Lần Theo Dấu Vết “Trích lời Gia Mộc: Một quần thể dù có yếu đến đâu, khi họ dựa vào ưu thế của mình để ςướק đoạt của người yếu hơn thì cũng chỉ có thể được gọi là ti tiện’.Trịnh Đạc từ bên ngoài về, vừa vào nhà đã nhìn thấy Lâm Gia Mộc đang ngồi trước máy tính của anh ta, không biết đang làm gì, áo sơ mi, quần jean, tóc mái được cặp về phía sau. Đã nhiều năm Lâm Gia Mộc không ở trong trạng thái chiến đấu như thế này.
“Vụ gì đấy?”.
“Vợ gay”.
Trịnh Đạc không nói gì. Bọn họ đã nhận vài vụ tương tự, kết quả cho dù có tốt đến mấy cũng không thể không chua xót. Trong những vụ như ngoại tình hay tranh giành tài sản, ít nhất hai vợ chồng cũng đã từng có lúc thắm thiết mặn nồng, còn những vụ thế này chính là một bên lừa bên kia đi vào hôn nhân, vụ thảm nhất là một người phụ nữ không những lấy phải gay mà còn bị bạo hành, sau khi ly hôn mới thoát khỏi được ác mộng… Những vụ kiểu này còn mệt hơn mấy vụ bạo hành gia đình, anh ta hỏi: “Thân chủ?”.
Bàn tay đang múa trên bàn phím của Lâm Gia Mộc dừng lại: “Vương Tử Minh”.
“Hắn…”.
Cô bỏ ra mười phút kể lại chi tiết vụ này.
“Từ lúc ở quán trà về em vẫn tìm thông tin về Mã Thụ Sinh, nhưng trên các trang mạng xã hội không có hắn, các trang web hẹn hò cũng không có hắn, kể cả các hội nhóm bạn học cũng không có thông tin về hắn, còn hộ khẩu của hắn vẫn ở quê”.
Trịnh Đạc quay ghế cô lại: “Em có tìm thông tin về con trai hắn không?”.
“Con trai hắn? Tìm kiểu gì?”.
“Nếu những gì anh hiểu về dân gay là chính xác thì bọn họ đều là những kẻ không khoe khoang sẽ không chịu nổi”. Không dám khoe khoang trong hiện thực, vì vậy khi lên mạng bọn họ phải tìm mọi cách để khoe bù. Trịnh Đạc crop tấm ảnh thằng bé, bắt đầu tìm kiếm hình ảnh.
Quả nhiên anh ta phát hiện một bức ảnh tương tự trong một bài viết có tiêu đề “Một nhà ba người” đăng trên weibo. Trịnh Đạc dùng proxy vượt tường lửa lần theo địa chỉ liên kết của tấm ảnh, phát hiện một trang blog có lượng truy cập không thấp. Đây là blog của một tên gay trẻ tuổi, đăng rất nhiều tấm ảnh khoe khoang về cuộc sống hạnh phúc của “hai ông bố”, trong đó có một tấm ảnh giống hệt tấm trên weibo kia.
Trịnh Đạc lại tra IP tài khoản, địa chỉ IP ở nước ngoài, nhưng chỗ ở hiện nay của hai người này lại là thành phố B, chỉ cách thành phố A chưa đến năm mươi cây số.
“Xem ra lần này chúng ta phải đi công tác rồi”.
Lâm Gia Mộc gật đầu, nhanh chóng đăng ký một tài khoản blog, tiện tay đặt ảnh của Trịnh Đạc làm hình đại diện rồi bình luận: “Em bé xinh quá. Tôi thật sự hâm mộ cuộc sống của hai bạn. Tôi và ông xã vẫn muốn có một đứa con, đáng tiếc là cả hai đều không thể sinh được, ha ha ha…”.
Vừa bình luận cô vừa nói với Trịnh Đạc mà không thèm ngẩng đầu lên: “Va ly của em ở trên lầu, anh tự đi chuẩn bị quần áo đi, em câu cá một lát”.
Trịnh Đạc nhún vai đi chuẩn bị hành lý, Lâm Gia Mộc đã dùng anh ta để câu cá không ít lần, Trịnh Đạc cũng đã quen với chuyện này.
Không đến nửa tiếng sau, quả nhiên có người trả lời bình luận: “Con trai cũng không phải do tôi sinh, nhưng chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc”.
Ngay sau đó Lâm Gia Mộc đã nhận được tin nhắn riêng tư: “Ảnh đại diện của bạn là ảnh bạn hay ông xã bạn?”.
“Là ông xã tôi”.
“Đúng là một người cơ bắp. Anh ấy đã từng đi lính à?”.
“Anh ấy đi lính xe tăng mấy năm”.
“Hay quá. Tôi thích lính lắm”.
“Tôi cũng vậy, cho nên mới tìm được ông xã tôi. Các bạn ở trong nước hay là nước ngoài?”.
“Chúng tôi ở trong nước, có điều sau khi dành dụm đủ tiền thì nhất định sẽ ra nước ngoài, mội trường trong nước quá khắt khe”.
“Đúng vậy… chúng tôi cũng muốn ra nước ngoài… nhưng mà… ai biết đến lúc đó sẽ thế nào chứ?”.
“Bạn thêm số QQ của tôi đi, 123xxxx”.
Lâm Gia Mộc suy nghĩ một lát rồi đăng nhập một số QQ Trịnh Đạc đã đăng ký từ hai năm trước. Mật mã của Trịnh Đạc rất đơn giản, chữ Arsenal và ngày sinh củaWenger(1), sau đó add số của nam sinh có nickname là M&M4ever này… Gọi là nam sinh vì nhìn những bức ảnh hắn khoe trên mạng thấy tuổi hắn không lớn, cùng lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Hắn và Lâm Gia Mộc trò chuyện câu được câu chẳng trên QQ một lát, đột nhiên hắn hỏi cô: “QQ của bạn sơ sài nhỉ?”.
“Biết làm sao được, có một số bạn học và bạn bè cũng biết tài khoản này, tôi không muốn đưa nhiều thứ lên”.
“Vì sao không tạo một tài khoản khác?”.
“Tài khoản này là bạn trai cũ của tôi cho tôi, tôi không muốn đổi”.
“À”.
“Con trai của bạn thật đáng yêu, còn có bức ảnh nào khác không?”.
“Đã đưa lên mạng hết rồi”.
“Ông xã bạn đâu? Vì sao chỉ có ảnh bạn và con? Không up ảnh của ông xã lên à?”.
“Anh ấy không thích, tôi nói thế nào anh ấy cũng không nghe. Để tôi lấy ảnh của anh ấy cho bạn xem. Anh ấy đẹp trai lắm”.
“Ờ”.
Hắn chia sẻ với cô một bức ảnh, vừa nhìn thấy bức ảnh này, Lâm Gia Mộc đã cười. Quả nhiên là Mã Thụ Sinh, bây giờ hắn đã chuyển sang phong cách trưởng thành, tóc cắt ngắn, để râu ngắn, áo phông Polo và quần jean. Hắn bế con, đứng cùng bạn trai, thoạt nhìn giống như là một nhà ba người hạnh phúc. Khung cảnh phía sau là một căn phòng, có thể đoán được là một phòng cho thuê không rộng lắm.
“Hai bạn thật là hạnh phúc! Hâm mộ ૮ɦếƭ mất”.
“Tôi có thể xem ảnh các bạn được không?”./
“Được chứ”. Trong kho ảnh của Lâm Gia Mộc có rất nhiều ảnh đã Photoshop, có điều… “A, ông xã tôi về rồi, không nói chuyện với bạn nữa, ngày mai sẽ cho bạn xem ảnh sau, bye bye”.
Đối với người mới quen, ấn tượng đầu tiên về Vương Tử Minh đều là hắn là một đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, đến khi đã thật sự quen hắn chỉ còn có hai chữ để đánh giá hắn: kẻ điên. Lúc vui vẻ hắn có thể nói không dứt lời, từ sự hình thành vũ trụ cho đến sự sống ngoài trái đất, dường như không có gì là hắn không biết. Lúc không vui hắn sẽ tìm bừa một góc co lại, thân hình hắn cao to như vây mà vẫn có thể co quắp rúm ró, nếu không hô hấp thì không khác gì một người ૮ɦếƭ.
Hôm nay chính là ngày Vương Tử Minh buồn bực. Hắn ném bừa phứa hành lý vào cốp chiếc xe Cherokee rồi co người ngồi trên ghế sau, tay cầm iPad mà không thèm nhìn, đầu dựa vào cửa số xe, không nói một lời. Lâm Gia Mộc biết hắn từ rất nhiều năm trước, sớm đã quen với tính hắn nên mặc kệ.
Thành phố B cách thành phố A không quá xa nhưng cũng không được coi là gần. Lúc đến trạm nghỉ bên đường cao tốc, Lâm Gia Mộc xuống xe đi vệ sinh, Trịnh Đạc quay lại nhìn Vương Tử Minh: “Anh có xuống đi vệ sinh không? Hay có muốn ăn gì không?”.
Vương Tử Minh làm như không nghe thấy, hai mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe như đang nhìn một tán cây hay một đám mây nào đó.
Trịnh Đạc quay lên, không để ý đến hắn nữa. Chớp mắt sau lại thấy hắn mở cửa xuống xe đi vào cửa hàng tạp hóa, đúng là một quái nhân, cho dù không phải gay thì cũng là kẻ lập dị. Là trai thẳng, Trịnh Đạc vĩnh viễn không thể nào đồng cảm với gay.
Lúc Lâm Gia Mộc trở lại xe, cô thoáng nhìn ra ghế sau: “Vương Tử Minh đâu?”.
Trịnh Đạc chỉ cửa hàng tạp hóa: “Ở trong đó”.
Lâm Gia Mộc nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ chiều: “Tầm hai giờ Trương Kỳ sẽ nghỉ tay khoảng nửa tiếng, hắn đi gọi điện thoại cho Trương Kỳ rồi”.
“Tại sao hai người này càng ngày càng dinh nhau thế?”.
“Ai mà biết được”. Lâm Gia Mộc mở một chai nước khoáng, uống một ngụm mới nhìn thấy nhãn mác: “Evian?”.
“Vương Tử Minh mang đến”.
“Đại thiếu gia”. Lâm Gia Mộc không hề phân biệt được nước khoáng Evian cao cấp và nước khoáng Oa Ha Ha bình dân có gì khác nhau, sau khi uống một ngụm đã đặt chai nước xuống. Lúc này Vương Tử Minh cũng vừa quay lại, trên tay xách một túi đồ ăn vặt.
“Bánh quy Vượng Vượng của cô, khoai tây chiên Lays của anh”. Hắn ngồi vào ghế sau, bắt đầu chia đồ ăn, hơn nữa còn chia rất đều. Dù đang thất thần nhưng gã này cũng không phải hoàn toàn không để ý đến bên ngoài.
“Trương Kỳ biết ông đi không?”.
“Ờ, tôi nói với cô ấy tôi phải ra ngoài làm chút việc”.
“Vợ chồng với nhau cũng không cần phải báo cáo cụ thể như vậy, anh với cô ta…”. Trịnh Đạc nói được một nửa, chợt thấy ánh mắt Lâm Gia Mộc và Vương Tử Minh đều có vẻ là lạ, vội dừng lại không nói nữa.
“Cô ấy nói thế nào?”.
“Hỏi tôi đang mang đủ những thứ cần thiết chưa, còn dặn tôi lúc về nhớ mua mấy cân hồng ngâm cho cô ấy”.
“Ờ”. Lâm Gia Mộc gật đầu, nhường ghế lái cho Trịnh Đạc rồi cúi đầu gõ lọc cọc trên laptop. Vương Tử Minh như không còn sức sống, nhưng cũng không ngẩn người nữa mà cắm cúi nghịch iPad.
“Khi còn bé mấy người trông thế nào nhỉ? Tôi còn chưa nhìn thấy ảnh bao giờ”. Trịnh Đạc thật sự nhàm chán, bắt đầu cố tìm chuyện để nói.
“Trương Kỳ có ảnh, về bảo cô ấy cho anh xem”. Vương Tử Minh nói.
“Ảnh của em để ở trên lầu, anh thích xem thì về tự tìm mà xem”. Lâm Gia Mộc nói.
Trịnh Đạc dứt khoát đeo tai nghe lên nghe nhạc, hai người này ngồi cùng xe không cãi nhau cũng đã là kỳ tích rồi, anh ta còn đòi hỏi gì nữa?
Nhà họ Vương có tiền, tuy Vương Tử Minh và người nhà không hợp nhau, cụ thể là hắn và bố hắn quanh năm suốt tháng không nói với nhau một câu, nhưng thực ra quan hệ giữa hắn với mẹ và anh trai rất tốt. Hắn chỉ gửi một tin nhắn, anh trai hắn đã phái người đến chờ bên đường cao tốc, đưa cho hắn một chùm chìa khóa và một địa chỉ. Đó là một căn hộ mẫu của một khu nhà do nhà họ Vương đầu tư, sau khi bán hết các căn hộ trong khu này lại không bán căn hộ mẫu mà giữ lại làm chỗ ở cho cán bộ công ty, bây giờ đang không có ai ở nên cho hắn ở tạm.
Một trăm hai mươi mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, một phòng vệ sinh một bếp, mới hoàn thiện chưa được hai năm, thoạt nhìn căn hộ này còn rất mới. Chăn ga gối đệm trong ba gian phòng ngủ đều hoàn toàn mới, đồ đạc trong phòng vệ sinh và phòng bếp cũng đều chưa dỡ bao bì. Anh trai Vương Tử Minh biết rõ tính tình em trai mình, Vương Tử Minh không bao giờ dùng đồ người khác đã dùng, chỉ có những thứ mới nhất tốt nhất mới dược chạm vào thân thể cao quý của hắn.
Hắn đi vào nhà trước tiên, chạy thẳng vào phòng ngủ chính, đặt đồ đạc mang theo xuống rồi nằm luôn lên giường phớt lờ mọi sự. Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc thì bận rộn hết việc nọ đến việc kia, trước hết phải sắp xếp nơi này như một tổ ấm tình yêu, những tấm ảnh đã được chụp từ trước cũng phải bày đúng chỗ, đồ dùng trong phòng vệ sinh vốn được chuẩn bị cho ba người, bây giờ phải bỏ đi một bộ, thoạt nhìn cũng khá giống căn hộ của một cặp gay.
Trịnh Đạc treo mấy bộ quần áo vào phòng ngủ chính, lại đặt một khung ảnh lên chiếc tủ đầu giường. Vương Tử Minh nghiêng người với khung ảnh lại xem: “Không ngờ hai chúng ta thật xứng đôi”.
Hai người đều rất cao, Trịnh Đạc còn cao hơn hắn một chút. Vương Tử Minh mảnh dẻ, Trịnh Đạc thì cường tráng, một người phong cách mỹ nam, một người phong cách cơ bắp, thoạt nhìn quả thật xứng đôi.
Thấy Trịnh Đạc không trả lời, hắn nhếch miệng: “Mặc dù tôi là gay nhưng cũng không phải loại thấy đàn ông là muốn lên giường. Tôi không hứng thú với anh… À không, tôi có hứng thú với anh, nhưng thứ nhất, anh là trai thẳng, thứ hai, tôi không dám chọc vào người phụ nữ của anh”.
Trịnh Đạc ngồi xuống mép giường: “Nếu anh không muốn tham dự chuyện này thì bây giờ có thể bắt xe về”.
Để Vương Tử Minh tham gia vụ này hoàn toàn là chủ ý của Lâm Gia Mộc. Mã Thụ Sinh là kẻ rất có tâm cơ, Trịnh Đạc lại không phải mẫu người có thể dễ dàng trà trộn vào thế giới gay. Lâm Gia Mộc thoạt nhìn trẻ trung nhưng vừa tiếp xúc đã biết cô nhiều tuổi rồi, không phải loại hủ nữ thích những kẻ gay. Muốn tiếp cận Mã Thụ Sinh thì dùng Vương Tử Minh đích xác là phương pháp nhanh nhất, nhưng Vương Tử Minh không giống cô và Trịnh Đạc, hắn là một người bình thường, không thể thoải mái bịa chuyện vào vai như thật được.
“Tôi nói sẽ giúp đỡ thì sẽ giúp đỡ, anh không cần phải khích tôi”. Vương Tử Minh nhìn anh ta một cái, đứng dậy thu xếp quần áo hắn mang đến.
“Vậy chúng ta thống nhất lại kịch bản một lần nhé”.
Vương Tử Minh lườm anh ta một cái: “Hai năm trước anh và tôi biết nhau ở quán bar Nhiệt Hỏa, gặp lần đầu đã thích nhau, lần hai thuê phòng, lần ba sống chung luôn đến bây giờ. Anh là huấn luyện viên ở phòng tập thể hình, tôi vẫn là tôi. Tôi đã bị người khác biết là gay, anh vẫn giấu kín. Trừ các quán bar dành cho dân gay, hai chúng ta chưa bao giờ hẹn hò ở những địa điểm công cộng khác, anh mắc chứng sợ thân thiết ở các địa điểm công cộng. Mặc dù tôi rất yêu anh nhưng cũng rất oán trách trong lòng, hết”. Hắn thuật lại toàn bộ câu chuyện như là niệm kinh.
“Anh sắp xếp xong thì chúng ta ra ngoài ăn cơm”.
“Tôi ăn đồ ăn vặt no rồi, anh và cô ta ra ngoài ăn đi”.
(1) Arsene Wenger, huấn luận viên trưởng đội Arsenal.