ con gái quá, tình hình sức khỏe không tốt, lại vừa giận dỗi tôi một trận nên muốn ra nước ngoài với con gái… Ấy, anh để ý đến bà ấy làm gì? Chẳng phải tôi vẫn ở đây sao? Con người tôi đã nợ là không bao giờ lằng nhằng, nếu anh thật sự không tin tôi thì cho tôi thời gian hai tháng, ăn Tết xong tôi nhất định trả anh toàn bộ cả vốn lẫn lãi! Anh thấy thế nào? Ha ha ha ha… Đúng vậy, chúng ta là anh em nhiều năm như vậy… Anh hiểu tôi mà… Vâng, vâng vâng… Hôm khác mời anh đi ăn. Đâu có, còn chưa ăn đủ hải sản, người đẹp cũng còn chưa chơi đủ… Được được… Tốt, tốt… Hẹn gặp lại anh…”.
Hàn Quốc Trụ ngắt điện thoại, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán. Lần này Diệp Thư quá tuyệt tình, không chỉ chia tay ông ta mà còn rêu rao khắp nơi rằng ông ta giàu có là giả, thật ra chỉ là con nợ. Ngay cả bên cung cấp hàng cũng tìm ông ta bóng gió hỏi thăm tin tức. Nếu không phải thấy ông ta vẫn đi ra đi vào như thường, chi tiêu hào phóng, nói cười vui vẻ thì sợ là không chỉ có một mình anh Bảy gọi điện thoại đến thăm dò.
“Tiểu Ngô, rót ly trà”. “Vâng”.
Ông ta dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy có người mở cửa đi vào cũng tưởng là Tiểu Ngô bê trà vào. Không ngờ người này đưa trà xong lại không đi mà vòng ra phía sau ông ta, Ϧóþ vai cho ông ta. Tiểu Ngô luôn luôn ngoan ngoãn, ngoại hình cũng bình thường, được ông ta tuyển về để trấn an vợ lớn vợ bé, không bao giờ làm việc này… Hơn nữa mùi nước hoa này cực kỳ quen thuộc.
“Dĩnh Dĩnh?”. Ông ta mở mắt ra, nhìn thấy con gái đang cười hì hì nhìn mình: “Sao con lại về?”.
“Con nghe mẹ con nói cần bán cửa hàng để sang Canada với con nên lập tức bay về. Có phải bố mẹ lại cãi nhau không?”.
“Không”. Hàn Quốc Trụ vỗ vỗ tay con gái: “Mẹ con chính là nữ hoàng trong nhà mình, nói một không hai, bố mẹ làm sao cãi nhau được”.
“Thế vì sao mẹ con lại bán cửa hàng?”. “Tại mẹ con nhớ con”.
“Nếu mẹ nhớ con thì bay sang Canada ở với con vài ngày, cũng không cần phải bán cửa hàng mà. Bố, có phải bố lại gây ra chuyện gì không?”.
Hàn Dĩnh kéo ghế ngồi xuống.
Hàn Quốc Trụ thở dài: “Không có việc gì”.
“Bố, bố có việc gì thì đừng giấu con. Con học bao nhiêu năm về quản trị kinh doanh bên Canada, dù gì cũng biết chút ít về việc làm ăn. Con cũng nghe một số bạn bè xung quanh nói về tình hình trong nước, bố cứ nói với con, biết đâu con lại giúp được”.
Hàn Quốc Trụ biết con gái giống tính mình, bình thường thì hơi xảo trá nhưng cơ bản đều vì bảo vệ mẹ, vẫn rất hiếu thảo với mình. Chuyện lần này quả thật ông ta cũng không thể nói với người khác, vợ ông ta không chịu được sốc, biết chuyện này chắc chắn sẽ mất ngủ. Anh Cả làm quan cả đời, hoàn toàn không biết gì về chuyện làm ăn. Em trai là thằng ngớ ngẩn. Trước đây có lúc ông ta còn bàn bạc với Diệp Thư cách giải quyết một số vấn đề. Bây giờ sự thật chứng minh người phụ nữ này quá vô lương tâm, không trọng tình cảm. Nói đi nói lại, cốt nhục của mình vẫn đáng tin, cho dù thích tiêu tiền của mình thì cũng là lọt sàng xuống nia. Mình chỉ có một trai một gái, tiền không cho bọn nó thì cho ai?
“Ôi…”. Hàn Quốc Trụ thở dài, kể lại chuyện khó xử của mình.
Nói ngắn gọn là Diệp Thư cũng lấy không nhiều tiền, năm triệu tiền mặt và sổ đỏ, nhưng chuỗi tài chính của ông ta bị đứt, hiện mượn tiền hàng miễn cưỡng chống đỡ được. Cửa hàng của Tiêu Lệ mặc dù bán được một ít tiền, có thể bù vào chỗ trống này, nhưng vấn đề là sắp đến tết Dương lịch rồi, cũng có nghĩa sắp đến ngày phải kết toán. Nếu ngân hàng không chịu cho vay nữa, đám người cung cấp hàng làm ầm ĩ lên, mọi người biết ông ta có vấn đề về tài chính, ngân hàng và đám cho vay nặng lãi ép trả nợ là ông ta sẽ xong đời.
“Con đừng sợ. Chuyện lần này bố nắm chắc chín phần là có thể vượt qua. Ngân hàng cũng như đám cho vay nặng lãi đều sợ bố con nhảy từ tầng cao nhất trung tâm thương mại này xuống. Người ૮ɦếƭ nợ hết, bọn họ có khóc cũng không làm được gì. Nếu không được thì bố sẽ dọa tự tử, bọn họ chắc chắn sẽ cho bố vay tiền. Có điều bố cũng khó khăn lắm”.
“Bố, bố có nghĩ tới chuyện ly hôn không?”. “Cái gì?”.
“Bố và mẹ con lặng lẽ ly hôn, chia cửa hàng và một phần tiền mặt cho mẹ con. Dù sao mọi người cũng biết mẹ con sắp sang Canada với con, không bằng nhân tiện di cư luôn. Sau này cho dù có một ngày như vậy thật, bố mua một tấm vé máy bay bay thẳng sang Canada, dù bọn họ có muốn kiện tụng…”.
Ánh mắt Hàn Quốc Trụ sáng lên. Không phải ông ta chưa nghĩ tới biện pháp này, ông ta cũng biết có người đã làm như vậy, hơn nữa còn rất thành công. Ông ta cũng tin tưởng Tiêu Lệ, chắc chắn Tiêu Lệ sẽ không bỏ rơi ông ta. Ly hôn giả chắc chắn không thể biến thành ly hôn thật, nhưng làm như vậy…
“Bố, giờ vay ngân hàng càng ngày càng khó, vay bên ngoài lãi càng ngày càng cao. Nghe nói nhà nước lại sắp có chính sách mới, phụ huynh của mấy đứa bạn con đều đã sắp xếp di cư, có người bố mẹ đã sang đó từ lâu rồi. Nếu bố muốn di cư, con biết một công ty rất ổn, gia đình mấy đứa bạn con đều di cư thông qua bọn họ…”.
Hàn Quốc Trụ hiển nhiên để vào tai lời con gái nói, liên tiếp gật đầu: “Con để bố suy nghĩ thêm”.
“Nếu bố quyết định thì tháng Tư năm sau phải bắt đầu đăng ký. Bây giờ chúng ta chuẩn bị đã là hơi muộn. Con sẽ gọi điện thoại cho bạn con hỏi xem tình hình môi giới thế nào, bố phải cho con thông tin chính xác”.
Hàn Quốc Trụ cắn răng: “Làm đi! Ngày mai bố và mẹ con sẽ đi ly hôn, làm thủ tục cho mẹ con con trước”.
Tiêu Lệ không biết tại sao sau khi sang nhượng cửa hàng bù lỗ cho chồng lại tiếp tục phải làm thỏa thuận ly hôn với chồng. Cũng không phải bà ta chưa nghe nói chuyện ly hôn giả của những gia đình có tình hình tương tự nhà mình, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ chuyện này lại xảy ra với chính mình: “Như vậy… có được không?”.
“Mẹ, mẹ và bố con chỉ là ly hôn giả chứ không phải ly hôn thật. Sau khi mẹ con mình di cư, tình hình trong nước của bố con tốt hơn, bố con cũng sẽ di cư theo. Nhà mình ba người sống yên ổn ở Canada, như vậy rất tốt”.
“Chuyện này…”, Tiêu Lệ vẫn còn hơi do dự. Trong lòng bà ta cũng rõ, giữa bà ta và chồng từ lâu đã chỉ còn lại một tờ giấy chứng nhận. Nếu ngay cả tờ giấy chứng nhận đó cũng không còn, bà ta sợ ly hôn giả sẽ biến thành ly hôn thật.
“Ai da, bà xã, em còn không tin anh sao? Anh thừa nhận mấy năm nay anh gái gú rất nhiều, nhưng bất kể là tết Dương, tết Âm hay sinh nhật em và con gái, có ngày nào anh không ở nhà với em? Dù có tờ đăng ký kết hôn đó hay không, em cũng vẫn là bà xã của anh!”.
Hàn Quốc Trụ ôm Tiêu Lệ dỗ dành: “Em xem thỏa thuận này đã viết rõ, em được chia hai triệu trong tài sản chung, hai cửa hàng có một thuộc về em, một thuộc về con gái. Anh chỉ giữ lại công ty và tài sản danh nghĩa của công ty”.
Người khác nói ông ta là tỷ phú, nhưng Tiêu Lệ biết tài sản của ông ta, không cần nói tiền mặt, hai cửa hàng là tài sản chất lượng tốt duy nhất của ông ta: “Anh… Anh thật lòng chứ?”.
“Đương nhiên là thật lòng. Nếu em và anh ly hôn thật thì anh chỉ còn nước uống gió Tây Bắc”.
Tiêu Lệ gật đầu: “Được, chúng ta ly hôn”.
Hàn Dĩnh lặng lẽ thở phào một hơi. Mặc kệ là thật hay giả, tóm lại là bố và mẹ ly hôn, ít nhất một phần tài sản thuộc về cô ta và mẹ đã được an toàn. Bố có bị giày vò thế nào đi nữa cũng không liên quan gì với hai mẹ con cô ta nữa. Nếu có ngày mọi thứ ở trong nước của bố đều không còn, phải sang Canada nhờ cậy hai mẹ con cô ta, bố cô ta có ngu ngốc đến mấy cũng biết phải bớt phóng túng. Còn Hàn Siêu… công ty và những tài sản trên danh nghĩa công ty mà bố giữ lại chắc chắn là vì Hàn Siêu. Cô ta hiểu bố mình, mặc dù tính tình bạc bẽo nhưng đối với con cái không tệ. Hàn Siêu không sinh ra thì thôi, giờ đã sinh ra, lại mới được ba, bốn tuổi, rất đáng yêu, bố sẽ không bỏ mặc Hàn Siêu. Nhưng trong đầu tính toán là thế, trên thực tế sau này ông ta có thể cho Hàn Siêu bao nhiêu lại là chuyện khác.
Lâm Gia Mộc nhận chi phiếu, cất vào trong túi: “Hợp tác vui vẻ!”. “Hợp tác vui vẻ!”. Hàn Dĩnh bắt tay Lâm Gia Mộc.
Lâm Gia Mộc đeo kính đen rời khỏi khách sạn, ngồi vào xe mình, điểm đến đầu tiên chính là ngân hàng. Mẹ cô nói cô giúp người khác lại bị người khác oán hận, đó là mẹ cô không hiểu thế thái nhân tình. Nếu cô giúp người khác vô điều kiện, sau đó kết quả không được như ý họ, cô sẽ là một kẻ lắm chuyện, tất cả mọi chuyện đều là do cô xúi giục. Nhưng người khác bỏ số tiền lớn thuê cô, cô chỉ cần hoàn thành ủy thác của họ là được, sau đó xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới cô. Chuyện này cũng giống như người ta đi mua một cái nồi, cô chỉ chịu trách nhiệm bán nồi, còn người ta dùng cái nồi này để nấu canh hay là sắc thuốc độc cũng không liên quan gì với cô, cô không có nghĩa vụ, cũng không có trách nhiệm phải quản.
Vụ án này rất điển hình. Hàn Dĩnh làm bố mẹ ly hôn giả thành công, đưa mẹ ra nước ngoài. Sau này xảy ra chuyện gì cũng không có một chút quan hệ gì với cô.
Rất lâu sau, Lâm Gia Mộc xem được một vụ án trên chương trình thời sự.
Một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố A bị đứt vòng tài chính, bị hàng chục ngân hàng giục trả nợ, lại bị đám cho vay nặng lãi đuổi theo siết nợ. Doanh nhân này mang vé máy bay và mấy trăm ngàn tệ do vợ cũ và con ở Canada gửi cho, đi đến nhà em trai mình đón đứa con riêng với danh nghĩa cháu trai, kết quả bị em trai và em dâu thắt cổ phân thây. Em trai và em dâu mang tiền chạy trốn, chưa được nửa tháng đã lần lượt bị bắt quy án. Vợ cũ mang con gái về nước kín đáo xử lý hậu sự, sau đó lại im hơi lặng tiếng ra nước ngoài.
Lâm Gia Mộc đếm tiền trong két sắt của mình, quyết định gửi có kỳ hạn một phần ba, không kỳ hạn một phần mười, còn lại dùng để đầu tư. Còn chuyện thăng trầm trên ti vi không liên quan nhiều tới cô.
Ngồi trên xe buýt của sân bay, Hàn Dĩnh nắm bàn tay lạnh buốt của mẹ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, quyết định giấu kín cả đời chuyện toàn bộ kế hoạch ly hôn đều là do mình tìm người vạch ra. Kỳ thực cho dù bố và mẹ không ly hôn thì sao? Thì mẹ sẽ phải chôn cùng bố. Nhưng thân là con gái, cô ta không thể nói ra điều này. Bây giờ cô ta lại không nhớ đến chuyện bố làm hai mẹ con mình đau lòng hết lần này tới lần khác, mà chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp khi có bố.
“Dĩnh Dĩnh, mặc dù bố con không phải một người chồng tốt, nhưng ông ấy là một ông bố tốt. Con đừng quên ông ấy”.
“Mẹ, con sẽ không quên. Mẹ cũng đừng đau lòng…”.
“Không, mẹ không đau lòng. Cuối cùng mẹ cũng biết ban đêm ông ấy ở đâu, mẹ không đau lòng chút nào… Thầy tướng số nói đúng, từ giờ ông ấy chỉ ở với mẹ, không đến được với người khác nữa”.
Tiêu Lệ lau nước mắt trên mặt, ôm hũ tro cốt của chồng, cười mà nước mắt rưng rưng.
Lời tác giả: Câu chuyện này hơi nặng nề đối với tôi. Có thể bắt gặp rất nhiều những người phụ nữ như Tiêu Lệ trong hiện thực và thế giới mạng. Người ngoài thấy họ khổ nhiều sướng ít, bản thân họ lại thấy có được có mất. Những chuyện yêu hận tình thù là chủ đề tán chuyện trong lúc trà dư tửu hậu của người khác, nhưng đối với họ lại là một cách sống, đắng cay ngọt bùi chỉ mình tự biết.