Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải - Chương 23

Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhân

Trích lời Gia Mộc: Có lúc đau khổ chính là một cột mốc phải vượt qua trên con đường trưởng thành của mỗi người.
Triệu Chân Chân dựa vào lòng Hạ Khánh Phong khóc thút thít, cô uống một ngụm nước rồi mới có sức nói chuyện: "Vừa rồi cuối cùng mẹ em cũng nghe điện thoại của em. Mẹ nói mẹ cũng không muốn li hôn, muốn chúng ta chia tay, em tìm một người là con một ở thành phố, sinh hai con, một đứa lấy họ nhà em. Thấy có người kế thừa sự nghiệp thì bố em sẽ đổi ý. Mẹ em... cũng không hiểu em..."
Hạ Khánh Phong vuốt tóc Triệu Chân Chân, hôn lên trán cô: "Hai chúng ta cũng sinh hai con được không?"
Triệu Chân Chân lắc đầu: "Em là giáo viên, nếu sinh hai con thì sẽ mất việc. Hơn nữa mẹ anh có đồng ý để một trong hai đứa mang họ Triệu không?"
Hạ Khánh Phong cau mày. Có một đứa con không mang họ Hạ... Sợ rằng chuyện này sẽ động đến giới hạn của bố mẹ hắn: "Bố em quyết tâm phải để lại căn hộ bây giờ cho em họ em à?"
"Vâng". Triệu Chân Chân gật đầu: "Bây giờ bố em đã chặn số của em rồi, em không gọi được cho bố nữa. Bố em vẫn thương em nhất, sao lại trở mặt nhanh như vậy chứ..."
"Bố em vẫn rất tốt với em họ em". Hạ Khánh Phong đã gặp Triệu Gia Phú một lần. Triệu Gia Phú rất cao, Hạ Khánh Phong cũng không thấp nhưng khi nhìn Gia Phú vẫn cứ phải ngẩng đầu, hay cười, rất cởi mở, nói chuyện kín kẽ giọt nước không lọt. Khi có mặt Chân Chân, Gia Phú vẫn tỏ thái độ không tồi với hắn, nhưng khi Chân Chân đi rồi thì cũng coi hắn như không khí. Thái độ đó rất giống Lâm Gia Mộc, nhưng còn coi thường hắn hơn cả Lâm Gia Mộc. Sau lần đó Gia Phú không hề gặp lại hắn, đương nhiên lí do là bận công việc. Hắn nghe Chân Chân nói, lúc vừa đến thành phố A làm việc, Triệu Gia Phú vẫn ăn ở trong nhà cô, sau đó có bạn gái nên mới ra ngoài thuê nhà, bố Chân Chân còn cho Triệu Gia Phú rất nhiều thứ.
"Vâng". Chân Chân gật đầu, đây cũng là lí do Triệu Chân Chân tin rằng bố mình sẽ để lại tài sản cho em họ mình.
"Hay là em nói chuyện với nó?"
"Bây giờ nó cũng không nghe điện thoại của em". Triệu Chân Chân có cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ, điện thoại của bố, mẹ và em họ đều không gọi được, gọi về quê thì người nghe luôn là thím Hai, hỏi bà nội đâu, thím Hai luôn nói là không có nhà.
Hạ Khánh Phong vuốt tóc cô, thở dài: "Bố em phong kiến thật..."
"Bố quá thất vọng vì em". Chân Chân ngẩng đầu nhìn Hạ Khánh Phong: "Anh không cho rằng em bất hiếu chứ?"
"Bố mẹ nào cũng muốn con cái có cuộc sống tốt đẹp, tự mình phải sống tốt mới là hiếu thảo thật sự".
"Mẹ em nói mẹ với em ở với nhau thì được, nhưng nếu anh cũng ở cùng thì lại không được, thà mẹ em cho thuê để có tiền trả ngân hàng... Bây giờ em không có nhà không có tiền, anh còn yêu em không?"
"Hạ Khánh Phong ôm cô: "Yêu chứ, sao lại không yêu".
Triệu Chân Chân cười ngọt ngào dựa vào trong lòng hắn, đúng vậy, có Hạ Khánh Phong, chắc chắn cô sẽ không rơi xuống vực sâu.
***
Lâm Gia Mộc vừa đẩy cửa quán ăn sáng ra đã ngập trong mùi cơm rang rất đậm. Nếu người đang đói ngửi thấy mùi này thì nhất định là sẽ muốn ăn, nhưng nếu không đói thì ngửi vào lại thấy khó chịu.
Mặc dù gọi là quán ăn sáng nhưng vì xung quanh có rất nhiều cửa hàng và công ty nhỏ, còn có cả công trường xây dựng nên cũng bán cả đồ ăn nhanh luôn. Lúc này đã là mười hai giờ hai mươi nhưng quán ăn vẫn kín khách, làm ăn không tồi. Lúc Lâm Gia Mộc vừa đi vào, chị cả nhà họ Hạ bận rộn không nhìn thấy cô, đến khi ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Lâm Gia Mộc đang tươi cười nhìn mình.
"A, chị họ Chân Chân đúng không... Sao chị lại rảnh rỗi tới đây?"
"Tôi đang làm một vụ ở gần đây, đến trưa chợt nhớ quán chị cũng ở đây". Lâm Gia Mộc cười nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, đến đây cũng như nhà mình, chị muốn ăn gì?"
"Hai suất cơm rang Dương Châu là được, thêm hai chai nước nữa".
"Hai suất?" Hạ Quế Chi nhìn ra ngoài, không hề thấy bóng chiếc Cherokee.
"Ờ, Trịnh Đạc không đi được".
"À". Hạ Quế Chi viết hóa đơn chuyển vào bếp: "Hai suất cơm rang Dương Châu, đĩa lớn nhé".
"Vâng". Nhân viên nấu bếp nhận hóa đơn, bắt đầu rang cơm rất nhanh nhẹn.
"Chị làm luật sư mà cũng phải đi xa như vậy à? Tôi tưởng các chị chỉ ngồi văn phòng, hoặc là đến tòa án".
"Tôi không chỉ là luật sư mà còn là chuyên gia tư vấn và điều tra viên..."
"Điều tra viên?" Hạ Quế Chi lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh ra cho Lâm Gia Mộc.
"Đúng vậy, chủ yếu là tra có ngoại tình gì đó hay không". Lâm Gia Mộc cười nói.
"A, nếu có ngoại tình thì người ngoại tình sẽ được nhận ít tài sản hơn?"
"Ờ, có điều cũng phải xem bằng chứng có vững chắc không, cho nên có những lúc phải theo dõi".
Hạ Quế Chi gật đầu, lúc này tuy nhiều khách nhưng đã ít người gọi đồ, cô ta cũng có thời gian nói chuyện với Gia Mộc: "Tôi nghe em trai tôi nói bố mẹ Chân Chân còn chưa về à?"
Gia Mộc lộ ra vẻ khó xử: "Ôi, hai người họ đến tình trạng này cũng không phải vì chuyện một sớm một chiều".
Hạ Quế Chi hơi sững sờ nhưng trở lại bình thường rất nhanh, làm như chính mình cũng đã biết chuyện: "Đều bốn năm mươi tuổi rồi, Chân Chân cũng lớn như vậy, thế mà còn..."
"Đúng vậy, còn ầm ĩ như phải li hôn thật nữa. Dượng tôi cũng quá phong kiến, cho dù cháu ngoại không mang họ ông ấy thì cũng vẫn là cháu ông ấy mà, sao nhất định phải để lại tài sản cho con trai em ruột chứ. Nếu không phải vì chuyện này thì dì tôi đâu có đòi li hôn..."
Nụ cười trên mặt Hạ Quế Chi đông cứng: "Chân Chân..."
"Chân Chân khóc sưng húp cả mắt, may mà còn có Khánh Phong".
"Đúng, đúng vậy..."
***
Gia đình Chân Chân xảy ra chuyện lớn như vậy, hầu như chỉ một đêm Hạ Khánh Phong đã nhiệt miệng phồng rộp, chị gái còn gọi điện quát hắn ầm ĩ, sau khi đặt điện thoại xuống hắn không chỉ thấy đau miệng mà còn đau đầu.
"Có chuyện gì vậy?" Kiều Liên đi tới bên cạnh bàn hắn: "Tôi vừa xem kết quả tháng này, kết quả của bạn mấy ngày này kém quá".
"Tôi... Trong nhà có chút chuyện". Hạ Khánh Phong xoa mặt, cảm thấy mắt cay xè, rất khó chịu.
"Trong nhà có chuyện cũng không thể để ảnh hưởng đến công việc, bạn cũng biết tính ông chủ. Tớ giới thiệu bạn vào đây, bạn không được để tớ mất mặt". Kiều Liên nói nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần cứng rắn.
"Ờ, chắc chắn sẽ không làm mất mặt bạn".
"Vậy tốt, tôi ra ngoài gặp khách hàng đây". Dứt lời, Kiều Liên lại xách chiếc túi LV của mình đi.
Mỗi người một số mạng, mặc dù Kiều Liên cũng là nhân viên bán hàng nhưng thành tích rất cao, thậm chí còn có người đưa hợp đồng đến tận tay, khách hàng đều là khách quen, có lúc buổi sáng đến công ty ngồi một lát rồi cả ngày không thấy mặt đâu. Nhưng cô ta làm việc hiệu quả nên giám đốc cũng không ý kiến gì.
Cô ta sống cũng khéo, quan hệ với mọi người trong công ty rất tốt, đa số bạn học đều khen ngợi, không giống Chân Chân vẫn là một đứa trẻ con, cần người khác phải dỗ dành... Hạ Khánh Phong lấy thuốc nhỏ mắt trong ngăn kéo ra nhỏ mắt, đang nhắm mắt lại để thuốc ngấm thì điện thoại đổ chuông. Không cần nhìn màn hình, chỉ nghe nhạc chuông đã biết là Chân Chân.
Hạ Khánh Phong đặt điện thoại sang bên cạnh, đột nhiên rất không muốn nghe điện thoại của cô. Sau khi cãi nhau với bố mẹ, Chân Chân càng ngày càng quấn hắn, gần như cứ một tiếng lại gọi điện một lần...
Chân Chân nhìn điện thoại báo cuộc gọi bị từ chối, nước mắt lập tức chảy xuống. Cô ngẩng đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhìn về phía Hạ Quế Chi, ông bà Hạ ngồi đối diện với mình: "Vừa rồi các người nói đừng bám lấy Khánh Phong nghĩa là sao?"
Hạ Quế Chi rót một cốc nước ấm cho cô: "Chân Chân à, chúng tôi đã biết chuyện nhà cô rồi. Vốn chúng tôi không biết bố mẹ cô phản đối cô với Khánh Phong như vậy. Gia đình tôi tuy nghèo nhưng cũng có thể diện, chúng tôi không muốn bị nhà thông gia xem thường. Cô còn trẻ, xinh đẹp, cô chia tay Khánh Phong theo lời bố mẹ đi, chắc chắn cô sẽ tìm được người tốt hơn. Vừa rồi mẹ tôi nói cô đừng bám lấy Khánh Phong là hơi quá, nhưng ý thì vẫn thế..."
Triệu Chân Chân đứng lên, cầm lấy túi xách: "Chuyện giữa tôi và Khánh Phong là chuyện của chúng tôi..." Cô cảm thấy chân mình đang run, người "nhà chồng" vốn rất quý mình sao đột nhiên lại trở mặt? Đúng là họ tốt với mình đều vì điều kiện gia đình mình như chị họ nói hay sao?
Hạ Quế Chi nắm cánh tay Triệu Chân Chân: "Chân Chân, chúng tôi khuyên cô và Khánh Phong chia tay không phải vì lí do khác, mà vì thật sự là gia đình cô phản đối việc này. Không thể để cô và Khánh Phong lấy nhau mà bố mẹ cô lại li hôn được. Làm con không thể bất hiếu như vậy".
Triệu Chân Chân nhìn bàn tay Hạ Quế Chi: "Nếu như bố mẹ tôi không li hôn thì sao?"
Hạ Quế Chi cười gượng: "Vậy thì không sao. Gia đình tôi không phải loại thèm muốn tiền của nhà con dâu. Năm đó Khánh Phong còn đi học, trong trường cũng có rất nhiều người theo đuổi nó, con nhà giàu cũng không ít, nhưng nó vẫn chọn cô, chính là vì nó thích cô..."
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật".
"Chị để em suy nghĩ thêm".
Triệu Chân Chân cầm túi đi không quay đầu lại.
Thấy Triệu Chân Chân lái xe đi, bà Hạ đánh con gái một cái: "Quế Chi, sao con lại nói thế?"
"Mẹ, chuyện này còn phải để em trai tự quyết định".
"Cái gì mà tự quyết định? Nó là tiểu thư thành phố, tiền kiếm được một tháng còn chưa đủ chính nó tiêu, Khánh Phong lấy nó thì sống thế nào được?"
"Mẹ, mẹ ở đây tức giận thì có tác dụng gì?" Hạ Quế Chi cũng rất buồn bực. Chồng cô ta nói đúng, thiên hạ này không có chuyện vận may từ trên trời rơi xuống như vậy. Dựa vào cái gì mà một cô nương như hoa như ngọc, gia đình có tiền có xe có nhà lại lấy em trai cô ta dễ dàng như vậy? Chắc chắn là trong nhà có chuyện. Không ngờ chồng cô ta lại nói đúng thật.
"Nó và Khánh Phong đã sống với nhau rồi..." Ông Hạ nói: "Bắt chúng nó chia tay như thế cũng không ổn".
"Bây giờ con gái thành phố mấy ai để ý chuyện này". Hạ Quế Chi trợn mắt nhìn bố: "Chuyện này phải nói với Khánh Phong, dù sao con cũng không thể trơ mắt nhìn nó nhảy vào lửa được".
"Ôi... Cũng không biết bố mẹ nó có thể cho nó bao nhiêu đồ cưới... Nếu của hồi môn nhiều, lại không cần sính lễ..." Bà Hạ tặc lưỡi... Ở quê họ, lấy vợ cho con tốn kém lắm, tốt xấu thì Triệu Chân Chân cũng có công việc, còn là công việc lí tưởng nữa...
"Mẹ! Nhà nó cho bao nhiêu của hồi môn cũng không đổi được một căn hộ". Hạ Quế Chi nói lớn tiếng, tại sao lúc này bố mẹ vẫn không rõ tình hình như em trai mình chứ?
Hạ Khánh Dân đi từ trong phòng đằng sau quán ra, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại thông minh không bao giờ rời tay: "Mọi người ầm ĩ cái gì, gọi anh con về hỏi rõ ràng là được chứ gì".
Bà Hạ nhướng mày: "Khánh Dân, có phải con lại liên lạc với con tiểu yêu tinh kia không?"
"Mẹ! Cô ấy không phải tiểu yêu tinh!"
"Cái gì mà không phải tiểu yêu tinh, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, nhà nó ở Cam Túc, còn nghèo hơn nhà mình. Con lấy nó sẽ không có kết quả tốt đâu, vậy mà nó còn bám lấy con..."
"Mẹ cứ xử lí xong chuyện của anh trai con rồi hãy nói đến chuyện của con". Khánh Dân quay lại đi về phòng, sập mạnh cửa lại.
"Đúng là bất hiếu, đứa nào cũng làm tao phải lo". Bà Hạ tức giận ôm иgự¢ thở hổn hển.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc