Đang trò chuyện, một mỹ nữ mặc trang phục công sở màu đen nghiêm cẩn bước vào phòng, nhìn thấy mỹ nam trên giường bệnh liền nhíu nhíu mày.
Mỹ nam nhỏ giọng đối với mỹ nữ kêu một tiếng chị họ, Chu Tráng Tráng tặc lưỡi nghĩ thầm rằng ông trời quả nhiên không công bình a, gien cả nhà anh chàng này sao lại tốt như vậy, mà gia đình mình tất cả đều là “thiếu thốn” thế này.
(Gia đình Chu Tráng Tráng nói: làm ơn không có việc gì đừng kéo chúng tôi xuống nước cùng, cảm ơn.)
Mỹ nữ nghiêm cẩn đối với mỹ nam hỏi: “Hải Nhĩ, em sao lại thế này, chị mới vừa nhận được điện thoại của bí thư tiểu Trần, nói em nằm viện, có phải hay không lại bị đói ngất xỉu?”
Từ “Lại” này làm cho Chu Tráng Tráng không khỏi sờ sờ cái dạ dày mình, nghĩ thầm rằng xem chủ nhân ta đối với ngươi thật tốt a, cho tới nay chưa bao giờ để ngươi bị đói.
Song mỹ nam bị bệnh này tên gọi là Hải Nhĩ (1) sao? Máy giặt Haier? Nhớ tới quảng cáo hai cậu bé mặc ҨЦầЛ ŁóŤ chạy xung quanh máy giặt Haier, Chu Tráng Tráng thầm nghĩ, mẹ Hải Nhĩ nhất định rất hận hắn. (cô này toàn nghĩ lệch lạc ý nghĩa tên người khác)
Chị họ người ta cũng đã đến rồi, mình ở đây cũng không làm gì, Chu Tráng Tráng định rời đi, đang muốn mở miệng thì điện thoại của chị họ đổ chuông vang lên, nghe xong một lát, biểu tình đáng sợ của chị họ như là nghe thấy tin người ngoài hành tinh xâm nhập trái đất: “Cái gì? Tần Trung biết tôi ở đây sao? Sh*t!”
Tắt di động, chị họ vội vàng nói: “Hải Nhĩ, Tần Trung sắp đuổi tới đây rồi, chị không thể tiếp tục ở lại chăm sóc em, phiền toái bạn gái trông nom em.”
Chu Tráng Tráng sửng sốt một lúc mới tỉnh ngộ, chị họ nghĩ mình là bạn gái của mỹ nam Hải Nhĩ này, định giải thích lại không biết nói như thế nào.
Sao mấy ngày nay số đào hoa lại tốt như vậy, nơi nơi đều có người thừa nhận mình là bạn gái?
Chị họ cầm lấy túi xách hàng hiệu đang muốn xoay người ra cửa, không biết khi nào ở cửa đã có thêm một nam nhân khoảng ba mươi tuổi cao lớn đeo kính râm, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm chị họ.
Chị họ lúc này ngây người: “Sh*t, Tần Trung, anh tốc độ muốn hay không nhanh như vậy!”
Mà Hải Nhĩ lại đối với Tần Trung kia nhẹ giọng chào: “Chào anh rễ họ.”
Tần Trung kia cũng không nhìn người trong phòng bệnh, chân dài bước lên phía trước, tay duỗi ra trực tiếp đem chị họ vác trên vai xoay người bước đi, không để ý chị họ đang lớn tiếng kêu cứu.
Chu Tráng Tráng nháy mắt nghĩ ngợi, đây là gia đình này thích đóng phim sao?
“Thật ngại, họ hàng nhà anh so ra hơi kỳ quái.” Hải Nhĩ ho nhẹ một tiếng, giải thích nói.
Chu Tráng Tráng thầm nghĩ, kỳ thật không phải chỉ riêng họ hàng nhà anh, mà anh cũng chẳng khá hơn chút nào đâu.
“Anh rễ họ sẽ không làm gì chị họ anh chứ?” Chu Tráng Tráng hơi lo lắng, nháy mắt não liền nổi lên hình ảnh An Gia Hoà bạo lực gia đình trong 《 Không nói chuyện cùng người xa lạ 》(2) năm đó.
“Anh rễ sẽ không thương tổn chị, chuyện của hai người bọn họ nhất thời khó có thể nói rõ.” Mỹ nam vừa mới hôn mê tỉnh lại không có tinh lực để kể chuyện xưa.
Rất may cơ nghiệp gia đình nhà mỹ nam rất lớn, không bao lâu cái tên từng được đề cập đến là bí thư tiểu Trần mang theo bảo mẫu tới bệnh viện, thấy mỹ nam có người chiếu cố, Chu Tráng Tráng rốt cục có thể thoát ra, cáo từ rời bệnh viện.
Khi rời đi bệnh viện thuận tiện mua ba bánh bao thịt heo, loại này có thể nghẹn ૮ɦếƭ chó Tây Tạng, vừa ăn vừa đi trở về trường học.
Đang ở trên đường, di động bỗng nhiên vang lên, Chu Tráng Tráng đang tích cực gặm bánh bao, chưa kịp xem ra hiển thị liền bấm nghe, ai ngờ giọng nói bên trong làm cho nàng ứa mồ hôi lạnh.
“Cựu học sinh bây giờ là bạn gái của anh Chu Tráng Tráng, em ăn cơm chưa?”
Tuy rằng không nhìn thấy bộ dáng Thường Hoằng nhưng Chu Tráng Tráng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra hàm răng kia của Thường Hoằng đang ở dưới ánh mặt trời loè loè tỏa sáng.
Chu Tráng Tráng lúc này mới tỉnh ngộ lại, bởi vì một phen rối rắm cùng Hải Nhĩ, bản thân còn chưa kịp đổi số điện thoại di động. Nhớ là làm liền, Chu Tráng Tráng định tắt máy chạy tới tiệm buôn bán điện thoại, kết quả Thường Hoằng ở bên kia nhẹ nhàng nói một câu: “Bạn học Chu Tráng Tráng, nếu em cự tuyệt tiếp điện thoại của anh hay là thay đổi số, anh đêm nay sẽ trèo tường quay lại ký túc xá tìm em.”
Ý tứ hàm xúc của lời uy Hi*p này rất rõ ràng, so với av (phim con heo đó bạn) còn trần trụi hơn ^_^, Chu Tráng Tráng siết chặt bánh bao lớn trong tay thiếu chút nữa nhàu nát, nhẫn nhịn: “Đại ca, anh rốt cuộc muốn thế nào?”
“Chủ Nhật này anh có thể đi ra ngoài, em hãy suy nghĩ muốn ăn món ngon gì, đến lúc đó cùng nhau đi.” Thường Hoằng nói.
Chu Tráng Tráng hiểu được, loại người nhân phẩm vô cùng thấp giống Thường Hoằng này có thể làm ra việc trèo tường vào phòng ngủ nữ sinh, cho nên ý niệm đổi số ở trong đầu liền bị xoá sạch.
Chớp mắt đã đến chủ nhật theo lời hẹn của Thường Hoằng, sáng sớm ba bạn cùng phòng đều đi ra ngoài có hẹn, mà Chu Tráng Tráng đang ở trong ổ chăn ấm áp ngủ, bỗng nhiên tiếng chuông di động mãnh liệt vang, còn toả ra một cỗ tư thái không tiếp không bỏ qua, Chu Tráng Tráng mơ mơ màng màng bắt máy, còn không kịp “Uy” một tiếng, chợt nghe thấy Thường Hoằng bên kia nói: “Bạn học Chu Tráng Tráng, anh đang chờ ở dưới lầu phòng ngủ của em, cho em thời gian 10 phút để rửa mặt chải đầu.”
“Nga.” Chu Tráng Tráng tắt điện thoại, khoá máy, tiếp tục ngủ vùi —— khi nàng đang ngủ say, cho dù là động đất cũng không có thể khiến nàng rời đi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa thùng thùng, âm thanh không lớn chỉ lộ ra một loại sức mạnh không ra cửa thề không bỏ qua.
Điều này làm Chu Tráng Tráng phiền muốn ૮ɦếƭ, ôm lấy chăn mơ hồ nhảy xuống giường bước đi thong thả đến trước cửa, đem cửa mở ra, cũng không nhìn rõ là ai, trực tiếp quay về giường ngủ.
Dù sao người quên mang chìa khóa luôn là Đại Kiều.
Chuẩn bị lại đi vào mộng đẹp, chăn bông Chu Tráng Tráng bỗng nhiên bị người xốc lên, thật lạnh a. Điều quan trọng nhất nhất nhất là Chu Tráng Tráng có thói quen ngủ trần —— chỉ mặc nội y ngủ.
Chu Tráng Tráng nhắm mắt lại lần theo tay người đem chăn bông lôi trở về, hàm hồ nói: “Đại Kiều, đừng náo loạn, mình còn muốn ngủ.”
Đắp chăn bông lên người Chu Tráng Tráng tiếp tục mộng chu công, cũng không biết như thế nào khắp cả người phát hiện một điều không đúng —— vừa rồi chính mình sờ bàn tay kia, to lớn thô ráp rất giống của … con trai.
Chẳng lẽ nói ——
Chu Tráng Tráng mạnh mở mắt ra, thấy vẻ mặt sửng sốt của Thường Hoằng đang đứng bên giường mình.
“A a a a a a a a a a a a a a a!” Chu Tráng Tráng kêu giống như gặp phải tên dê xồm ςướק biến thái.
Tiếng kêu kia thật sự quá lớn, ngay cả dưới lầu ký túc xá đang xem 《 Phi thành chớ quấy rầy 》(3) đều nghe được. Vì không muốn làm ồn, Thường Hoằng vội đem tay che miệng Chu Tráng Tráng lại, thấp giọng nói: “Bạn học Chu Tráng Tráng, anh thật không biết em không có mặc quần áo.”
Chu Tráng Tráng tưởng tượng đến mình mới vừa bị xem thấy hết, nhất thời vừa tức – vừa xấu hổ, thấy tay ngoài miệng, vội vàng “ngao ngô” cắn một ngụm.
Cái cắn này thật hung bạo, đều rớm máu ra, nhưng cũng không làm cổ họng Thường Hoằng rên lên một tiếng.
Đến cuối cùng, lúc Chu Tráng Tráng cắn không còn hứng thú, mới buông ra.
Thường Hoằng hờ hững lau dấu răng thương trên tay, nói: “Bạn học Chu Tráng Tráng, em xem miệng em này rất giống con chó săn nhỏ, thực sắc bén, bất quá cứ như vậy, chúng ta coi như huề nhau đi.”
“Cái gì gọi là huề nhau, anh đừng có mơ! Anh như thế nào không trực tiếp cởi sạch cho tôi xem đi?” Bạn học Chu Tráng Tráng tức giận đến cả người có hai phần máu, một phần đều nhảy lên đầu.
Một giây sau, toàn bộ phần máu còn lại của nàng cũng xông thẳng lên đầu —— bởi vì Thường Hoằng nhanh chóng mà tự nhiên bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo chính mình, ba giây sau, nàng liền thấy rõ một Thường Hoằng như thế nào là cởi sạch sành sanh.