Từ Hách Quân nhăn chặt lông mày. Bình thường hắn về nhà nào có “long trọng” vậy đâu? Vốn hắn còn đang lo lắng chuyện mình công bố thân phận thật, Thượng Dung phải có chút thời gian tiêu hóa, giờ lại thêm màn phô trường này… Ay da, hắn thấy Thượng Dung mặt tái đi phân nửa rồi.
“Từ bao giờ có thêm trò này vậy? Bố!”
“Ha ha ha!” Tiếng cười quen thuộc từ bên trong truyền đến, Từ Ánh Chương cười híp mắt miệng ngậm tẩu đi ra. “Bố biết các con sẽ không vào cửa lớn, gần đây nhân viên gác cổng bày trò này, bác Đoàn của con xem rất thích, bố nghĩ các con cũng xem thử, thế nào? Giám đốc Hoàng, có phải rất khí phái không!”
“Giám đốc Hoàng cái gì? Cô ấy là vợ tương lai của con, là con dâu tương lai của ba.”
“Con mà cố gắng hơn một chút, vào công ty hai ba năm rồi, còn vẫn làm trong công ty con, chức vụ còn thấp hơn vợ. Bố nói này Thượng Dung! Gần đây, Hách Quân và Hạo Hạo đã làm phiền con nhiều rồi!” Khéo léo đón cháu trai từ trong tay Hoàng Thượng Dung, Từ Ánh Chương trêu cháu ngoan. “Hạo Hạo ngoan, úi chà! Trộm vía lại béo hơn rồi, cho ông thơm cái nào.”
Mà Từ Hạo ở trong lòng ông, thoáng cái kéo kéo tai ông nội, thoáng cái kéo kéo mũi ông nội, tuyệt không có gì là sợ người lạ, ngược lại còn vui vẻ cười khinh khích.
“Ông… ông…”
(tiếng Việt mà thằng bé nói bố không xong đã phát âm được ông nội thì phải nói là quá giỏi :v)
Hai ông cháu tình cảm thật, hắn thường hay về nhà lắm phải không!
Ai bảo hai người họ không giống? Từ đầu đến chân, Từ Hách Quân đều cực kỳ giống Từ Ánh Chương, bao gồm cả tính cách thích đùa, và kiểu cười tiếu lý tàng đao!
Ghê tởm. Vừa nghĩ đến Hạo Hạo của cô cũng cùng một máu với bố con họ, sau này không chừng cũng sẽ trêu đùa cô như thế, cô liền nổi giận.
“Bảo bối… “ Từ Hách Quân biết bên cạnh có núi lửa sắp phun trào, vậy nên đáng thương kéo tay áo cô, chờ mong cô có thể nguội bớt mà tắt lửa.
“Đừng kéo em.”
Hoàng Thượng Dung tuy lạnh lùng từ chối hắn, nhưng rất để ý thể diện của hắn không xoay người bỏ đi, tuy rằng mặt có chút gượng gạo, nhưng dù sao cô không phải đèn cạn dầu, lập tức khôi phục năng lực xã giao bình thường. Khách khí chào hỏi Từ Ánh Chương và mẹ Từ.
Trên bàn cơm, mẹ Từ không hết tò mò về Hoàng Thượng Dung, hỏi cô làm sao quen biết con mình, lại hỏi công việc bây giờ của cô có khổ lắm không, bình thường thích ăn gì…
“Dạo trước, nhờ cháu hay qua nhà Hách Quân để ý, cháu không biết đâu, lúc đó nó nói, nó muốn dọn ra ở một mình, đúng là dọa bác kinh hãi! Nó muốn gì, trong nhà có khi nào khắt khe nó đâu, sao biết nó đột nhiên lại nghĩ quẩn, thích sống khổ sống sở thế!”
Đúng, đang yên đang lành người có tiền không làm, sao hắn còn giả nghèo lừa dối bà con? Nghe mẹ Từ nói, Hoàng Thượng Dung nhìn về Từ Hách Quân ngồi ở một bên, sát khí vô hình lan tỏa.
“Vốn bác phản đối lắm, nhưng bố nó cũng rất tán thành, ông ấy nói Hách Quân từ nhỏ không phải chịu khổ bao giờ, không biết khó khăn của đời người, để nó ra ngoài tự thể nghiệm cuộc sống, đối với nó cũng là một chuyện tốt.”
Cũng phải, loại đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng như hắn, làm sao mà biết được người bình thường đang phiền não cái gì, vậy sau này làm sao biết thông cảm với nhân viên… Khó có được còn biết tự suy ngẫm lại, Từ Hách Quân cũng không phải là hết thuốc chữa.
“Lúc đó, nó còn làm đủ mọi việc, cái gì gì cũng đòi dùng đồ cũ, như sô pha, đồ trong bếp, đồ dùng hàng ngà, tất cả đều là đi xin lại, hoặc là lên mạng so giá, tìm giá rẻ nhất có thể, bác qua nhà nó trọ một lần, đúng là vô cùng thê thảm.” Thảo nào, cô cứ nghĩ đồ dùng trong nhà Hách Quân có chỗ gì đấy rất kỳ lạ, phong cách không thống nhất, nhưng hắn lại không phải là người không có mắt thẩm mỹ, phải nói là, cái gì phải để ý đến, hắn sẽ vô cùng quan tâm, nhưng đồ dùng hàng ngày thì lộn xộn bất thường, hóa ra là thu mua từ khắp mọi nơi, vậy thì đúng là đành chịu.
“Nếu như không phải là thế, nó cũng sẽ không gặp cháu, phải không?”
Đúng vậy, nếu cô sớm biết Từ Hách Quân vốn là một đại thiếu gia, cùng khổ không chỗ nương tựa chỉ là giả vờ, cô tuyệt đối sẽ không đột nhiên lương tâm nổi lên, một lời sai lần nhận làm mẹ nuôi Hạo Hạo, tự chui đầu vào lưới.
Nhưng, tại sao cứ phải chờ đến tận cuối cùng hắn mới nói? Cô giống như một con ngốc, bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ vào nhà hắn, mà cô đến tận trước cửa nhà hắn, mới biết được hắn là con trai của ông chủ mình!
Không được, cô mà nhịn nữa thì nghẹn thành bệnh mất! Hoàng Thượng Dung chậm rãi đứng dậy, hơi cúi người xin phép hai vị phụ huynh rời đi, Từ Ánh Chương đánh mắt cho con trai, người nào đó thức thời đi theo.
“Em vào phòng rửa tay sao?”
Hoàng Thượng Dung lạnh lùng trừng hắn. Từ Hách Quân nhún nhún vai, biết cô muốn tìm hắn tính sổ, liền dẫn cô về phòng mình.
Mà hai ông bà Từ ở lại bàn ăn, chơi với cháu, có điều, mẹ Từ vẫn cảm thấy có chỗ không ổn lắm.
“Ánh Chương, Hách Quân theo đuổi Thượng Dung không gặp vấn đề chứ?
“Có thể. Hách Quân lớn được từng đấy, chưa nhìn thấy nó chú tâm làm gì bao giờ, mà cô gái kia – nếu nói, trên đời có người đàn ông nào khắc được nó, cũng chỉ có Hách Quân nhà chúng ta thôi.”
“Thượng Dung… Hung dữ lắm sao?” Từ gia cũng chỉ sinh được một đứa con trai là Hách Quân, bà vốn mơ mộng sau này có thể cùng đi dạo mua đồ với con dâu cơ mà!
Xem ra, bà chỉ có thể đặt hi vọng lên cháu gái vậy.
“Ở công ty nó có biệt hiệu là nữ hoàng đế đấy, em nói xem?”
“…” Thật à?
“Sao vậy?”
“Hách Quân nhà mình lừa nó như thế, có khi nào phải chịu cực hình không?” Thật lo lắng ây dà!
Vừa vào phòng, Từ Hách Quân liền đóng cửa lại, quay người, một cái gối đầu tức tối nện ngay lên mặt –
“Tại sao không nói cho em biết sớm hơn? Con mẹ nó anh ૮ɦếƭ tiệt có tiền, lại còn là con trai của ông chủ!”
Vẻ mặt hắn có chút ai oán, có điều, thật ra là vô cùng sung sướng, vì cô chỉ ném có cái gối, cũng không phải là một cái tát.
“Anh đã định thế, nhưng em muốn anh nói em biết cái gì? ‘Bảo bối, thật ra anh rất giàu?’ hay là ‘Bảo bối, thật ra em không cần phải chăm chỉ làm việc vậy đâu, cái công ty này sớm muộn gì cũng là của em.’ như vậy phải không?”
“Anh quá không thành thật! Giờ còn dẻo mỏ nữa!” Hoàng Thượng Dung nổi giận đùng đùng, hai tay ôm иgự¢. “Anh làm em thấy mình như một đứa ngốc!”
Hắn luôn nói, hắn thích xe của cô, bởi vì ghế sau khá rộng, hắn có thể lăn qua lại ở sau, nhưng, hiện tại, trong mắt Từ Hách Quân có nhiều tiền, chẳng qua chỉ là một cái xe mui kín của Nhật phổ thông như một món đồ chơi; khi hắn vào nhà cô lần đầu tiên hắn đã hét to lên ngay là đẹp quá, sau này có tiền hắn cũng phải mua một căn… Nghĩ đến những lúc ấy hắn đều là giả vờ, cô không còn cách nào tin tưởng hắn được nữa!
“Tình cảm của anh với em là thật, vậy còn chưa đủ sao?” Từ Hách Quân thử đến gần cô, nhưng cứ mỗi một bước hắn bước lên, cô lại lùi lại một bước.
“Sao em có thể tin được anh?” Cô không khống chế được kêu to, “Tôi không thể nhìn thấy anh nữa, anh đi đi!”
Hắn trầm giọng xuống, “Ý em là, em muốn bỏ anh đi sao?”
“Ai bảo anh lừa tôi! Anh căn bản không hề nghèo, không hề ngây ngô, không hề ngốc, anh căn bản là…” Đối mặt với sự tức giận của cô, hắn phi thường bình tĩnh, hơn nữa trên khuôn mặt không nhìn ra được cảm xúc của hắn, mơ hồ có ý cười.
Hoàng Thượng Dung nháy mắt giật mình vì biểu cảm tràn ngập tà nịnh của hắn. Cô vốn sớm biết Từ Hách Quân chân chính không phải dễ bắt nạt, dễ nói chuyện, rất nhiều lúc, cô cũng có thể thấy được hắn dụng tâm vì cô, nhưng cô không ngờ, hắn sẽ để lộ ra sự xấu xa nhất của mình trước mặt cô.
“Anh làm sao? Không phải em đều biết rõ anh không dễ bắt nạt như bề ngoài sao? Em đã sớm biết chuyện này rồi, nhưng lại vẫn mê muội vì anh, không phải em thích anh như vậy sao?”
Người, người này sao lại mặt dày như vậy! Cô biết hắn luôn cợt nhả, không đàng hoàng, nhưng thật ra suy nghĩ đều rõ ràng hơn bất cứ ai, ngay cả giờ cô muốn trút giận lên hắn, cũng không tìm được một cái cớ nào cả.
“Nhưng… Anh gạt em!”
Con gái có thể nói dối cả trăm lần, nhưng tuyệt đối không cho phép người của cô ấy có một chút không trung thực!
“Nếu nói về chuyện lừa gat, Hoàng Thượng Dung, em cũng không thật thà đâu.” Từ Hách Quân lay lay giường trẻ con trống bên cạnh, thường khi hắn về nhà, con trai sẽ ngủ trong này. “Mẹ đẻ của Hạo Hạo là ai, hẳn là em rõ hơn anh, cần anh nói thẳng ra không? Hay là em muốn tiếp tục chơi trò ‘mẹ nuôi’?”
Ghê tởm! Quả nhiên hắn đã sớm biết, không phải đã bắt được một chân cô, sao hắn có thể hoàn toàn không phản ứng vậy chứ!
“Anh đã phát hiện ra rồi sao?”
Hắn nhướng mày, không phản bác. “Mỗi người một lần, chúng ta hòa.”
Mỗi người một lần cái đầu hắn, đây cơ bản không phải cạnh tranh công bằng, từ đầu đến đuôi cô đều bị giấu hết mọi chuyện, điểm này không công bằng!
“Đê tiện!” Bình thường rất biết mắng người như Hoàng Thượng Dung, lúc này cũng chỉ phun được ra hai chữ.
“Đúng, anh đê tiện.” Từ Hách Quân thở dài, bước tới gần cô.
Không ngờ hắn thừa nhận nhanh như vậy, nhất thời, cô không biết phải mắng hắn như thế nào.
“Bảo bối, anh đê tiện, bởi vì anh muốn nắm chắc lá bài này, bởi vì anh biết chỉ có như thế em mới ở lại bên cạnh anh, anh muốn giữ em lại bên anh, bởi vì anh, yêu, em –“
“A ——“ cuối cùng, cô được nghe ba chữ này! Hoàng Thượng Dung đột nhiên hét thành tiếng, bịt chặt tay chạy vù vào phòng tắm, rầm một cái đóng sập cửa.
Cô không phục! Cô tưởng mình đã tìm thấy tình yêu đích thức, tuổi hơn cô, xuất thân cũng hơn cô – kể cả có như thế, cô vẫn thích hắn, không ngờ, hắn thực sự đúng tiêu chuẩn giả trư ăn hổ, hắn không chỉ giàu nứt đố đổ vách, còn mưu mô khiến người ta phát run! Vậy mà lại lừa cô, để cho cô bỏ ra tình cảm chân thành của mình rồi mới nói cho cô biết, hắn không phải như cô vẫn tưởng – mà bây giờ, cô muốn bỏ hắn đi cũng không được nữa.
Cô giận là giận chính cô, vốn không thể chịu được để tha thứ hắn đã lừa dối, nhưng lại chỉ vì ba chữ “anh yêu em”, mà trong thâm tâm cô đã bắt đầu khoan dung.
Cô thích đàn ông thông minh, là con gái, ai chẳng muốn người đàn ông của mình thật thông minh, nhưng, nếu người đó quá thông minh, lại hay tự cho mình là đúng. Mấy năm tình trường đen đủi, cô đã có một cái kết luận: cô thích hợp với những người không vĩ đại, ít ra, là những người đàn ông chịu nghe lời cô, mà người đó không chỉ nghe lời cô, còn rất thông minh, có thể giúp cô bày kế sách, nếu là một người ngốc nghếch, vậy hắn hoàn toàn không thể lọt vào mắt xanh của cô rồi…
Đó là vấn đề! Một người đàn ông ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại không được ngốc nghếch, cái này có vẻ khó…
Giờ đây, Từ Hách Quân xuất hiện, mặc dù có chút không nghiêm chỉnh, lại rất hay ỷ lại cô, nhưng hắn đúng là rất thông minh, mà thông minh của hắn, nghĩa là, dù cô có không ở bên cạnh giúp đỡ, hắn cũng có thể tự mình đảm trách mọi việc, chỉ có ở bên cô, hắn mới làm nũng, cũng nghe lời, cô nói một, hắn không nói hai, nếu hai người ý kiến bất đồng, hắn cũng sẽ rất khéo léo lấy lui làm tiến, nghĩ một phương án có thể để hai người hòa bình đạt thành ý kiến chung… Một người đàn ông khó tìm như thế đã xuất hiện bên cạnh cô, cô còn có gì để soi mói?
Hoàng Thượng Dung à Hoàng Thượng Dung, thực sự là thông minh một đời, hồ đồ một chốc, cả đời này cô cứ thế mà chịu thua trong tay Từ Hách Quân rồi!
Ngay khi cô đóng cửa lại, Từ Hách Quân khẽ mỉm cười. Hắn biết hắn thắng rồi, Thượng Dung sẽ không rời hắn đi, sẽ cam tâm tình nguyện ở lại với hắn, giờ cô chỉ là sợ hãi, cần một chút thời gian thích ứng. Hắn thừa nhận bản thân có điểm hơi dã man, cũng âm mưu một chút, nhưng chỉ cần có thể giữ lại Thượng Dung, chút tâm cơ ấy có gọi là gì?
Hắn đứng ngoài thử trấn an cô một lúc lâu, cuối cùng, hắn quyết định cho cô một ít thời gian một mình suy nghĩ, vậy nên đi ra nói với hai vị lão nhân gia yên tâm, bọn họ không đánh nhau…
Mẹ Từ trách hắn, “Thằng bé này, cứ thích đùa dai thế, nếu Thượng Dung bị con hù chạy thật, xem con đuổi lại kiểu gì?” Bà biết Thượng Dung là cô gái đầu tiên khiến con trai yêu đến muốn lấy về nhà, nhưng, nó cứ dọa người thế này, Thượng Dung tốt nhất phải có ý chí kiên cường, phải có thể chất thần kinh mạnh mẽ, mới không suốt ngày suy nhược thần kinh.
“Yên tâm, cô ấy không thoát được ngũ chỉ sơn của con.” Hắn cười hì hì, rồi lại trêu chọc con trai.
“Tốt nhất là thế!”
“Được rồi!” Từ Hách Quân đứng dậy, “Con về phòng xem Thượng Dung, cô ấy cũng tỉnh táo lại rồi.”
Trước khi vào phòng, vẻ mặt chuyển từ đắc ý sang thận trọng – diễn thôi, nhưng không thể qua loa được!
Vừa vào phòng, Từ Hách Quân lặng lẽ mở cửa phòng, Hoàng Thượng Dung bình tĩnh ngồi trên giường, hắn thật ra đã chuẩn bị đỡ bình hoa hoặc gối ném tới, có điều, một chút động tác cô cũng không có.
“Em… còn đang giận sao?”
“Em không nên giận sao?”
Hắn gãi gãi đầu. Lời nên nói hắn đã nói rồi, cô còn đang giận gì nữa?