Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy.
Cố Thắng Nam mở mắt nhìn trần nhà, cảm thấy buổi sáng thứ tư không thể tầm thường hơn này lại trở nên rất không chân thực.
Vì sao lại cảm thấy không chân thực? Bởi vì cô đang nhớ lại những tình tiết hỗn loạn đã xảy ra tối qua...
Những chuyện đã xảy ra giữa một người đàn ông đẹp trai và một người phụ nữ có bộ mặt sưng như mặt lợn...
***
"Mặt em đã thế này mà anh vẫn muốn hôn em..."
Đây tuyệt đối là lời âu yếm có sức sát thương mạnh nhất trên thế giới này.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn Cố Thắng Nam cũng mới chỉ được nghe không quá hai lời âu yếm (Bao gồm, một là khi Cố Thắng Nam đang học trường mầm non, cậu bé cùng bàn rụt rè chia một nửa đồ ăn giáo viên phát khi nghỉ giữa giờ cho cô: "Này! Tớ biết bạn chưa no, cho bạn cái này!" Hai là, vẫn là khi Cố Thắng Nam đang học trường mầm non, vẫn là cậu bé cùng bàn kia, vẫn rụt rè như vậy, nhét thanh sô cô la cậu mang từ nhà đến vào tay Cố Thắng Nam: "Đây là sô cô la mẹ tớ mang từ nước ngoài về, ngon lắm. Tớ không nỡ ăn, để dành cho bạn!"), nhưng Cố Thắng Nam vẫn khẳng định, cho dù Từ Chiêu Đễ dày dạn kinh nghiệm tình trường, tung hoành sa trận như đi vào chỗ không người nghe thấy lời này cũng sẽ cảm động không biết phải làm sao giống như cô.
Đúng lúc cái miệng với khóe môi tạo thành độ cong cực kì gợi cảm của anh ta sắp hôn lên đôi môi sưng vù khiến chính cô cũng không nỡ lòng nào nhìn thẳng vào, Cố Thắng Nam đột nhiên đưa tay che miệng anh ta lại: "Chờ một chút!"
Ánh mắt Lộ Tấn lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Bây giờ không được". Cố Thắng Nam nhìn thấy bóng chính mình trong mắt anh ta, chỉ thoáng nhìn qua đã không dám nhìn nữa, cô vội chuyển ánh mắt qua nơi khác: "Em biết anh lợi hại, môi em thế này mà anh cũng hôn được. Nhưng... em lại không thể vượt qua được chính mình".
Lộ Tấn suy nghĩ chốc lát, lần đầu tiên anh ta không khư khư cố chấp mà thật sự suy nghĩ cho cô. Thấy cô có vẻ rất không muốn, anh ta cúi đầu hôn lên cổ cô: "Vậy anh tránh không hôn lên mặt em là được, hình như trên người em không bị dị ứng..."
Cố Thắng Nam bị ép phải ngẩng đầu lên, cảm thấy cổ mình trở nên tê dại. Mà cảm giác tê dại đó đang nhanh chóng lan xuống dưới, đến khi Cố Thắng Nam tóm lấy tóc anh ta thì anh ta đã kéo khóa áo cô xuống và luồn tay vào trong.
Cảm giác trơn nhẵn truyền đến từ đầu ngón tay nói với Lộ Tấn: "Quả nhiên trên người em không bị dị ứng".
Sau đó... Sau đó... Sau đó... Anh ta bắt đầu cởi chiếc quần jean của cô ra...
Chiếc quần jean bó sát giống như một đối thủ ương ngạnh nhất quyết không chịu thua anh ta, anh ta đã dùng hết sức mà chỉ kéo chiếc quần xuống được không quá năm xen ti mét.
Bàn tay linh hoạt mà xảo quyệt của anh ta dứt khoát bỏ chỗ khó tìm chỗ dễ, buông tha chiếc quần jean khó chinh phục, lại chuyển lên luồn vào dưới áo, vuốt ve bên ngoài lớp áo lót.
Huyệt thái dương Cố Thắng Nam đập thình thịch, lúc này trong đầu cô chỉ có một âm thanh: Có phải là quá nhanh không? Có phải... Có phải?
Cô mới chỉ động lòng một chút, vậy mà đã sắp xx rồi? Hơn nữa mấy tiếng trước người đàn ông này còn đau buồn như vậy, thế mà bây giờ đã có tinh thần xx rồi?
Cảm thấy tay anh ta đã vòng ra sau lưng, đang cố gắng cởi chiếc móc áo, Cố Thắng Nam đè tay anh ta lại hầu như là theo bản năng: "Các bước này có chính xác không? Tại sao em cứ cảm thấy là lạ?"
Lộ Tấn sửng sốt tạm thời dừng hành động lại: "Bình thường em quen làm theo các bước nào?"
Bình thường? Quen?
Trên phương diện đó cô hoàn toàn là nhi đồng chưa đến tuổi đi học, làm gì có thói quen bình thường?
Trong lúc Cố Thắng Nam không biết nên trả lời như thế nào, anh ta lại bắt đầu đoán mò: "Em quen đi tắm trước? Hay là quen uống vài li rượu trước?"
Nghe anh ta hỏi như vậy, Cố Thắng Nam càng không biết phải trả lời thế nào.
Anh ta lại hành động rất nhanh, lập tức định xuống giường đi lấy rượu. Thấy thế, Cố Thắng Nam đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt góc áo anh ta: "Ý em là, như chúng ta bây giờ có phải hơi nhanh quá không?"
Hiển nhiên logic của Lộ Tấn hoàn toàn không giống như cô: "Nếu hợp nhau, mới gặp nhau một ngày đã cởi đồ vật lộn cũng không thành vấn đề. Nếu không hợp nhau, sau khi quen biết một thế kỉ mới cầm tay cũng là quá nhanh".
Lí luận hoàn toàn kín kẽ...
Cố Thắng Nam suýt nữa vỗ tay khen hay, nhưng...
"Lần đầu tiên nên hoàn hảo một chút".
"Có gì không hoàn hảo?"
Lộ Tấn nhìn quanh bốn phía, trình độ của công ti vệ sinh anh ta thuê tuyệt đối thuộc về hạng nhất, giờ đây không khí trong phòng đều tràn ngập mùi hương thoang thoảng tao nhã.
Cố Thắng Nam ngẩng đầu lên, chu môi nhìn anh ta: "Có cái này".
Tại sao người phụ nữ này không thể hiểu vấn đề được nhỉ? Lộ Tấn ôm đầu chán nản: "Anh không ngại cái này".
"Nhưng em ngại". Cố Thắng Nam càng nói càng cảm thấy mình có lí: "Mặt em đang dị ứng sưng vù, dù thế nào cũng không thể hoàn hảo được. Nhất định phải hoãn lại, để sau".
Nói xong cô cũng đã kéo khóa áo lên.
Nghe thấy tiếng kéo khóa, lông mày Lộ Tấn lập tức nhăn lại cau có.
Thấy anh ta áp gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác tới gần mình, Cố Thắng Nam lập tức căng thẳng ngửa người về sau. Anh ta tiếp tục cúi người xuống gần người cô, hình ảnh cái mặt lợn trong mắt anh ta cũng càng ngày càng rõ ràng. Tiếp theo anh ta định dùng sức mạnh ૮ưỡɳɠ ɓứ૮? Hay là giận dữ cho cô một quả đấm? Cố Thắng Nam đoán sai hết.
Lộ Tấn tủi thân mếu máo: "Thế em định hoãn tới khi nào?"
Cố Thắng Nam thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng thả lỏng ra, sau đó...
Cô nhìn thấy một mái lều nhỏ ở nơi nào đó trên quần người đàn ông trước mặt...
Giọng nói của Cố Thắng Nam trở nên lúng túng: "Dù sao cũng phải chờ đến lúc em hết dị ứng..."
Lộ Tấn ngẫm nghĩ lời cô nói đủ ba giây sau đó đột nhiên sầm mặt xoay người đi không nói một lời.
Chuyện này là thế nào? Anh ta không chơi nữa à?
Cố Thắng Nam vô thức đứng lên, sau khi kéo quần lên còn do dự rất lâu rồi mới từ từ đi ra cửa phòng ngủ. Tức giận bỏ đi thật à? Cố Thắng Nam hơi thất vọng, nhưng cô mới vừa đi đến cửa đã va thẳng vào Lộ Tấn vừa quay lại.
Cố Thắng Nam kêu đau một tiếng, đưa tay ôm chỗ vừa đập thẳng vào vai anh ta trên trán.
Vừa mới cúi đầu xuống, cô lại nhìn thấy mái lều nhỏ ở nơi nào đó...
Mái lều này hình như, dường như, có lẽ... thấp hơn lúc nãy một chút.
Còn không đợi Cố Thắng Nam dời mắt khỏi nơi nào đó, Lộ Tấn đã nhét hai thứ vào trong tay cô: "Kí hợp đồng này đi".
"Hả?"
Cố Thắng Nam ngẩng đầu nhìn Lộ Tấn với vẻ mặt vẫn không thay đổi, lại nhìn thứ vừa bị nhét vào tay mình.
Một chiếc 乃út và một tờ giấy.
Thì ra vừa rồi người đàn ông này quay đi không nói một lời là để chuẩn bị bản hợp đồng này.
Cố Thắng Nam hơi nghi hoặc ngẩng đầu thoáng nhìn Lộ Tấn rồi mới bắt đầu xem nội dung hợp đồng.
Nét chữ cứng cáp của Lộ Tấn.
Cố Thắng Nam khẳng định mình biết tất cả những chữ trên hợp đồng, nhưng vì sao khi những chữ này xếp lại cùng nhau tạo thành bản hợp đồng này thì cô lại không thể hiểu được?
Nội dung then chốt của hợp đồng như sau:
Bên A: Cố Thắng Nam.
Bên B: Lộ Tấn.
Bên A chấp thuận sau khi phản ứng dị ứng biến mất sẽ lập tức thực hiện nghĩa vụ xx với bên B (Lộ Tấn vẽ thêm hai hình người hình que đang quấn chặt lấy nhau, hình vẽ trông rất sống động).
Dưới phần kí tên, Lộ Tấn đã kí vào bên B.
Không trách Cố Thắng Nam không thể hiểu được, chỉ có thể trách phương thức tư duy của người lập hợp đồng hoàn toàn không giống như người bình thường.
Cố Thắng Nam chỉ do dự một lát rồi lập tức bị Lộ Tấn tóm tay. Anh ta cầm tay cô, kí ba chữ "Cố Thắng Nam".
Lộ Tấn rốt cục hài lòng gập tờ giấy lại ngay ngắn, nhét vào túi áo sơ mi.
***
Mà lúc này, Cố Thắng Nam vừa tỉnh dậy. Tắm mình trong ánh nắng ban mai, Cố Thắng Nam nhìn trần nhà, suy nghĩ miên man: Hợp đồng viết như vậy thì có hiệu lực trước pháp luật không?
Lại sờ sờ mặt mình, một đêm đã qua, các triệu chứng dị ứng của cô đã giảm bớt không ít. Dựa vào kinh nghiệm trước đây, khoảng một tuần thì dị ứng sẽ hết hẳn, như vậy một tuần sau là cô phải thực hiện...
Hình ảnh hai người Lộ Tấn vẽ lập tức hiện lên trong đầu Cố Thắng Nam, một giây sau, hai hình người đó lại biến ảo thành cô và Lộ Tấn, quấn chặt lấy nhau, tuy hai mà một...
Cố Thắng Nam vội lắc lắc đầu, xua đuổi các hình ảnh không nên có ra khỏi đầu.
Ngày đầu tiên của tuổi hai mươi chín đã bắt đầu như thế.
Giống như mọi khi, Cố Thắng Nam rời giường, rửa mặt, thay đồ, đi làm như thường lệ.
Không giống như mọi khi là bình thường bước thay đồ chỉ cần mất hai phút, nhưng hôm nay Cố Thắng Nam đứng trước gương đủ nửa tiếng, thay bốn bộ quần áo, buộc tóc hai lần, một lần buộc mái lệch, một lần buộc ngôi giữa, cuối cùng vẫn quyết định buộc đuôi ngựa. Sau khi đeo khẩu trang, quay ba vòng trước gương, Cố Thắng Nam mới hài lòng đi ra cửa.
Giống như mọi khi, Cố Thắng Nam phải đi qua trước cửa nhà Lộ Tấn trước khi đến thang máy.
Không giống như mọi khi là sau khi cô đi qua cửa nhà Lộ Tấn, chưa được hai bước, chân cô đã dừng lại, cô suy nghĩ một chút rồi lộn lại.
Chỉnh lại đầu tóc, xác định khẩu trang không đeo lệch, sau đó Cố Thắng Nam mới bấm chuông cửa nhà Lộ Tấn.
Có người ra mở cửa rất nhanh.
Cửa mở rộng.
Cố Thắng Nam vừa nhìn vào sau cửa vừa nói: "Trong tủ lạnh nhà em có..."
Đột nhiên Cố Thắng Nam im bặt.
Người đẹp trẻ măng sau cửa băn khoăn quan sát bà chị đeo khẩu trang ngoài cửa: "Chị tìm ai?"
Cố Thắng Nam há miệng không nói được gì. May mà có khẩu trang che chắn nên cô cũng không cần lo người đẹp sau cửa bị đôi môi quá gợi cảm của mình làm ngất xỉu.
Đúng lúc này lại có tiếng bước chân vang lên sau cửa, sau đó Lộ Tấn cũng đi tới trước mặt Cố Thắng Nam.
Lúc này đứng trước mặt Cố Thắng Nam dường như là một đôi tuấn nam mĩ nữ do tạo hóa sinh ra, mà tối qua vị tuấn nam này vừa mới kí một bản hợp đồng gần giống như "Khế ước bán thân" với cô.
Thời gian mới trôi qua một đêm, hình như mọi thứ thay đổi quá nhanh...
Cố Thắng Nam cứ đứng trợn mắt nhìn, Lộ Tấn lại lên tiếng trước, tiến lên một bước ôm Cố Thắng Nam, kéo Cố Thắng Nam đi về nhà cô không thèm quay đầu lại: "Anh phải sang nhà em lánh nạn".
Người đẹp trẻ măng lập tức kêu lên: "Lộ Tấn! Anh quay lại cho tôi!"
Cố Thắng Nam quay lại thoáng nhìn người đẹp đó, lại thoáng nhìn bàn tay đang choàng qua vai mình: "Phải chăng anh nên giải thích với em một chút, tình hình hiện nay là như thế nào?"
Vẻ mặt Lộ Tấn nghiêm túc, bất kể người đẹp đó níu kéo thế nào anh ta cũng không quay lại mà chỉ kéo Cố Thắng Nam bước nhanh hơn: "Để sự trong trắng của anh không bị ςướק mất, chúng ta phải chuồn khỏi đây thật nhanh!"