Viên Hòa Đông nhìn theo cho đến khi bóng dáng Hứa Tri Mẫn dần khuất xa ở đầu hành lang rồi chậm rãi xoay người lại. Đúng lúc thấy Quách Diệp Nam đứng nhởn nhơ trước mặt, anh giật mình lùi về sau một bước: “Cậu… sao lại ở đây?”
Quách Diệp Nam vuốt cằm, nghểnh cổ nhìn nhìn về hướng Hứa Tri Mẫn vừa mất hút: Hình như mình đã gặp cô nàng này rồi thì phải, rốt cuộc là gặp ở đâu ta?
Viên Hòa Đông chắn người trước tầm mắt cậu bạn: “Quách Diệp Nam.”
“Ha ha. Coi cậu khẩn trương chưa kìa. Đến cả Lâm Giai chuyên theo dõi cậu mà cũng bị cậu cắt đuôi. Bởi vậy, tớ không còn cách nào khác, buộc lòng phải hàng đêm chạy tới từng ký túc xá nữ đứng trước cửa ôm cây đợi thỏ. Té ra đối tượng học khoa y tá à, thế sư muội học năm mấy rồi?”
Anh chàng này từ trước đến nay chẳng bao giờ nghiêm chỉnh cho được. Viên Hòa Đông không buồn trả lời, quay người bỏ đi thẳng.
“Ê ê, đợi tớ với.” Quách Diệp Nam co giò đuổi theo, thầm nghĩ, không phải A Viên động lòng rồi đấy chứ?
Chạng vạng ngày hôm sau, sau bữa cơm, Hứa Tri Mẫn đi súc miệng. Đối diện với chiếc gương trang điểm nhỏ, cô mân mê khóe môi hơi chút bầm tím, cảm giác ngưa ngứa tựa như tâm tình chính mình sau nụ hôn đó. Có lẽ trước đây Viên Hòa Đông từng yêu, nhưng thế thì sao? Một chàng trai tốt như anh, có một đoạn tình duyên trong quá khứ là chuyện rất bình thường. Qua bao ngày tiếp xúc với anh, cô tin anh không phải loại người yêu đương bừa bãi, vả lại điều quan trọng nhất bây giờ là anh thật sự thích cô. Viên Hòa Đông không giống Mặc Thâm, anh sẽ không mỗi giây mỗi phút tạo cho cô một thứ áp lực vô hình. Ở bên cạnh anh, cô có cảm giác an tâm, yên bình rất khó diễn tả.
Mặc Thâm vĩnh viễn sẽ không nói: Hứa Tri Mẫn, anh sống ở nhà tranh, em đến sống với anh không?
Mà lời A Viên nói với cô tối hôm qua vốn dĩ đã ẩn chứa ý nghĩa ‘Cùng nhau sống ở nhà tranh.’
Cô bất giác nở nụ cười vui sướng. Kể từ khi gặp A Viên, dường như cô đã tìm được cho mình một con đường hoàn toàn mới mẻ.
Nửa tiếng trước cô đã nói chuyện điện thoại với Mặc Hàm, cậu khẳng định sẽ ở ký túc xá đợi cô. Hứa Tri Mẫn cầm theo cặp sách rỗng không lên đường đi đến khoa quốc tế.
Cô bấm chuông cửa chống trộm phòng 401, sau ba tiếng ‘tít tít tít’ là giọng nói trầm thấp, dồi dào từ tính truyền ra từ máy nói: “Hứa Tri Mẫn phải không?”
Thanh âm quen thuộc đó chỉ trong phút giây ngắn ngủi đã khơi gợi lên hết thảy đoạn ký ức khó thể xóa nhòa chôn chặt sâu trong lòng cô. Cô hít vào thật sâu: “Là tôi.”
Tách. Cửa chống trộm bật mở, cô lặng người bước lên tầng bốn. Cửa phòng 401 mở rộng, cô đi vào rồi đóng cửa lại. Phòng khách không một bóng người, hai phòng ngủ cửa khóa then cài, duy chỉ phòng trong cùng bật đèn sáng trưng. Trống иgự¢ đập dồn dập bên tai theo từng bước chân, một tay cô níu chặt quai đeo cặp sách, một tay khẽ khàng đẩy cửa phòng.
Căn phòng thoải mái sạch sẽ, đồ vật bài trí ngăn nắp đâu vào đó giống như khi cô còn ở nhà họ Mặc. Trên đất bày hai hộp giấy. Anh đang quay lưng về phía cô, khom người sắp xếp lại bộ sách. Nghe tiếng bước chân cô, anh nói: “Ngồi đi, có ghế bên đó, không thì ngồi trên giường cũng được.”
Phản ứng thoải mái của anh ngược lại khiến cô càng thêm bất an. Trước bàn học có cái ghế, trên ghế đặt hai quyển sách, cô để sách lên bàn rồi ngồi xuống, cởi cặp sách đặt gọn gàng một bên. Cô vén sợi tóc rũ xuống ra sau tai, vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh đã đứng trước mặt nhìn mình không biết từ lúc nào.
So với lần hội ngộ trong mùa tuyết năm đó, anh cao hơn nhiều, cả người cũng toát ra phong thái trầm ổn. Cô không kìm được thốt lên: “Mặc Thâm…”
Niềm vui ngời sáng trong đôi mắt đen tuyền, anh cũng kéo ghế, ngồi xuống đối diện với cô.
Trái tim cô càng lúc càng đập dữ dội, gần như muốn nhảy bổ ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Tuy rằng Viên Hòa Đông chưa xác nhận quan hệ giữa họ và cô cũng chưa hứa hẹn bất kỳ điều gì cùng anh, nhưng cô vẫn có chút gì đó khó xử khi đối diện với Mặc Thâm…
Cuối cùng đã có thể nhìn thấy cô, tâm trạng anh vui mừng vô hạn. Kể ra đã gần hai năm anh không gặp cô. Cô càng lớn càng đẹp, mái tóc như tơ dài đến eo luôn là thứ anh yêu nhất từ trước đến nay, chỉ có điều cô vẫn gầy như thế. Anh nói giọng hơi chút bất mãn: “Mặc Hàm nói em lại gầy rồi. Hiện tại em mấy cân?”
“Không cân bao giờ.”
“Để tôi ôm em một cái.” Lời vừa dứt, không hề chờ đợi câu trả lời, hai tay anh đã choàng đến, mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Môi run run, cô nhẹ nhàng giãy giụa: “Mặc Thâm, tôi…”
“Em đừng căng thẳng, tôi chỉ ôm em một lát thôi.” Cảm nhận được thân thể cô hơi run rẩy, anh không kìm chế được nỗi vui sướng trào dâng trong lòng mình, một Hứa Tri Mẫn như thế này chỉ thuộc về anh mà thôi. Anh chuyển qua ngắm nghía gương mặt đang nỗ lực khống chế sự hoảng hốt của cô. Không muốn cô cắn rách môi, anh vuốt ngón tay lên hai cánh môi cô.
Đầu ngón tay vừa chạm đếm khóe miệng cô, ánh mắt anh lập tức kết thành băng, sắc mặt tái đi, иgự¢ phập phồng, hô hấp mỗi lúc một gấp gáp.
Giữa sự hoảng loạng ập đến đột ngột, trong đầu anh liên tiếp vụt qua một ý nghĩ duy nhất ‘Không có khả năng.’ Anh luôn thăm chừng qua Lương Tuyết, Kiều Tường, hơn một năm nay không hề nhận được tin tức gì bất thường từ họ và cũng chưa từng nghe kể ở trường cô có giao du với nam sinh. Cho nên, vết tích này không có khả năng là dấu hôn. Mẫn của anh chỉ thuộc về anh, không thể thuộc về kẻ nào khác…
Lúc này Hứa Tri Mẫn đã ngừng hẳn mọi động tác giãy dụa vô ích, nhưng đổi lại, giọng nói càng thêm bình tĩnh: “Mặc Thâm, chúng ta cần nói chuyện một lần nữa.”
Tay anh bất chợt siết chặt cánh tay cô, anh thấy khóe môi hơi sưng của cô đang rỉ máu, mỗi một giọt như thấm vào đến tận xương tủy anh, như phiến băng đá xé rách từng tấc da tấc thịt trên cơ thể anh từ trên xuống dưới. Mẫn cao ngạo là của anh, chỉ có thể là của anh. Và điều này, anh chưa từng mảy may hoài nghi kể từ khi họ gặp lại nhau hai năm về trước. Hoặc có thể nói, dựa theo vài chuyện vụn vặt về cô mà anh nghe được từ ✓ú, anh chỉ biết – cô, phải thuộc về anh. Anh phải tỉnh táo lại, bất luận người kia là ai chăng nữa thì cũng khó có khả năng ςướק đoạt Hứa Tri Mẫn trong tay anh.
Anh khó khăn điều chỉnh giọng nói, nhả ra từng chữ: “Em, nói, cái, gì?”
Bốn chữ này chữ nào cũng nặng trĩu, chữ nào cũng quyết liệt chèn ép tâm trí cô. Cô dứt khoát nhắm chặt mắt, ổn định suy nghĩ: “Ý tôi muốn nói là, giống như điều kiện đã thỏa thuận trước đây, chúng ta vẫn là bạn bè và cộng sự trên con đường sự nghiệp sau này.”
Anh cười khẽ, im lặng một lát rồi nói bên tai cô bằng giọng rất nhỏ, vô cùng nhỏ: “Không, sai.”
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán và phảng phất sự chua xót ấy khiến nhịp tim cô lại thêm một lần rối loạn dữ dội.
Nhận ra sự dao động ở cô, anh tạm thở nhẹ một hơi rồi buông cô ra, sau đó mở nắp chiếc di động đang rung lên, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình rồi bình tĩnh nói: “Mẹ ạ, con đây.”
Dương Minh Tuệ?! Như vậy người phụ nữ trên xe Benz cô nhìn thấy hôm qua nhất định là bà!
Hứa Tri Mẫn dỏng tai chăm chú nghe từng câu từng chữ Mặc Thâm trả lời mẹ.
“Dạ phải, Hứa Tri Mẫn học cùng trường với tụi con.”
“Cậu ấy ạ? Gầy đi không ít đâu.”
“Mẹ yên tâm, mà mẹ bảo bà cũng yên tâm đi ạ. Con và Mặc Hàm sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
“Dạ, sẽ làm cho cậu ấy mập lên một chút.”
“Dạ, vậy nhé mẹ.”
Anh cúp máy, quay đầu lại mỉm cười nhìn cô: “Làm sao bây giờ? Mẹ tôi giao nhiệm vụ phải vỗ béo em.”
Cô hơi nhíu mày. Đối với Dương Minh Tuệ, trước giờ cô vẫn không biết nên dùng loại tư duy gì để ứng phó với bà.
Anh kéo tay cô: “Chắc em tiết kiệm tiền ăn ba bữa, không ăn uống đầy đủ chứ gì. Kể từ giờ trở đi, tôi và Mặc Hàm sẽ giám sát chuyện ăn uống của em.”
“Không cần.” Cô nói thẳng thừng.
Anh cười cười, âm điệu trong câu nói tiếp theo trở nên trầm hẳn: “Hứa Tri Mẫn, chỉ có tôi mới cùng một loại người với em.”
“Cùng một loại người?” Cô không nhịn được, trả lời lại một cách đầy mỉa mai, “Vậy anh sẽ ở nhà tranh cùng tôi chứ?”
“Ở nhà tranh?” Bỗng dưng anh hiểu ra được điều gì, tiếp sau đó mọi chuyện đều sáng tỏ. Anh chau mày, hai tay nâng mặt cô lên, để ánh mắt anh hướng thẳng vào ánh mắt cô: “Hứa Tri Mẫn, người con gái tài giỏi như em thì nên chọn một người đàn ông thế này – ‘cho dù tôi phải ở nhà tranh, cũng tuyệt đối không để Mẫn của tôi phải ở nhà tranh.’ Còn chuyện em có theo tôi đến ở nhà tranh hay không, đó hoàn toàn là một vấn đề khác. Hiểu không?”
Cô mở to hai mắt, cách lý luận vô cùng khác biệt về nhà tranh này đã gợi mở một góc ngách nào đó tận sâu trong cô. Đúng vậy, suýt chút nữa cô đã lãng quên, rằng cô tin tưởng vào việc thay đổi tương lai chính mình, và rằng người đàn ông cô chọn phải vững mạnh hơn cô. Mà bản thân cô cuối cùng có theo người đó đến sống ở nhà tranh hay không, thì đúng như lời anh nói, đó lại là một chuyện khác.
Nhìn thấy cô ngoảnh mặt trầm tư mà lòng anh đau điếng, tầm mắt dần dần mơ hồ, anh không còn thấy gì khác ngoài vết bầm tím bên khóe môi cô. Anh vươn ngón tay xoa lên dấu hôn đó, để nỗi đau xoáy đến nơi sâu nhất rồi cắn xé, rỉa rói trái tim mình từng chút một. Đau đến mức tựa hồ không thở nỗi, anh cúi đầu xuống, dùng lưỡi liếm nhè nhẹ lên vết sưng nhỏ xíu.
Rất nhột. Cô giơ tay lên dùng sức đẩy anh ra. Anh đỡ lấy mặt cô. Cô kinh ngạc khi nhận ra nỗi đau lấp đầy trong đôi mắt anh. Cô chẳng phải là người máu lạnh vô tình, sau những gì đã trải qua cùng anh – anh ôm cô trên con đường tuyết, anh ôm cô trong đêm tuyết – thi thoảng trong giấc chiêm bao cô cũng lẳng lặng mỉm cười và dệt cho mình câu chuyện cổ tích thật đẹp đẽ. Chỉ là, khi tỉnh mộng, mọi thứ sẽ trở về hiện thực. Và rồi cô chỉ còn cách tự mình vùi chôn giấc mộng sâu dưới đáy lòng.
“Anh… nên đi hôn bạn gái của anh mới đúng.”
“Tôi chưa bao giờ có bạn gái, kể từ khi ôm em, hôn em.”
Ý anh là sao? Cô không dám nghĩ xa hơn, bởi suy nghĩ nghĩa là phải gánh chịu hậu quả. Cũng giống ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi, anh đã nói, anh muốn cô phải muốn anh bằng chính cơ thể không che đậy của cô.
Anh không nóng lòng, chỉ dịu dàng hôn lên mái tóc cô, bên môi phảng phất nụ cười mãn nguyện. Cô là của anh, mãi mãi sẽ là của anh. Bởi vì với điều kiện cô đặt ra, trên thế giới này người duy nhất có thể mê hoặc cô chính là anh và người đầu tiên muốn cô theo một cách trần trụi nhất cũng chính là anh.
Bên ngoài cánh cửa khép hờ có người đang nhìn Hứa Tri Mẫn chằm chặp bằng cặp mắt lạnh lẽo. Hiện tại Quách Diệp Nam đã nhớ ra tất cả, cô là người đùa cợt em họ anh ta trên chuyến xe lửa. Nguyên nhân của vụ đó tám phần là do cô em Mạc Như Yến mồm miệng không coi ai ra gì xúc phạm đến người ta, cho nên anh ta không làm ra lẽ. Nhưng tối hôm qua, cô nữ sinh mà A Viên đưa về ký túc xá, anh ta thấy rõ rành rành. Một chân đạp hai thuyền, dụ dỗ cả hai người bạn tốt nhất của anh ta – cô ta muốn gì đây?
Anh ta không phải là Mặc Thâm, cũng không phải là A Viên. Mặc dù anh ta không để mắt đến các cô nàng nhiều bằng họ, nhưng những điều anh được lĩnh hội có khi còn nhiều hơn cả hai người cộng lại. Trước lúc gả vào Quách gia, mẹ anh ta là tiểu thư con nhà gia giáo có tiếng, bà luôn chú trọng dạy bảo con trai về cung cách ứng xử, giao tế. Bà Quách thường răn đi răn lại con mình một câu thế này: “Phụ nữ là nước, có thể chở thuyền của đàn ông, mà cũng thể lật úp thuyền của đàn ông chỉ trong chớp mắt. Thế nên, phải xem người đàn ông giữ tay lái có bản lĩnh lớn đến đâu.”
Quách Diệp Nam nhíu chặt chân mày: Nếu đây là sự thật thì trong hai người bạn của mình nhất định sẽ có một người phải chịu tổn thương. Chỉ e tâm địa cô ta không tốt lành gì, không phải chỉ một người bị tổn thương thôi đâu.
Sau lưng vang lên tiếng mở cửa chống trộm, Quách Diệp Nam xoay người lại ngay tức khắc, thấy A Viên, anh chẳng nói nhiều lời, cứ thế đẩy cậu bạn thân ra ngoài: “A Viên, tớ đang đợi cậu đây này, có việc muốn nhờ cậu giúp.” Ra đến ngoài phòng, anh ta kéo tay nắm, cố ý sập mạnh cửa một cái ‘rầm’.
Viên Hòa Đông phát hiện ra có chuyện không bình thường, nghiêng đầu muốn nhìn vào bên trong, nhưng lại bị Quách Diệp Nam cố gắng lôi kéo xuống cầu thang.
Nghe tiếng đóng cửa rất lớn vẳng tới, Mặc Thâm liền cảnh giác đưa tay khép cửa phòng lại.
“Sao vậy?” Hứa Tri Mẫn giật mình, thừa lúc anh không chú ý, cô thoát ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ anh.
Nhìn thấu tâm trạng rối bời của cô, anh cười cười: “Mau chọn sách đi. Nếu không lát nữa Mặc Hàm quay về thế nào cũng giật mình hỏi: ‘Hai người làm gì cả buổi đấy? Lâu vậy mà một quyển sách cũng chưa chọn xong?’”
Hứa Tri Mẫn liếc xéo anh: Giờ này mà còn có tâm trạng đùa giỡn. Cô đứng lên đi đến hai hộp giấy phía trước, chọn lựa kỹ càng từng quyển sách. Phải nói rằng số sách họ mang về thật sự hữu ích, rất nhiều quyển không thể tìm được tại nhà sách trong nước.
Mặc Thâm tựa lưng vào ghế ngồi, tay chống cằm. Anh mong ước cả đời này được vô ưu vô tư trông giữ một nụ cười, một cái nhăn mày của cô biết mấy.
Không lâu sau, anh tiễn cô xuống cầu thang. Cô kiên quyết không cho anh đưa cô về ký túc xá. Biết cô sợ gây chuyện thị phi nên anh thuận theo ý cô.
Quay về phòng ngủ, nhìn lại không gian thiếu vắng cô, lòng anh đột ngột thấy trống rỗng, và khi nhớ đến dấu vết không biết ai để lại trên cánh môi cô, lửa giận mới đè nén lại sôi trào. Là ai đã dám lưu lại dấu ấn trên người cô? Năm ngón tay co lại thành quyền, nện xuống bàn. Ầm! Cả chồng sách cao nghều đặt trên bàn đổ tung tóe.
Anh vịn bàn để đứng vững, đợi cho cơn đau trong lòng từ từ nguôi ngoai rồi khom lưng nhặt từng quyển sách, sắp xếp lại ngay ngắn. Tiếp đó, anh cầm di động lên, quét mắt một lượt qua danh bạ tìm hai chữ ‘Lâm Giai’, sau một thoáng chần chờ, anh kiên quyết ấn phím gọi.
Giải quyết thỏa đáng vấn đề của bản thân là việc anh cần làm nhất trong thời điểm này. Thắng làm vua, anh không tin không tra ra được tung tích của tên con trai ‘ở nhà tranh’ kia. Một khi tra ra, việc xử trí hắn như thế nào thì anh sẽ có dự tính khác.
“Lớp trưởng Lâm phải không? Tôi là Mặc Thâm đây.” Anh uể oải ϲởí áօ, nằm lên giường, “Về chuyện tuyển cử hội sinh viên trường cậu nói lần trước, tôi có vấn đề này muốn hỏi. Không, không phải tôi muốn tham gia hội sinh viên, chỉ là tôi cảm thấy hứng thú với việc người của lớp chúng ta được chọn làm ứng cử viên cho chức vụ chủ tịch hội sinh viên.”
Cọc cọc. Hai tiếng gõ cửa.
“Xin lỗi cậu, tôi có khách, có gì nói chuyện sau nhé.” Mặc Thâm cúp máy, nói với người ngoài cửa, “Diệp Nam, vào đi.”
Quách Diệp Nam đẩy cửa đi vào: “Đang nói với ai thế?”
“Lâm Giai. Chuyện tranh cử hội sinh viên.” Mặc Thâm thản nhiên đáp.
“Tớ cũng đang muốn bàn việc này với cậu, về quyết định của Dương Sâm ấy mà.”
“Ừ. Tớ nghe Lâm Giai nói rồi. Hay là chúng ta…”
“Giúp cậu ta một tay, sẵn thắt chặt tình bạn luôn thể.”
Hai anh bạn chí cốt nhìn nhau cười. Quách Diệp Nam vừa kéo ghế ngồi xuống vừa cân nhắc: Khó khăn lắm mới đánh lạc hướng được A Viên, nhưng mà giấy không gói được lửa. Ngẩng đầu nhìn bạn thân, Quách Diệp Nam thấy Mặc Thâm có vẻ như đang đợi anh mở miệng.
Quách Diệp Nam hắng giọng rồi nói: “Mặc Thâm, khi nào cậu mới giới thiệu chị Tri Mẫn của Mặc Hàm cho tớ làm quen?”
“Thứ bảy ngày mai tớ nghe nói trường chúng ta có câu lạc bộ bóng bàn. Chiều mai tới đó chơi bóng đi, tớ sẽ hẹn cô ấy trước.”
“Cậu hứa rồi nhá.”
¤¤¤
Hứa Tri Mẫn vừa bước qua cửa phòng 314 đã phải nghênh đón một bó hoa tươi dí thẳng vào mũi.
Cô nàng Trần Minh cầm hoa cười hì hì: “Tổ trưởng ơi, người ta tặng hoa cho cậu đó nha. Bọn tớ đếm rồi, mười ba đóa hoa hồng vàng.”
Hứa Tri Mẫn thất thần bị ép buộc ôm lấy bó hoa. Ai tặng? Mặc Thâm? Không thể nào! Viên Hòa Đông? Càng không thể! Cô luôn cố hết sức không tạo tiếng tăm gì trong trường, số nam sinh quen biết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vương Nhã Lệ nhìn thấy cô ngơ ngơ ngác ngác, liền nhắc nhở: “Tổ trưởng à, mười ba đóa là ngỏ ý thầm mến, còn hoa hồng vàng thì nghĩa là tận hưởng niềm vui quãng thời gian ở bên cậu.”
Hứa Tri Mẫn cau mày, nghĩ thế nào cũng không có khả năng người đó là Mặc Thâm hay Viên Hòa Đông? Vậy là ai?
Cô lấy bình nước suối rỗng, cắt bỏ một nửa, nửa còn lại để đựng nước. Sau đó cô xé giấy gói bên ngoài bó hoa, xem xét cẩn thận. Quả nhiên không hề có một tấm thiệp ghi lời chúc và chữ ký.
“Nhân viên của cửa hàng bán hoa đưa đến đây. Căn cứ theo quy định của cửa hàng, nhân viên được không được phép tiết lộ danh tính khách hàng.” Trần Minh nói.
Cô cắt từng đóa hồng cắm vào bình nước suối. Sốt rột, đoán mò, bất lực nghĩ mãi không ra. Thôi thì đợi đến khi người tặng hoa tự xuất hiện vậy.
Tối đến, cô chui vào ổ chăn. Gió đêm cuối mùa thu thổi từng cơn lạnh buốt. Đợi đến lúc tất cả mọi người đã ngủ say, cô mới dám thò tay vào chăn cởi đi đôi tất trắng khiến hai chân mình bí hơi cả ngày hôm nay. Ngày thường cô thức dậy sớm nhất, lẹ làng mang tất vào, thế nên từ khi nhập học đến nay chẳng ai phát hiện ra vết sẹo trên chân cô.
Cổ chân lành lạnh, cô phải cọ hai chân vào nhau cho ấm. Cọ đến chỗ có vết sẹo, cảm giác nhói đau khiến cô lặng lẽ cắn môi. Đưa tay chạm vào lọ thuốc trị thương Mặc Hàm tặng để bên gối, cô nhớ đến hộp gấm màu trắng năm đó anh đặt vào tay cô. Thế nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn bị nó hấp dẫn: Không biết trong cái hộp màu trắng ấy là cái gì.
Khi nào em cần, hãy mở nó ra. Đây là lời anh nói với cô.
Cô đã không mở ra, bởi cô cho rằng mình không cần đến nó. Nhưng sau buổi tối hôm nay gặp lại anh, cô hoang mang không rõ bản thân mình thật sự muốn gì.
Cô trở mình, dán tai vào gối đếm nhịp đập trái tim và băn khoăn về tình yêu trong khi chống chọi với cơn gió mùa thu dai dẳng. Cô ngưỡng mộ sự tài hoa của Viên Hòa Đông, song nếu theo lời anh nói, anh và cô đều không chắc chắn có thể ở lại thành phố R làm việc sau khi tốt nghiệp. Cô ngây thơ, một lòng mê muội tìm người cùng cô ‘ở nhà tranh’. Cô sẵn lòng sánh vai cùng anh trên con đường gập ghềnh gian khổ, chẳng qua là, sau đắng cay, gian khổ liệu có phải là ngọt bùi, hạnh phúc? Với khả năng của anh, hẳn anh có thể tiến xa hơn cô, nhưng chưa chắc có thể giúp đỡ cô. Mặc Thâm thì khác.
Cô không khỏi bật ra một tiếng cười khổ. Suy cho cùng, muốn có tình yêu thì trước hết phải có bánh mì. Xã hội thời nay đề cao xu hướng nam nữ bình đẳng, và song song đó, tỉ lệ ly hôn cũng mỗi năm một cao hơn. Chỉ những người phụ nữ độc lập, tài năng mới nhận được sự bình đẳng tối thiểu, cho dù trong tình yêu hay trong hôn nhân. Trước tình thế này, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Cô nhắm mắt lại, tiếng gió bay qua bên tai bất chợt đưa trái tim xao động trở về giấc mơ tuyết trắng đẹp nguyên vẹn đó. Không thể không thừa nhận, Mặc Thâm đã tiến vào thế giới nội tâm của cô sớm hơn bất cứ người nào. Nếu đây không phải yêu, vậy thì là gì… Điều duy nhất cô phải cân nhắc chính là cái giá phải trả của tình yêu. Nếu cái giá phải trả quá lớn thì cô tình nguyện đi cùng người ở nhà tranh.
Quyết định xong, cô vỗ vỗ gối, thanh thản đi vào giấc mộng.
Buổi sáng trước thứ bảy, Mặc Hàm bất ngờ gọi điện hẹn cô đi đánh bóng bàn, hơn nữa cậu chàng còn rất tinh ranh, trước đó đã hẹn Phương Tú Mai. Hứa Tri Mẫn không đi cũng không được, sự hào hứng của cô nàng Phương Tú Mai đâu dễ gì dập tắt.
Ba giờ chiều, hai người cùng nhau đến câu lạc bộ bóng bàn sinh viên.
Bóng bàn là môn thể thao quốc hồn quốc túy, là niềm hãnh diện của người dân Trung Quốc, mặc dù không rầm rộ, sôi nổi bằng bóng rổ và bóng đá. Những anh chàng đẹp trai phần lớn đều chơi bóng rổ hoặc bóng đá, những cô nàng xinh xắn thì đi theo làm cổ động viên cho họ. Còn người chơi bóng bàn, theo quan niệm của Hứa Tri Mẫn, họ là người trí thức thích lẳng lặng tận hưởng niềm vui thể thao mang lại, chứ không thích phô trương.
Thầy giáo dạy Hứa Tri Mẫn môn bóng bàn vỡ lòng là Kỷ Nguyên Hiên. Sau này vào trường Trung Học Thực Nghiệm, nhà trường đề xướng phát huy tinh thần ‘quốc cầu’, quy định bóng bàn phải trở thành ưu tiên hàng đầu của học sinh trong môn thể dục, vì thế kỹ năng bóng bàn của cô đã được nâng cao từ khi còn ngồi dưới mái trường trung học.
Phương Tú Mai hỏi cô: “Trình độ chơi bóng của anh em Mặc gia thế nào?”
Hứa Tri Mẫn đáp: “Về cơ bản, họ phát bóng tớ đều đón được hết.”
Phương Tú Mai hoàn toàn không biết tiểu sử của Hứa Tri Mẫn, cô nàng chỉ biết thành tích các môn thể thao của Hứa Tri Mẫn chỉ vào loại bình bình. Thế là cô nàng tự suy ra, trình độ chơi bóng của anh em Mặc gia cũng tàm tạm thế thôi.
Mặc Hàm đứng trước cửa chờ họ trong bộ quần áo thể thao màu trắng: “Đi thôi. Mọi người thuê bàn rồi, mấy anh bạn của anh trai em đang đợi bên kia.”
Hứa Tri Mẫn hỏi ngay: “Còn có những người khác nữa à?”
“À không, chỉ dẫn theo hai anh cùng phòng thôi chị.”
Ngoài anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm, Quách Diệp Nam còn kéo theo Triệu Viễn Hàng tới đây. Dương Sâm đang bận rộn chuẩn bị chuyện tranh cử chủ tịch hội sinh viên, Viên Hòa Đông thì xưa giờ không thích tụ tập náo nhiệt.
Mọi người tự giới thiệu, hàn huyên vài câu rồi bắt đầu thi đấu.
Cô nàng Phương Tú Mai bừng bừng khí thế là người ra sân đầu tiên.
Quách Diệp Nam đề nghị: “Bên con gái các em thành một đội, cánh con trai bọn anh thành một đội, đánh đôi đi.”
Phương Tú Mai và Triệu Viễn Hàng không có ý kiến, dù sao cũng chỉ vui chơi kết hợp rèn luyện thân thể, không cần thiết phải để ý quá nhiều đến quy tắc. Anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm giơ hai tay không tham gia. Hứa Tri Mẫn không ngại khó khăn, chiều theo ý của cô bạn cùng phòng.
Sau mấy phút khởi động làm nóng người và vài lần giao bóng qua lại, Quách Diệp Nam tràn trề tự tin đánh một đường bóng hiểm hóc. Không ngờ, Hứa Tri Mẫn phản ứng cực nhanh, đánh trả lại, quả bóng sượt qua sát mép bàn, Triệu Viễn Hàng đứng ngây như phỗng.
Hai anh chàng quay sang nhìn nhau: Yêu quái, Gi*t ngay. Hứa Tri Mẫn đánh trả tất cả các cú chuyền bóng một cách rất bài bản. Phương Tú Mai há hốc kinh ngạc, vẻ mặt cô nàng giống như hôm nay là ngày đầu tiên quen biết Hứa Tri Mẫn.
Cái vẻ hậm hực vì nhục nhã lộ rõ trên gương mặt Quách Diệp Nam và Triệu Viễn Hàng. Bại dưới tay một nữ sinh thật không giống phong cách của họ. Hai anh chàng xắn tay áo lên, quyết tâm hạ thủ không lưu tình, nếu không sẽ mất hết mặt mũi. Gi*t! Gi*t! Gi*t!
Hứa Tri Mẫn tiếp tục xông pha đón bóng như cũ. Phương Tú Mai hoa mắt nhìn tất cả đường bóng tấn công ào ạt bay về bên này đều bị đánh trả sạch sẽ về phần sân đối phương. Thậm chí Hứa Tri Mẫn còn đón được những quả chuyền sát đường biên.
Triệu Viễn Hàng lau mồ hôi. Bên tai không ngừng vang lên tiếng cười trộm của anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm, Quách Diệp Nam gõ gõ ngón tay lên bàn: “Nói đi. Cô nàng này rốt cuộc là thế nào?”
Mặc Hàm cười nói: “Chị Tri Mẫn là ‘Cao thủ đón bóng’ trường em, biệt hiệu là ‘Chỉ đón không Gi*t’. Anh em em chơi bóng với chị ấy, bao nhiêu trái đều bị chị ấy đánh trả về hết.”
Mặc Thâm đồng ý gật gật đầu: “Cho dù thắng được cô ấy, cũng không có cảm giác thành công.”
Cao thủ đón bóng, chỉ đón không Gi*t? Quách Diệp Nam và Triệu Viễn Hàng quay mặt nhìn nhau. Chứng kiến cái cảnh chẳng quả bóng nào lọt lưới, tất cả đều bị đối thủ đánh trả trở về là chuyện cực kỳ buồn bực.
Đội nam tình nguyện giơ tay đầu hàng, nếu thắng mà cảm thấy khó chịu cũng chẳng hay ho gì.
Hứa Tri Mẫn đã quen thuộc với chuyện này, cầm bình nước đi ra ghế ngồi nghỉ ngơi. Cô nheo mắt nhìn anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm và Triệu Viễn Hàng, Phương Tú Mai quyết đấu ở đằng xa.
Ngồi được một lát thì mồ hôi bắt đầu tuôn nhễ nhại, cô cho tay vào túi xách lần tìm khăn giấy.
Một gói khăn giấy Vinda xuất hiện dưới tầm mắt cô.
Hứa Tri Mẫn chậm rãi dời hướng nhìn lên trên, đối diện với ánh mắt sắc bén của Quách Diệp Nam. Cô hiểu rất rõ, ngày chính thức giáp mặt anh ta sớm muộn gì cũng sẽ đến. Vì thế, tâm trạng hết sức bình tĩnh.
Ánh mắt cô ta trong sáng, không hề sợ sệt, can đảm quá nhỉ. Quách Diệp Nam thầm hừ lạnh, ngồi xuống bên phải cô, ung dung mở đầu câu chuyện: “Có thể hỏi cô việc này được không? Tại sao cô chỉ đón bóng mà không tấn công?”
Hứa Tri Mẫn chỉ cười không nói.
“Thế tôi có thể hiểu thành, người không phạm ta, ta không phạm người không?”
Hứa Tri Mẫn vẫn giữ nguyên tắc im lặng là vàng.
Quách Diệp Nam gãi gãi cằm, liếc cô: “Chuyện trên xe lửa…”
Hứa Tri Mẫn im lặng chờ anh ta nói tiếp.
“Là em họ tôi sai trước, tôi không chấp.”
Thì ra Mạc Như Yến là em họ anh ta. Mà bằng lời nói này của anh ta, có thể xem anh ta là người hiểu lý lẽ không? Hứa Tri Mẫn hơi nhếch một bên chân mày, suy ngẫm. Quách Diệp Nam ngồi bên cạnh thình lình nói câu tiếp theo: “Không biết cô có biết hay không? Viên Hòa Đông và tôi là bạn cùng phòng ký túc xá.”
Hai tai Hứa Tri Mẫn ù đi, ở sân bóng bên kia, Triệu Viễn Hàng đột nhiên hô lớn ‘Bóng đẹp lắm’. Cô đứng bật dậy, nhìn Quách Diệp Nam không chớp mắt.
Trên ghế, chiếc di động trong túi xách màu đỏ của cô rung lên từng hồi liên tục.