Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt! - Chương 65

Tác giả: Tát Không Không

Bởi vì đả kích lần này, Chu Tráng Tráng lập tức ôm thái độ hoài nghi đối với tình yêu trai gái mập mờ, vì thế lại bắt đầu chuyên tâm vào bài vở mãi cho đến khi bước vào năm tư.
Thời điểm này bước vào giai đoạn thực tập đầy gian khổ, Chu Tráng Tráng bởi vì kết quả học tập tốt lại thêm hay tham gia các hoạt động tình nguyện, nên được vào tạp chí Bliss nổi tiếng.
Tạp chí này mới nổi vài năm nay, chủ yếu tập trung vào phái đẹp, mỗi kì đều chi bội tiền mời một nữ minh tinh nổi tiếng chụp hình gợi làm ảnh bìa, thêm vào nội dung phong phú, phong cách độc đáo, phát hành số lượng cao, lập tức hô phong hoán vũ.
Chu Tráng Tráng dù sao cũng là người mới, mà người mới thì phải bắt đầu từ việc làm cu-li, nhiệm vụ của Chu Tráng Tráng là đợi ở trong phòng chụp ảnh, chuyên phục vụ nhi*p ảnh gia với các nữ minh tinh, bưng trà rót nước tạp nham.
Ngoài ra nhi*p ảnh gia Andrew Lâm của tạp chí Bliss cũng là một cực phẩm, nghe nói hắn là con lai Pháp, thân hình cao 1,89 mét, đường nét khuôn mặt vượt trội, đôi mắt đen láy thuần khiết, còn có bộ ria cá tính cám dỗ không ít nữ nhân mê muội.
Mà nữ nhân thông qua máy ảnh của hắn, mặc kệ tầm thường thế nào, đều có thể dưới sự dẫn dắt của hắn biểu lộ ra bộ mặt mị hoặc chúng sinh.
Nghe đồn rằng có không ít nữ diễn viên còn chủ động mồi chài hắn, Chu Tráng Tráng làm lâu ở đây thì phát hiện lời đồn đại đôi khi cũng đúng sự thật — nàng tận mắt nhìn thấy nữ diễn viên một phim truyền hình đang HOT tự tay viết số phòng khách sạn của mình vào giấy ăn rồi đưa cho hắn, kèm theo một cái liếc mắt gợi tình.
Trong môi trường “thịt rừng rượu rắn” này, Chu Tráng Tráng cảm thấy mình đặc biệt thuần khiết.
Hôm nay, Chu Tráng Tráng lại chạy tới phòng thí nghiệm huyên thuyên cùng Hải Nhĩ, kể cho hắn nghe иgự¢ của cô diễn viên kia có vấn đề: “Hai cái ** kia, nằm xuống thế nào cư nhiên vẫn vững vàng phòng thủ, cố định ở trung ương, mẹ ơi, quá giả tạo”.
Hải Nhĩ bấy giờ đã thành công thi đậu nghiên cứu sinh, Chu Tráng Tráng mỗi tuần sẽ dành thời gian đến phòng thí nghiệm cùng hắn nói chuyện phiếm.
Nhưng mà hôm nay, Hải Nhĩ lại một bộ dạng có tâm sự, không yên lòng, tựa như cái gì cũng không nghe Chu Tráng Tráng nói.
Lúc Hải Nhĩ vào nhà vệ sinh, điện thoại trên bàn vang lên âm báo có tin nhắn, nghĩ đến Hải Nhĩ khác thường, Chu Tráng Tráng bắt ngay cơ hội, rất không có nhân cách mở tin nhắn ra xem.
Người gởi tin là Mĩ Địch.
Mà nội dung tin nhắn là: lễ đính hôn của Thường Hoằng cuối tuần này em có tham gia không?
Đã thật lâu không có nhìn thấy cái tên này, nơi sâu thẳm nào đó trong tim Chu Tráng Tráng lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
Lúc Hải Nhĩ quay lại, thấy bộ mặt ngưng trệ của Chu Tráng Tráng, nhìn lại điện thoại đang trên tay nàng, liền hiểu rõ, có chút ân hận vì mình quá sơ ý: “Tráng Tráng. . . . . . em, em biết rồi àh.”
Chu Tráng Tráng phục hồi lại tinh thần, bày ra nụ cười sáng lạn: “Em còn nghĩ hai người bọn họ chắc con cái cũng có rồi, kết quả chỉ sắp đính hôn thôi sao, hiệu suất này rất giống với các ban ngành của chính phủ Trung Quốc ah.”
Hải Nhĩ không biết nên tiếp tục như thế nào, chỉ dùng một loại ánh mắt lo lắng nhìn Chu Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng đem ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ, đôi mắt Hải Nhĩ cứ như là kính chiếu yêu, Chu Tráng Tráng sợ nội tâm bản thân như một con yêu tinh liền hiện nguyên hình giữa ban ngày ban mặt.
Xấu hổ, mặt tái, tội tình, không tự chủ.
Biết được tin nhắn của chính mình đã gây ra chuyện, Mĩ Địch áy náy, liền lôi kéo Hải Nhĩ gọi Chu Tráng Tráng ra ngoài ăn cơm, chuộc tội cùng khuyên răn.
Món Chu Tráng Tráng thích ăn nhất chính là vịt nướng.
Mĩ Địch đã mang thai năm tháng, Tần Trung “mặt than” toàn bộ hành trình đều bồi bên cạnh, phụ trách rót nước, cắt thịt vịt đưa cho phụ nữ có thai đại nhân.
“Tráng Tráng, không có gì phải buồn cả, em nghĩ coi, Phó Dương Dương kia dù sao cũng chỉ xài tên đàn ông em đã dùng qua rồi.”
Tuy rằng những lời này có chút không đàng hoàng, nhưng Chu Tráng Tráng vẫn cảm thấy rất hả giận.
“Nhưng mà chẳng hiểu Thường Hoằng nghĩ cái gì mà lại chọn mụ phù thuỷ kia, thật sự là đầu bã đậu.” Mĩ Địch mang thai, ăn uống gấp bội, Tần Trung lại gọi thêm một con vịt nữa.
“Đừng nói chuyện này nữa.” Hải Nhĩ muốn chuyển hướng đề tài Thường Hoằng này.
“Vì sao lại không nói, Hải Nhĩ em nói thật coi, hai năm nay em gặp Thường Hoằng, thấy nó cười lần nào chưa? Người sáng suốt vừa nhìn là biết nó không vui vẻ, chị thật không rõ nó rốt cuộc là vì cái gì mà cùng với con nhỏ kia nữa, chẳng lẽ phải như thế mới thể nghiệm khổ hạnh nhân sinh sao?”Lòng đầy căm phẫn dưới lời nói quá nhanh, Mĩ Địch vuốt bụng bắt đầu hít sâu.
Ánh mắt Tần Trung như đao bắt đầu bay về phía Chu Tráng Tráng cùng Hải Nhĩ.
Hai người bị nhìn chằm chằm sinh ra áp lực, vùi đầu ăn vịt nướng.
Có lẽ vì thịt quá nhiều mỡ, Chu Tráng Tráng rốt cuộc cảm thấy buồn bực trong lòng.
Thì ra hai năm này, hắn sống cũng không vui vẻ gì, nhưng sao lại như thế chứ? Cá và Hổ không thể song hành, hắn mất đi lạc thú, nhưng lại chiếm được cái mình muốn, cũng không để mất đi sự thể tốt đẹp.
Ăn một bữa cơm, cho dù Chu Tráng Tráng không muốn nghe, cũng biết được không ít tình hình liên quan đến Thường Hoằng.
Hắn công tác biểu hiện tốt, đã thăng chức làm đại đội trưởng, lãnh đạo cấp cao cực kỳ coi trọng hắn, quyết chí bồi dưỡng nhân tài. Hắn bắt đầu gặp gỡ cậu Phó Dương Dương, còn cùng với cái tên anh đồ bỏ đi mà đã bắt Chu Tráng Tráng tại phòng tiếp khách lần đó cũng rất tâm đầu ý hợp.
Nói một câu khái quát chính là ở trong quân đội hỗn tạp kia rất vui vẻ khoái hoạt.
Chu Tráng Tráng cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy mình là người lương thiện cả, vì giờ phút này nàng đang thầm oán trách ông trời sao không có mắt, sao lại không cho nàng một tướng hình vượng phu — nếu không, vì sao khi Thường Hoằng bên cạnh nàng sự nghiệp lại suy tàn như vậy?
Sự thật chứng minh, ông Trời cũng không phải không có mắt – cũng trong bữa cơm này bọn họ được dịp so sánh với nhau.
Cơm ăn xong, phụ nữ có thai đại nhân vốn kêu la còn muốn đi nơi khác chơi, nhưng Chu Tráng Tráng cùng Hải Nhĩ tiếp thu ánh mắt Gi*t người kia của Tần Trung, thật ăn ý đều lắc đầu, khuyên Mĩ Địch mau về nhà.
Mĩ Địch chỉ có thể đáp ứng, đoàn người vừa ra khỏi quán vịt nướng thì gặp ngay một nam một nữ vừa vặn xuống xe, vào quán.
Khoảnh khắc thấy rõ người tới là ai, Chu Tráng Tráng chỉ cảm thấy bên tai bùm bùm một trận nổ, không biết là sét giữa trời quang hay là thủy tinh vỡ tan nát cõi lòng.
Đơn giản — nam chính là Thường Hoằng, nữ chính là Phó Dương Dương.
Đã gần hai năm chưa gặp họ, rồi đột nhiên gặp lại Thường Hoằng, Chu Tráng Tráng hô hấp vẫn không không chịu thua kém đình trệ trong giây lát.
Vẫn là đôi mắt thâm thúy, vẫn là thân thể cường tráng, vẫn là làn da ngăm đen khỏe mạnh năm nào.
Không nên là cảnh tượng như vậy, Chu Tráng Tráng từng ảo tưởng rất nhiều hình huống khi hai người gặp lại nhau, khi đó nàng nên là một bạch phú mỹ (phụ nữ trẻ xinh đẹp giàu có) tự mình phấn đấu thành công, bên người luôn có một chàng cao phú suất (đàn ông cao to đẹp trai, giàu có) đối với nàng yêu thương chiều chuộng.
Không phải là cảnh tượng của ngày hôm nay – khi bọn họ gặp lại nàng còn hai bàn tay trắng.
Song phương nhân mã đột nhiên gặp nhau, mỗi người một tâm tư khác nhau, tình thế nhất thời có chút giằng co.
Thời gian phản ứng trong vài giây qua đi, Hải Nhĩ bất động thanh sắc đứng cạnh Chu Tráng Tráng cùng Phó Dương Dương, mà Mĩ Địch cũng đỡ thắt lưng, chuẩn bị tùy thời phát động công kích, Tần Trung bên cạnh lại bắt đầu phát ra sát ý trầm mặc, sát ý mang tên: “Ai dám chọc mẹ của con ta thì ắt phải ૮ɦếƭ”.
Phó Dương Dương kéo tay Thường Hoằng, ánh mắt vờn quanh một đám người, cuối cùng dừng ánh nhìn ở trên người Chu Tráng Tráng: “Chào, đã lâu không gặp.”
Chu Tráng Tráng cười cười, không trả lời.
Dù sao nàng thua cũng thua rồi, cần gì phải giả tạo bộ dạng tốt lắm chứ? 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc