Hại Người Thành Ra Hại Mình ‘Trích lời Gia Mộc: Trong mối quan hệ ba người, người làm sai là đàn ông, nhưng thù hận lẫn nhau lại là phụ nữ’.
Người đàn ông Tạng Tuyết Khiết hận nhất là mối tình đầu của mình. Cô ta thường nghĩ nếu cô ta không rời khỏi quê cùng hắn mà nghe lời bố mẹ chia tay với hắn, tiếp tục làm việc ở cơ quan cũ, sau khi công việc ổn định sẽ tìm một người chồng môn đăng hộ đối, sống cuộc sống ổn định thì có lẽ bây giờ cũng là một cán bộ nho nhỏ có chút quyền lực, hằng tháng nhận lương, đề phòng chồng ngoại tình bên ngoài, chứ không phải như bây giờ. Tuy kiếm được nhiều hơn bạn bè cùng trang lứa, thoạt nhìn cũng tự do, nhưng lại cô quạnh một mình, không có địa vị gì trong xã hội, mua hàng hiệu vũ trang cho mình nhưng cũng không vũ trang được danh dự, ngược lại còn bị đồng sự ức Hi*p bôi nhọ, bị khách hàng trêu ghẹo. Đường tình duyên không thuận lợi, những người đàn ông thành đạt cô ta nhìn vừa mắt lại đều đã có gia đình, chỉ là chơi đùa với cô ta, còn những người đàn ông nhằm vào tiền bạc của cô ta thì cô ta lại không để vào mắt.
Chương Thành là kết quả của quá trình lựa chọn kĩ lưỡng của cô ta. Chương Thành là dân làm ăn, về tổng thể thì rất có chữ tín, khi bàn chuyện làm ăn cũng rất ít khi chọc ghẹo người khác, trông có vẻ là người tốt. Lúc đầu cô ta cũng không định có gì với Chương Thành, đến tận lúc cô ta bất ngờ có thai. Cô ta cũng từng nghĩ một mình mình nuôi con trưởng thành, nhưng lúc đi khám thai nhìn thấy một phụ nữ hơn hai mươi tuổi được một người đàn ông xấu xí bốn, năm mươi tuổi đưa đi, đưa thẻ ngân hàng cho cô ta, hứa hẹn sẽ ly hôn để lấy người phụ nữ trẻ này, cô ta liền bắt đầu dao động. Vì sao người ta có thể có gia đình hoàn chỉnh, cô ta lại phải sống độc thân đến già? Con của cô ta cũng nên nhận được tình thương của bố... Tư tưởng này vẫn đấu tranh với tư tưởng một mình nuôi con của cô ta, kết quả cuối cùng chính là thoả hiệp. Có thể lấy chồng là thượng sách, không lấy Chương Thành được thì cô ta cũng phải để con mình nhận được tất cả những thứ nên nhận được, thậm chí là nhiều hơn.
Thế là sau khi đầy tháng con, cô ta liên lạc với Chương Thành, tình hình cũng bắt đầu phát triển theo tính toán của cô ta. Cô ta càng tỏ ra kiên cường độc lập, muốn một mình nuôi con khôn lớn thì Chương Thành lại càng quan tâm đến cô ta, càng quan tâm đến con trai. Cô ta nhắn một câu "Lượng Lượng hỏi em vì sao các bạn nhỏ khác đều có bố và ông bà nội tới đón mà nó lại không có", Chương Thành lập tức lái xe bảy, tám tiếng trong đêm đến gặp Lượng Lượng...
Ngay cả ông bà nội của Lượng Lượng cũng chấp nhận Lượng Lượng, thậm chí còn nói sẽ để lại di sản cho Lượng Lượng, chính thức châm ngòi cuộc chiến trong nhà họ Chương. Người phụ nữ trong nhà Chương Thành cuối cùng không nhịn được nhảy ra, bắt đầu điên cuồng tấn công cô ta... Cô ta cũng "nhún nhường" theo đúng tính toán ban đầu để tất cả mọi người đều thông cảm... Không ngờ tình hình lại chuyển biến đột ngột, người phụ nữ đó chợt trở nên thông minh, dùng đủ loại thủ đoạn đối phó cô ta, cuối cùng làm cho cô ta thân bại danh liệt.
Cô ta bị công ty khai trừ còn đỡ, Lượng Lượng cũng bị trường mầm non cho nghỉ học, lý do là các phụ huynh đều không muốn con mình học cùng lớp với một đứa con hoang... Nực cười là cô ta biết trong số các bạn học của Lượng Lượng có đến bốn, năm bạn cũng có mẹ là từ bồ nhí thành vợ chính thức, còn có hai, ba người vẫn là bồ nhí. Dù vậy, những người này vẫn còn có mặt mũi ra vẻ vợ cả để cười nhạo cô ta, cùng những bà vợ cả khác xua đuổi cô ta...
Cô ta nhờ anh trai giúp đỡ để Lượng Lượng vào trường mầm non công lập, kết quả anh trai lại cho cô ta một cái bạt tai, nói cô ta vô sỉ, bảo cô ta biến đi càng xa càng tốt. Bà bảo mẫu cô ta trả lương cao cũng nghỉ việc, nói là đưa Lượng Lượng xuống dưới sân chơi luôn bị các phụ huynh khác ức Hi*p.
Cô ta chỉ còn cách ở nhà trông con, ngay cả lúc xuống lầu mua đồ ăn vặt cho con cũng bị đủ loại ánh mắt soi mói. Chịu đựng một tháng ở thành phố D, cho rằng dư luận đã tạm lắng xuống, không ngờ sau khi tòa tuyên án, đủ loại áp lực lại ập tới, còn có cả đài truyền hình liên lạc với cô ta để phỏng vấn.
Cô ta đưa con lên xe, có thể nói là hoảng sợ chạy trốn khỏi thành phố D, trên đường đi càng nghĩ càng cảm thấy mình hèn nhát, càng ngày càng hận Quý Hồng, đến nút giao điểm liền rời khỏi đường cao tốc quay trở lại khu vực nhà máy. Thành phố D là thành phố công nghiệp, rất nhiều chất hóa học đừng nói là mua, cho dù là nhặt cũng có thể nhặt được. Cô ta nhớ mang máng trong phòng thí nghiệm đã bỏ hoang ở một nhà xưởng của cơ quan cũ của mình có một đống a xít công nghiệp. Nhà xưởng cũ này chỉ có một ít phế phẩm, có một ông bảo vệ già trông coi. Buổi tối ông bảo vệ già đóng cửa đi ngủ, nhà xưởng hoàn toàn không có ai trông. Cô ta dừng xe cách đó một đoạn, nhìn con trai đang ngủ say trên ghế rồi xuống xe, bước thấp bước cao đến phòng thí nghiệm. Sau khi lấy một chai a xít công nghiệp cho vào túi xách, cô ta lại rời khỏi nhà xưởng mà thần không biết quỷ không hay, bắt đầu lái xe lên đường lần nữa.
"Mẹ, mẹ con mình còn chưa tới nhà à?" Lượng Lượng ngồi phía sau bị tiếng mở cửa xe của mẹ đánh thức.
"Chúng ta đến thăm chị gái được không?".
"Được". Nghe thấy mẹ nói như vậy, Lượng Lượng lại nghiêng đầu ngủ tiếp...
Chín rưỡi là thời gian hết giờ tự học buổi tối ở trường cấp ba. Mười mấy chiếc xe đưa đón học sinh và mấy chục chiếc xe con xếp thành hàng dài mấy trăm mét. Từng nhóm phụ huynh quen biết nhau tụ tập trò chuyện, đột nhiên có tiếng học sinh hét lên trong trường. Các phụ huynh cực kỳ lo lắng, trong lúc họ sốt ruột muốn vào xem có chuyện gì xảy ra trong trường, mấy chục học sinh từ trong trường vừa hét lên vừa chạy ra. Một phụ huynh giữ một học sinh lại hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì vậy?".
"Có người điên đến tạt a xít!".
Câu trả lời này như một tiếng sấm vang vọng trong tai các phụ huynh, mọi người gần như lập tức phát điên, vừa gọi tên con mình vừa chạy vào trong trường. Một lát sau thấy một người đàn ông khỏe mạnh tóm một người phụ nữ từ bên trong đi ra, bảo vệ nhà trường cũng tới duy trì trật tự: "Không sao! Không có việc gì! Người tạt a xít đã bị bắt! Các học sinh không có ai bị thương... Cô ta bị người khác đẩy ngã, cả chai a xít bắn hết lên mặt mình...".
Mặc dù nghe thấy bảo vệ nói như vậy, các phụ huynh vẫn chưa hết căm hận. Bây giờ mỗi nhà chỉ có một đứa con, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa đến mười bảy, mười tám tuổi, vậy mà có người điên vào trong trường học tạt a xít khắp nơi, chẳng phải làm người ta cửa nát nhà tan hay sao? Lập tức có người báo cảnh sát, có những phụ huynh là bác sĩ tới xem xét cho các học sinh và người phụ nữ này, còn có mười mấy người nóng tính xông lên đánh người phụ nữ trên mặt dính đầy dung dịch có mùi gắt mũi đó.
"Nhân viên y tế nhà trường đâu? Cô ta cần được sơ cứu". Trịnh Đạc cũng toát mồ hôi lạnh. Nửa tháng trước anh ta đã rời khỏi thành phố D về thành phố A làm việc khác. Lúc phán quyết được công bố, Lâm Gia Mộc lại bảo anh ta về thành phố D, tránh để Tạng Tuyết Khiết bị truyền thông ép phát điên. Không ngờ anh ta vừa lên đường cao tốc đã phát hiện vị trí của Tạng Tuyết Khiết thay đổi, hơn nửa đêm lại ra khỏi nhà. Anh ta bám theo tín hiệu của điện thoại đến nhà máy bỏ hoang, lại bám từ nhà máy đến trường học. Nếu anh ta đến chậm một bước thì Tạng Tuyết Khiết đã hắt nguyên chai a-xít lên người Chương Tuệ và mấy bạn học đi bên cạnh cô bé.
Toàn là những cô bé mười mấy tuổi như hoa như ngọc, nếu bị tạt a-xít vào mặt thì sẽ hỏng cả đời. Anh ta từ phía sau chạy tới đẩy ngã Tạng Tuyết Khiết, chai a-xít rơi xuống đất vỡ tan. Trên mặt và trên người Tạng Tuyết Khiết dính không ít a-xít, cô ta lăn lộn la hét trên mặt đất, các học sinh hoảng sợ kêu lên, bỏ chạy tứ tán.
Anh ta xách Tạng Tuyết Khiết lên, lập tức nhìn thấy Chương Tuệ đang đứng sững sờ: "Chương Tuệ! Đi tìm mẹ em đến đây!".
Chương Tuệ xoay người chạy tới bãi đỗ xe của nhân viên nhà trường. Lúc này bảo vệ và các giáo viên cũng đã đến, giúp Trịnh Đạc áp giải Tạng Tuyết Khiết ra ngoài cổng trường, cho vào phòng bảo vệ chờ cảnh sát. Trong mấy giáo viên có hai giáo viên dạy hóa, rất có kinh nghiệm xử lí tình trạng bỏng hóa học này.
"Không sao, là HCl, không phải H2SO4". Giáo viên đeo găng tay vào, nhanh chóng lột quần áo trên người Tạng Tuyết Khiết ra, không ngừng nhắc lại câu này, không biết là an ủi người khác hay là an ủi chính mình: "Các anh mang xô nước đi lấy nước rửa qua cho cô ta. Còn cả anh nữa, anh cũng mau đi xối nước rửa tay đi".
Giáo viên hóa học nói xong, Trịnh Đạc mới nhận ra trên tay mình cũng dính HCl, đau buốt nóng rát, cần phải xối nước. Lúc này các phụ huynh đã bao vây bên ngoài phòng bảo vệ, hiệu trưởng phải lách qua đám đông mới đi vào được.
"Năm phút sau cảnh sát sẽ đến". Nói đùa à, để xảy ra một vụ án như vậy, dù may mắn hung thủ đã bị khống chế, nhưng nếu lên chương trình thời sự của tỉnh thì một năm vất vả cũng thành công cốc, đừng mong có thành tích gì nữa: "Người kia là ai? Bệnh nhân tâm thần à?".
Tạng Tuyết Khiết bây giờ rất thảm hại, mái tóc bị xối nước rối bù, vẫn không ngừng kêu la vì đau. Có một giáo viên nữ nhận ra cô ta: "Người này hình như là ả bồ nhí trên thời sự hôm qua... Họ Tạng".
Chuyện này vốn rất ầm ĩ, gần như mọi người ở đây đều lập tức hiểu ra là chuyện gì.
"Đúng, hình như mụ ta chặn đường Chương Tuệ lớp tôi". Trong số những người ở đây còn có cả giáo viên chủ nhiệm lớp của Chương Tuệ.
"Đúng là thất đức! ςướק chồng người ta chưa đủ, còn đến tạt a-xít con gái người ta nữa! Nhìn thấy loại người này trên ti vi tôi đã hận nghiến răng nghiến lợi, không ngờ hôm nay lại gặp ngoài đời". Các giáo viên bắt đầu mồm năm miệng mười. Vốn họ đã coi khinh những người phá hoại gia đình người khác, không cần phải nói đến loại người còn định tạt a-xít trong trường học như thế này.
"Đúng vậy...".
Sau khi được xối nước, Tạng Tuyết Khiết không còn đau như trước nữa, nhưng nghe những người này nói như vậy lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Cô ta đã làm gì? Ác quỷ mà những người này nói đó đúng là cô ta sao? Cô ta biến thành người như vậy từ bao giờ? Quan trọng nhất là, vì sao cô ta đã tàn nhẫn như vậy rồi mà vẫn không trả thù được người đáng bị trả thù? Cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía mình để xối tay, hình như người đàn ông này là gã cơ bắp bên cạnh luật sư đó, chẳng lẽ ngay từ đầu mình đã rơi vào bẫy của đối phương?
"Quý Hồng! Quý Hồng! Mày ra đây! Quý Hồng!".
Nhưng tất cả mọi người đều coi cô ta là người điên, hoàn toàn không có ai để ý đến cô ta.