Tình Yêu Đã Mờ Nhạt Sáng sớm, những ánh nắng vụn nhỏ rọi vào phòng, tắm lên người ta một vầng ấm áp.
Si Nhan hơi động đậy hai chân tê cứng rồi tỉnh dậy, cô ngủ thi*p đi trong tư thế tối qua.
Thấy màn hình điện thoại hiện đến mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ một số, cô đang do dự xem có nên gọi lại không.
“Làm phiền đến giấc ngủ của anh hả?” Điện thoại vừa đổ một hồi chuông đã được thông, Si Nhan lại càng hoảng hốt, nhìn đồng hồ mới ngỡ bây giờ còn chưa đến bảy giờ.
“Em ngủ đến ૮ɦếƭ à? Gọi cho em mười mấy cuộc mà không nghe.” Giọng nói của Ôn Hành Viễn rất dõng dạc nhưng có chút lạnh lùng, hoàn toàn không giống của một người mới tỉnh ngủ, vừa mở miệng là đã mắng cô rồi.
Ngủ? ૮ɦếƭ tiệt, anh ngủ được đã tốt. Khó trách cô hay mắng anh là giận đến khùng, đúng là anh đang phát khùng lên đây. Nghe thấy giọng nói của cô, anh không khống chế được cơn tức, nhưng cũng như trút được gánh nặng, chỉ thầm chửi rủa mình.
Gần như chưa bao giờ thấy anh nổi nóng, Si Nhan có chút sửng sốt, lại bất mãn lên tiếng, “Anh mới ngủ đến ૮ɦếƭ ý, tìm em làm gì?”
“Không có gì. Anh muốn đi ngủ rồi, buồn ngủ!” Gần như là hít một hơi thật sâu, Si Nhan nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của anh. Còn chưa đợi cô có phản ứng gì thì anh đã cúp điện thoại.
“Đồ ngớ ngẩn!” Nghe thấy tiếng dập máy ở đầu bên kia, Si Nhan rủa anh một câu, lại tiện tay ném điện thoại lên giường.
Đương nhiên cô không biết, Ôn Hành Viễn gọi điện thoại cho cô mà không có ai nhận, lại không phải tắt máy, anh lo lắng cả đêm không ngủ, ngồi ngây ngốc trong nhà, cố kiềm chế để không nổi giận.
Tắm nước ấm xong một cách thoải mái, thay bộ quần áo nhẹ nhàng, lại nhìn đồng hồ, Si Nhan cầm túi xách ra ngoài.
Mọi công việc cho hôn lễ đều được Đường Nghị Phàm xử lý ổn thỏa nên Si Nhan cũng không cần giúp đỡ gì cả, cô chỉ cần “hầu hạ” cô dâu cho tốt là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Ngày hôm nay, cô cùng Nhược Ngưng ra ngoài, còn đang nghĩ cô ấy muốn mua thứ gì đó, không ngờ Nhược Ngưng lại đưa cô đến trường.
Đó là nơi mà các cô đã gặp và quen biết nhau, thời gian của bốn năm đại học thoáng chốc đã trôi qua, căn phòng ngày trước còn tràn ngập tiếng cười nói thì giờ đã tĩnh mịch. Si Nhan đứng ở sân tiễn từng người từng người bạn cùng phòng, trong lòng là một khoảng trống trải không tả nổi, cũng may có Hàn Nặc ở bên cạnh cô, cũng may còn có Nhược Ngưng nắm tay cô.
Chỉ là sau ba tháng ngắn ngủi, anh ta đã không còn ở bên cạnh cô nữa, còn cô cũng lựa chọn cách bỏ đi xa, để lại một mình Nhược Ngưng ở thành phố phương Bắc này.
Trong vòng ba năm, cô chỉ thỉnh thoảng liên lạc điện thoại với Nhược Ngưng, không phải là không nhớ cô ấy, mà chỉ là sợ cô ấy hỏi nhiều. cô thật sự rất yếu đuối, ấy vậy mà lại có thể chịu đựng được việc không cần đến lời quan tâm của người bạn thân nhất. Tuy nhiên, bốn năm đại học bên nhau sớm tối, hai cô đã vun đắp được một tình bạn đẹp, dù có cách xa ngàn dặm nhưng trái tim vẫn hướng về nhau, như con suối nhỏ cứ yên trôi vào tận đáy lòng nhau. Bởi vậy, dù là ba năm không gặp nhưng vẫn không có cảm giác xa cách nào.
Lại một lần nữa bước chậm trên con đường rậm bóng cây xanh, chóp mũi Si Nhan có chút ê ẩm. Trước đây, Hàn Nặc hay nắm tay cô cùng đi qua nơi này không biết bao nhiêu lần, thậm chí cô còn nhớ rõ con đường này có bao nhiêu cây dương liễu. Hôm nay, đúng là cảnh còn người mất.
“Nhan Nhan, biết vì sao mình đưa cậu đến đây không?” Trên mặt Nhược Ngưng thoáng hiện vẻ cô đơn. Sao Si Nhan lại không biết chứ.
“Biết.” Si Nhan cầm tay cô.
“Mình quen rồi, cứ có chuyện gì là lại về đây một chuyến. Trong ba năm cậu đi, mình cũng không nhớ rõ là đã về đây bao nhiêu lần, lúc đầu là đi một mình, sau này thì đi cùng Nghị Phàm, nhưng cậu về thì lại thích đi cùng cậu.” Nhược Ngưng quay đầu nhìn cô một cái. Si Nhan nhoẻn miệng cười, cố gắng nén lại dòng lệ đang trào lên trong mắt.
Nhược Ngưng thích cùng cô đi trên con đường rợp bóng cây, cô cũng thích đi cùng Hàn Nặc. Ngày đó, sau mỗi buổi tối tự học, Hàn Nặc hay nắm tay Si Nhan và đưa cả hai về phòng. Nhược Ngưng lại hóa ra là một cái bóng đèn lập lòe giữa họ.
Nhược Ngưng cũng chín chắn giống Hàn Nặc, có lần cô đã hỏi anh ta: “Hàn Nặc, có phải anh cực kỳ ghét em không?”
“Hả?” Hàn Nặc hơi sửng sốt, Si Nhan cũng không nhịn được mà bật cười.
“Anh ấy cực kỳ ghét lũ bạn của anh ấy thì có, đá trúng ai không trúng mà cứ hết lần này đến lần khác đá trúng mình.” Trên mặt Si Nhan hiện lên nụ cười tươi rói, cô nhớ lại lúc họ quen nhau.
“Mấy thằng cũng vì thế mà hối hận mãi.” Hàn Nặc nhoẻn miệng cười khiến khuôn mặt anh tuấn càng cuốn hút hơn. Anh ta không biết nụ cười ấy có lực sát thương với Si Nhan mạnh đến cỡ nào đâu.
“Hừ, bạn bè cáo già.” Si Nhan liếc anh, trên mặt hiện vẻ coi thường hiếm thấy.
Mấy tên cùng phòng với anh chắc chắn chẳng nói được lời hay ho gì về cô, quen biết với Hàn Nặc, cô gần như phải đổ rất nhiều “tâm huyết”. Nhớ một lần sau khi kết thúc cuộc thi điền kinh, cô và Nhược Ngưng cùng chạy qua bãi tập, đúng lúc Hàn Nặc và mấy anh bạn đang có một cuộc đấu bóng nảy lửa. Một người truyền hơi mạnh khiến quả bóng bay vèo về phía Si Nhan, một tiếng kêu “૮ɦếƭ tiệt!” của cô suýt nữa khiến Hàn Nặc điếc luôn. Quả bóng vốn chỉ chạm nhẹ vào cô, cô không bị bóng “xô ngã” mà là sợ quá nên tự ngã sấp xuống, đầu gối chảy một ít máu.
“Bọn họ nói đùa thôi, ai dám đắc tội với em chứ?” Hàn Nặc ôm chầm lấy bả vai cô, mỉm cười giải thích. Đùa thì đùa, chứ mấy người bạn của anh ta có ai là không hâm mộ anh ta có cô bạn gái vừa hiểu chuyện, vừa nhanh nhẹn lại không hay bám riết, nếu mồm mép bớt đi thì càng hoàn hảo hơn. Đương nhiên lời này thì không ai dám nói trước mặt Si đại tiểu thư, đó gọi là chán sống.
“Không dám đắc tội với em? Em là hổ sao?” Cô cong miệng, nhìn Hàn Nặc và cười, “Em đúng là con hổ đấy...”
Nghe vậy, Hàn Nặc và Nhược Ngưng cùng liếc nhau cười. Ưu điểm lớn nhất của Si Nhan chính là biết rõ khuyết điểm của mình, nhưng từ trước tới nay cô vốn là điển hình của dạng ăn nói đáo để, kiểu gì cũng không chịu yếu thế.
“Nhược Ngưng, cậu nói xem, có phải tất cả đã không còn giống trước đây không?” Lúc quay sang, ánh mắt Si Nhan đã đượm vẻ cô đơn. Cô biết, Nhược Ngưng đưa cô về trường vốn là vì hy vọng cô có thể dũng cảm đối mặt, vừa hoài niệm vừa có thể buông bỏ quá khứ.
“Nhan Nhan, cậu không quên được anh ta, hay là cậu không rũ bỏ được đúng không?”
Cô gượng cười, nụ cười không có vẻ tươi tắn mà là đầy nỗi đau và chua xót.
“Đúng. Mình không quên được...Cho đến giờ vẫn không quên được.” Nói xong lời bất đắc dĩ, giọng nói cô nghẹn ngào, “Rốt cuộc chúng ta cũng không thể quay về được...”
“Mình không hiểu, cậu cũng không hẳn đã hiểu rõ anh ta, nhưng hai người thật sự rất hợp đôi, tại sao đột nhiên lại thay đổi?” Nhược Ngưng không biết chuyện của cô, cũng chẳng biết vì sao đột nhiên Si Nhan lại bỏ đi không một lời, thậm chí cả người bạn thân mà cũng không giải thích được sao?
Cô lại càng không hiểu, tại sao một Hàn Nặc si tình đột nhiên lại thay đổi? Nhớ lại lúc cô thấy Hàn Nặc, rõ ràng trên mặt anh ta có vẻ bối rối, căng thẳng, nhưng cô cũng không thể bỏ sót một người xinh đẹp bên cạnh anh ta...bạn gái mới của anh ta.
“Cô ta là ai? Còn Nhan Nhan thì sao?” Quý Nhược Ngưng nhìn Tạ Viễn Đằng đang ngồi bên cạnh, đờ đẫn hỏi anh ta.
“Bọn anh chia tay rồi...” Hàn Nặc không ngẩng mặt, trong đôi mắt sâu hút thoáng hiện một tia ưu thương, giọng nói ngày càng lãnh đạm.
“Chia tay? Chuyện này từ khi nào?” Quý Nhược Ngưng không thể tin nổi, giọng nói bất giác cao lên, ngón tay thì chỉ vào Tạ Viễn Đằng, “Đừng nói với tôi là vì cô ta nhé?”
Tạ Viễn Đằng hơi hé miệng, đáy mắt lướt qua vẻ nổi giận nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng, bưng tách lên uống một ngụm nước, chờ Hàn Nặc nói tiếp.
“Anh đang ăn cơm với bạn, anh không muốn nói đến chuyện của Si Nhan nữa.” Sắc mặt Hàn Nặc thoáng trầm xuống, anh ta ngẩng mặt nhìn cô.
“Ăn cơm? Mấy hôm nay tôi không thể liên lạc được với Nhan Nhan, vậy mà anh lại nói là đang ăn cơm không muốn nhắc đến? Trái tim anh bị chó ăn mất rồi à? Sao lại lạnh tanh thế hả?” Trong lúc nhất thời, Quý Nhược Ngưng như bốc hỏa, lần đầu tiên trong đời buông lời chửi mắng người khác, “Chẳng lẽ anh không lo Nhan Nhan gặp chuyện không may à?”
“Quý Nhược Ngưng, đây là chuyện giữa hai bọn anh, em không nên quan tâm nhiều...” Hàn Nặc ngậm miệng kịp thời, ý thức được vị trí quan trọng của Quý Nhược Ngưng trong mối quan hệ của anh ta với Si Nhan, nên cũng không muốn nói nặng lời.
“Định bảo tôi xen vào chuyện của người khác? Được, Hàn Nặc, tôi coi như đã nhìn lầm anh rồi...” Quý Nhược Ngưng đang định đi, vừa lúc thấy anh bồi bàn bê khay tới, cô liền giằng lấy cái cốc hắt thẳng vào mặt anh ta, “Hàn Nặc, tốt nhất là anh nên cầu khấn cho Nhan Nhan không xảy ra chuyện gì đi!”
“Có phải cô quá phận rồi không?” Tạ Viễn Đằng sầm mặt, lấy khăn tay trong túi xách ra lau rượu trên mặt Hàn Nặc. Cuối cùng thì cô ta cũng mở miệng rồi.
Quý Nhược Ngưng đánh giá cô ta một lượt. Cô ta trang điểm khá tinh tế, dưới ánh đèn trông không đậm không nhạt, rất vừa phải. Bộ váy dài ôm sát lấy cơ thể cô ta, tôn lên vóc dáng thon thả, lả lơi trên xương quai xanh là chiếc vòng cổ với một viên thạch anh. Mái tóc đen dài được vấn lên một cách đơn giản, tạo nên nét quyến rũ trưởng thành khó tả.
Dời ánh mắt đi, nhìn Hàn Nặc vẫn trầm mặc, không hiểu sao, trái tim Quý Nhược Ngưng lại chua xót một cách mơ hồ.
“Không sao chứ?” Tạ Viễn Đằng ngẩng mặt, thấy anh ta lắc đầu thì trên mặt lại hiện một nụ cười tươi, “Có muốn đổi chỗ khác không?”
Hàn Nặc rất xấu hổ, có vẻ hơi mất kiên nhẫn nhưng lại cố kiềm chế cơn tức, “Không cần đâu, em chờ anh một lát.” Nói xong, anh ta kéo Quý Nhược Ngưng ra khỏi nhà hàng.
Quý Nhược Ngưng không nhớ rõ mình đã nói gì, chỉ biết là cô nói rất nhiều, cũng hỏi rất nhiều. Nhưng Hàn Nặc thì vẫn im lặng không nói một câu, cho đến khi cô khô miệng rồi thì anh ta mới thản nhiên đáp, “Quý Nhược Ngưng, tình yêu không phải là tất cả trong đời người, anh chỉ hy vọng cô ấy có thể sống thoải mái một chút thôi.”
Kinh ngạc nhìn bóng lưng anh ta biến mất trước mắt, Quý Nhược Ngưng ngày càng mơ hồ.
“Nhan Nhan, mình vẫn không hiểu vì sao hai người chia tay, mình tin chắc không phải vì chuyện đó. Nếu cậu không muốn nói, mình có thể không hỏi, nhưng mình xin cậu đừng như vậy nữa, nếu như cậu gặp anh ta một lần mà đau đớn một lần, mình đưa cậu về đây sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.” Nhược Ngưng nhìn Si Nhan, nói lời thấm thía.
Si Nhan cố kìm nén dòng lệ trong mắt, nghe Quý Nhược Ngưng nói, đột nhiên cô rất muốn khóc. Cô biết, một con mèo con yếu ớt rồi cũng sẽ trưởng thành, còn cô, cứ sống mãi trong quá khứ, sống trong những hồi ức có anh ta.
Một người từng lạc quan đã biến mất rồi, một Si Nhan cởi mở đã biến mất rồi, sau những tổn thương, cô vừa cô đơn lại hay chọn đi một mình trên cả quãng đường dài.
Cô lại nhớ đến bóng lưng của anh ta, bóng lưng vừa gầy vừa dài của Hàn Nặc đã khắc tại nơi sâu nhất trong ấn tượng của cô, cũng là trong nỗi đau xót nhất.
Cô không quên được anh ta, bởi vì anh ta từng yêu thương chiều chuộng cô; cô yêu anh ta, bởi vì anh ta từng yêu cô sâu sắc, nhưng, đó cũng là quá khứ không thể quay lại rồi.
Cô chọn cách rời xa, nhưng cuối cùng lại không thể trốn chạy được nỗi bi thương mà mình vẫn cố giấu kín trong lòng. Có người nói thời gian sẽ xóa nhòa đi hết thảy, kể cả tình yêu hẹn thề son sắt, nhưng sự thật cũng chứng minh một điều, rốt cuộc thì thời gian không ngăn được sự sống và cái ૮ɦếƭ. Vết rạn nứt giữa họ, chẳng ai có thể vá lại được.
Tình đến, ồn ào mãnh liệt, tình đi, vô hình biệt tăm.
Anh ta gây ra cho cô nỗi đau không tả xiết, còn cô cũng đem đến cho anh ta sự nặng nề không sao tránh được. Cô nghĩ, khi anh ta quyết định như vậy thì cũng rất đau đớn, dù sao tình yêu của họ cũng sâu sắc mà đó lại là sự chia cách khi họ đang yêu. Có điều, sau này cô mới chậm chạp ngộ ra điều đó. Cho đến khi gặp lại, khi cố gắng hồi tưởng lại lần đối mặt giữa họ ba năm trước đây, hồi tưởng lại ánh mắt ưu thương của anh ta, cô mới chợt hiểu rằng, anh ta phải làm thế nào mới cắn răng bước qua cô được. Nỗi đau của anh ta có lẽ sâu hơn cô, trái tim anh ta có lẽ cũng rỉ máu, lần tái ngộ ngẫu nhiên mà như vô tình ấy đòi biết bao dũng khí. Anh ta dũng cảm hơn cô, quả quyết hơn cô, cứ để người ngoài nghĩ rằng anh ta phản bội.
Rốt cuộc anh ta sai ở đâu? Hay là tại cô cố chấp? Đột nhiên, cô cảm thấy tất cả mọi thứ giữa cô và anh ta đã không còn quan trọng nữa rồi. Yêu, vì phải vứt bỏ nên hóa ra mờ nhạt, còn nỗi đau, cũng bởi thời gian yên lặng phủ qua mà trở nên loang lổ không rõ, hồi ức trong trí nhớ mãi mãi như một người thân thuộc đã ra đi...
Si Nhan im lặng một lúc, khóe miệng khẽ động rồi gợn lên một nụ cười khổ, cô nhẹ giọng nói, “Xin lỗi!”
Quý Nhược Ngưng thở dài, lại bị nỗi buồn đau của Si Nhan làm cho bực bội, “Đừng nói xin lỗi với mình, cậu không có lỗi với mình, người duy nhất mà cậu phải xin lỗi, chính là cậu!”
Si Nhan không đáp lại, chỉ ngẩng đầu nhìn lớp lớp mây trôi. Dường như tất cả những thứ thuộc về nơi này đã chấm dứt rồi, dường như chính mình đang ở một thế giới khác, chính mình cách biệt với bên ngoài, như nhớ mà lại như quên.
Chạng vạng hôm đó, cô và Quý Nhược Ngưng cùng ngồi trên bậc thang của bãi tập, trầm tĩnh nhìn ánh tà dương dần biến mất khỏi mặt đất, nhìn thứ ánh sáng mơ hồ như làn khói, lượn lờ trôi bay, tâm tình bỗng dưng lặng lẽ có chút biến đổi nhỏ. Thậm chí về sau này, khung cảnh yên tĩnh ấy rất hay chập chờn trong giấc mơ của cô, lúc mờ lúc tỏ.