Chỉ thay một chiếc áo lót mới, vậy mà Cố Thắng Nam lại cảm thấy mỗi một tế bào toàn thân từ đầu đến chân đều trở nên khang khác, đặc biệt là lúc vừa khóa cửa chuẩn bị đi đến thang máy, quay đầu nhìn thấy cửa nhà hàng xóm mở ra, ngay sau đó Lộ Tấn mặc âu phục bước ra khỏi cửa...
Lộ Tấn cũng đã nhìn thấy cô, anh ta chào hỏi với tâm tình không tệ: "Chào buổi sáng!"
Bị chiếc áo lót bó иgự¢ siết chặt, Cố Thắng Nam có tật giật mình, không quan tâm đến anh ta mà bước nhanh hơn về phía thang máy.
Đương nhiên Lộ Tấn vẫn đi theo cô, đến tận lúc Cố Thắng Nam đi tới bãi đỗ xe ngầm và tìm được xe của mình, anh ta vẫn còn đi đằng sau cô. Cố Thắng Nam quay lại trợn mắt nhìn anh ta: "Anh cứ bám theo tôi làm gì?"
"Đâu có?"
Thấy anh ta cực kì bình thản, Cố Thắng Nam đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy xe của anh ta đang đỗ gần chỗ cô. Thôi được, quả thật anh ta không cố ý bám theo cô.
Nhưng khi Cố Thắng Nam mở cửa xe chuẩn bị bước lên, không ngờ người đàn ông này lại nhanh hơn cô một bước, kéo cửa xe bên kia ra rồi cúi người ngồi vào trong xe cô.
Cố Thắng Nam không thể không thò đầu vào trong xe: "Thế này là thế nào? Bây giờ tôi phải đi làm, anh ngồi lên xe tôi làm gì?"
"Tôi cũng đến Tử Kinh".
Nói xong, người nào đó cài dây an toàn lại với vẻ mặt vô cảm.
Tình hình này là thế nào? Không những phải làm đầu bếp miễn phí cho anh ta mà cô còn phải làm tài xế miễn phí cho anh ta nữa?
Thấy Cố Thắng Nam vẫn đứng ngoài cửa xe không cử động gì, Lộ Tấn giơ tay lên ra hiệu cho cô nhìn đồng hồ trên cổ tay anh ta: "Đừng lề mề nữa, cô mà không lái xe là sẽ đến muộn đấy".
Thôi thì nghĩ đến thời gian đã không còn sớm, Cố Thắng Nam cắn răng ngồi vào ghế lái, cô còn đóng sầm cửa xe thật mạnh để tỏ ý kháng nghị. Nhưng người đàn ông này hoàn toàn không nghe ra sự bất mãn của cô trong tiếng sập cửa, Cố Thắng Nam đành phải cúi mặt khởi động xe.
Vào cổng Tử Kinh, anh ta còn sai khiến cô, coi cô như tài xế của mình thật: "Đến tòa nhà hành chính của các cô".
Cố Thắng Nam liếc nhìn anh ta với vẻ coi thường, không nói năng gì đánh xe đến thẳng phòng ăn, không nói một lời rút chìa khóa xuống xe, để mặc anh ta kêu gào ở phía sau: "Tôi phải đến tòa nhà hành chính".
Đi vào cổng phòng ăn, cô mới nhớ tới một vấn đề: Thằng cha này đến tòa nhà hành chính làm gì?
Nhưng Cố Thắng Nam nhanh chóng ném ngay vấn đề này lên chín tầng mây, bởi vì cô đã phải nghênh đón một vấn đề khác cực kì khó khăn, cực kì nghiêm trọng...
"Sáng sớm hôm nay trưởng phòng hành chính và giám đốc bộ phận ăn uống đã đưa ra danh sách cắt giảm nhân viên cuối cùng. Bếp trưởng bếp Á đã bị gọi lên nói chuyện, chắc chắn là giám đốc ăn uống không muốn đứng ra nên mới chuyển danh sách cắt giảm cho các bếp trưởng để bếp trưởng phải đi làm kẻ ác!" Không phụ sự mong đợi của mọi người, Loa Phóng Thanh nhanh chóng thông báo tin tức này đến mỗi một góc trong bếp.
Mặc dù rất muốn nghe Loa Phóng Thanh tiết lộ nhiều tin tức hơn, nhưng thấy các nhân viên đều tụ tập đến bên cạnh Loa Phóng Thanh, hầu như không có ai làm việc nghiêm túc, Cố Thắng Nam không thể không làm ra dáng lãnh đạo, tóm lấy Loa Phóng Thanh đang bị đám người bao vây: "Trong thời gian làm việc mà cậu lại đi buôn chuyện à? Bên hậu cần vừa gọi điện thoại đến, khách phòng 1820 khiếu nại có sợi tóc trong đồ ăn sáng".
"Ơ? Có tóc thì liên quan gì đến tôi? Giáo viên Cố, cô quên là tôi chỉ chịu trách nhiệm rửa bát thôi à?"
"Sợi tóc đó màu vàng. Cả bếp sau chỉ có cậu nhuộm tóc vàng như vua sư tử, không phải của cậu thì của ai? Cậu mà còn buôn chuyện làm ảnh hưởng đến công việc của những người khác thì sẽ là tội chồng thêm tội, tôi sẽ bắt cậu phải viết kiểm điểm!"
Lời đe dọa của Cố Thắng Nam lập tức có hiệu quả, sợ nhất là viết chữ, Loa Phóng Thanh hậm hực trở lại vị trí thu dọn bàn ăn.
Nhờ vậy bếp sau cũng lấy lại không khí làm việc trật tự nghiêm túc.
Nhưng không yên ổn được bao lâu, bếp sau đã lại sôi trào...
Thư kí của giám đốc đến tìm Cố Thắng Nam: "Bếp trưởng Cố, giám đốc tìm cô!"
Cố Thắng Nam sững sờ một lát, gác công việc trên tay lại rồi đi đến chỗ cậu thư kí ngoài cửa. Đi được nửa đường, phát giác bầu không khí xung quanh không đúng, Cố Thắng Nam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn cô chằm chằm. Cố Thắng Nam dặn dò một câu: "Tất cả tập trung làm việc cho tôi!"
Mặc dù tất cả mọi người đều gật đầu như gà mổ thóc nhưng trong nháy mắt Cố Thắng Nam đi ra ngoài và đóng cửa lại, hàng loạt tiếng kêu sợ hãi đã vang lên trong bếp. Cố Thắng Nam đành phải khó xử cười cười với thư kí, thư kí lại tỏ ra rất thông cảm: "Chuyện cắt giảm nhân viên đã xôn xao cả công ty từ lâu rồi, nói chung họ cũng đoán được lần này giám đốc tìm cô chắc chắn có liên quan đến danh sách cắt giảm, cũng không thể trách họ lại hoảng sợ như vậy".
Quả nhiên không ngoài dự tính, Cố Thắng Nam đi vào phòng làm việc của giám đốc bộ phận ăn uống, còn chưa ngồi nóng ghế thì giám đốc đã đưa một danh sách đến trước mặt Cố Thắng Nam: "Đây là của bếp Âu các cô".
Cố Thắng Nam cúi đầu xem danh sách và sững người.
Cô nhìn từng cái tên trong danh sách mà không thể tin được. Cố Thắng Nam lập tức đứng bật dậy khỏi ghế: "Cắt giảm nguyên một nửa nhân viên của bọn tôi?"
Có thể thấy thực ra giám đốc cũng rất khó xử, nhưng anh ta không thể đi ngược lại mệnh lệnh của cấp trên nên đành phải khuyên Cố Thắng Nam: "Nói chính xác thì còn chưa đến một nửa. Cái cậu tóc vàng và tay cao kều ngốc nghếch đó đều chỉ là nhân viên học việc, không phải nhân viên chính thức, cho hai người đó nghỉ việc không xem như cắt giảm nhân viên mà chỉ là chấm dứt sớm giai đoạn thử việc thôi".
Cố Thắng Nam mệt mỏi thả người ngồi xuống.
Giám đốc tiếp tục khuyên cô: "Trước đây khách hàng của Tử Kinh có rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài và du khách nước ngoài nên thường xuyên phải nấu các món Âu, vì vậy bếp Âu mới cần nhiều nhân viên như vậy. Bây giờ tập đoàn Thụy Phong định tiến hành quản lí thống nhất đối với Tử Kinh, bếp Âu các cô nuôi quá nhiều người nhàn rỗi, tinh giảm nhân viên một chút cũng là chuyện tốt".
"Nhưng..." Ánh mắt Cố Thắng Nam bối rối nhìn thoáng qua danh sách trên tay: "... Dư sư phụ đã làm việc ở Tử Kinh hơn hai mươi năm rồi, làm sao chúng tôi có thể mở miệng bảo ông ấy nghỉ việc được?"
Hình như giám đốc cũng không biết nên trả lời như thế nào, anh ta dứt khoát đã quả bóng lại cho Cố Thắng Nam: "Đây chính là vấn đề cô phải giải quyết..."
Cố Thắng Nam trở lại bếp sau với những bước chân nặng cả ngàn cân, cô lấy dũng khí đẩy cửa đi vào, vừa bước vào trong phòng, bầu không khí ồn ào lập tức trở nên yên lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn cô. Toàn bộ phòng bếp chỉ còn lại tiếng ngọn lửa bập bùng trên bếp, tiếng dầu sôi trong chảo và tiếng hít thở căng thẳng của mọi người.
Loa Phóng Thanh quan sát Cố Thắng Nam với hai tay trống trơn, sau đó bước tới: "Giáo viên Cố, có phải giám đốc gọi chị tới là để chị công bố danh sách cắt giảm giúp ông ấy không?"
Cố Thắng Nam nhét tay vào túi quần, ngón tay vê vê tờ danh sách trong túi. Cô hít sâu một hơi, rút tay ra khỏi túi, cốc mạnh lên đầu Loa Phóng Thanh: "Cậu lúc nào cũng chỉ biết buôn chuyện, đi làm việc đi!"
Loa Phóng Thanh bất mãn quay đầu đi đến bồn rửa bát, nhưng chưa đi được mấy bước đã lộn trở lại bên cạnh Cố Thắng Nam: "Giáo viên Cố, cho tôi buôn một tin tức cuối cùng, tin tức cuối cùng!"
Cố Thắng Nam bất đắc dĩ thở dài, Loa Phóng Thanh cho rằng phản ứng như vậy của cô có nghĩa là cô thấy hứng thú, liền hạ giọng hết sức thần bí: "Tổng giám đốc Trình mời một người khách đến chỗ chúng ta dùng cơm, người đó đã đến nhà ăn rồi. Nghe nói vị Lâm sư phụ dùng dao siêu thiện nghệ bên bếp Á đã bị thông báo sa thải. Chị nói xem Lâm sư phụ có nhất thời kích động chém ૮ɦếƭ Tổng giám đốc Trình không?"
Cố Thắng Nam nhìn Loa Phóng Thanh với vẻ mặt phức tạp, trong lòng cân nhắc: Thằng bé này lúc nào cũng lạc quan, cho dù được biết mình bị sa thải thì chắc cũng có thể tiếp nhận một cách lí trí chứ?
Đúng lúc này một nhân viên phục vụ đẩy cửa tiến vào cắt ngang ý nghĩ của Cố Thắng Nam. Nhân viên này đến để đưa thực đơn: "Đồ Tổng giám đốc Trình gọi, làm ơn nấu nhanh nhất có thể!"
Cố Thắng Nam vốn còn không để ý, nhưng cô nhanh chóng nghe thấy tiếng nhân viên nhận thực đơn oán trách: "Trời ạ, yêu cầu đúng là quá nhiều. Giáo viên Cố, chị xem này".
Cố Thắng Nam bước tới gần xem, thấy trên tờ thực đơn nho nhỏ ghi đầy các loại yêu cầu.
Cá rán phải dùng thịt bụng cá tuyết, gà nhồi đậu Hòa Lan đổi thành nhồi đậu nành, không được có lạc, không được có củ cải, không được có rau cần, không được có hoa hồi...
Vô số yêu cầu làm Cố Thắng Nam hoa mắt chóng mặt.
Mọi lần Tổng giám đốc Trình đến đây ăn cơm đều rất dễ tính, tờ thực đơn này hoàn toàn không giống phong cách của anh ta, không biết là loại khách nào mà yêu cầu dài dằng dặc như Vạn Lí Trường Thành thế này?
Cố Thắng Nam đang thầm ca thán trong lòng, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên: Tại sao cô càng xem càng cảm thấy những yêu cầu này rất quen?
Cô vội cúi đầu xem lại một lượt, trí nhớ của cô đã trở lại một thời khắc trước đây, người nào đó ngồi chễm chệ trên sofa nhà cô khoa tay múa chân với người phụ nữ bận tối mắt tối mũi trong phòng bếp: Nhớ kĩ, tôi không ăn đậu Hòa Lan, không ăn lạc, không ăn củ cải, không ăn rau cần, không ăn hoa hồi...
Sau khi nhìn lại thực đơn ba lần, Cố Thắng Nam hoàn toàn có lí do để nghi ngờ người khách Tổng giám đốc Trình dẫn đến chính là vị khách điêu nhất, lắm yêu cầu nhất, khó tính nhất trong lịch sử mà cô hết sức quen thuộc kia...
Lộ tiên sinh!
***
Cố Thắng Nam đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại.
Đối phương nghe máy rất nhanh. Không đợi Cố Thắng Nam mở miệng, anh ta đã hỏi với tâm tình rất tốt, da mặt rất dày: "Thế nào? Gọi điện xin lỗi vì đã ném tôi ở bãi đỗ xe nhà ăn sáng nay à?"
"Hừ!"
"Này!" Anh ta lại than thở với vẻ thương tình: "Đừng cục cằn như vậy, trừ phi cô muốn làm một cô nàng đàn ông độc thân cả đời".
"Anh và Tổng giám đốc Trình cùng ăn cơm à?"
"Làm sao cô biết?"
Giọng anh ta cực muốn ăn đòn, Cố Thắng Nam không thể không bắt đầu hít sâu để kiềm chế cơn điên.
Nhưng sự yên lặng của Cố Thắng Nam lại bị anh ta xuyên tạc: "Sao? Cô đang chờ tôi khen cô và tôi có thần giao cách cảm à?"
"Hừ!"
Lần này cuối cùng anh ta cũng không đùa nữa, nhưng giọng nói vẫn hết sức gọi đòn: "Tôi là khách, cô là đầu bếp, chức trách của cô không phải là thỏa mãn yêu cầu của tôi à? Tôi đi..."
Người đàn ông này đang nói chợt hoảng sợ kêu lên. Cố Thắng Nam đứng yên mãi mà không phản ứng lại được: "Sao?"
"Có một người đàn ông cầm dao xông đến chỗ tôi..."
Cố Thắng Nam hoảng sợ há hốc miệng, nói năng lập tức trở nên lộn xộn: "Ơ, chẳng lẽ là... Thế thì... Anh mau..."
Trả lời cô lại là một tiếng choang.
Hình như điện thoại của Lộ Tấn đã rơi xuống đất. Cố Thắng Nam vội chạy như điên đến lối thoát hiểm dẫn tới nhà ăn: "Này! Này! Này!"