Chương 4: Thế Giới Sụp ĐổMùa thu lại đến rồi , những cơn mưa nhè nhẹ mỗi chiều thu. Anh muốn thong dong trên đường tắm mưa mà không sợ sấm sét như những cơn mưa rào mùa hạ hay không phải chịu cái giá buốt của cơn mưa mùa đông. Cái nắng chói chang của ngày hè không còn nữa, thay vào đó là ánh mặt trời dìu dịu.
Cô từng nói, cô rất thích mùa thu.
"Khi làn gió mát thổi khẽ qua mái tóc, lướt qua mặt và anh nhẹ tay vuốt tóc em, cảm giác đó nhẹ nhàng, như được che chở."
Nhưng việc đó nhắc anh rằng, sinh nhật của cô đang đến gần, và cũng nhắc anh rằng thời hạn một năm đang đến gần ...
Anh không biết cô có quên không, tất nhiên bây giờ anh rất hối hận vì sao mình lại đồng ý với cô như vậy. Đồng ý chia tay vào 1 năm sau? Thật buồn cười. Cả 2 còn đang yêu đắm say thế này?
Nhưng cô không nhắc đến chuyện đó trong thời gian cả 2 quen... Có lẽ chính cô đã quên mất.
" Diên Bình.. có chuyện lớn rồi " Huy vội vàng bước vào từ bên ngoài lớp học.
"Lớn? Thư Kỳ sẽ bỏ showbiz à?"
" Cậu vẫn còn tâm trạng đó để đùa à? Người yêu cậu đã ngất đi trên hành lang."
"Cái gì? Cậu nói cái gì?"
Anh lao ra khỏi lớp, thấy cô đang được người khác bế, anh nhanh chóng dành lấy. Anh rất ghét ai chạm vào cô, nhưng đây là lúc không còn tâm trí để ghen. Mọi sự chú ý anh đều dành hết cho cô.
Anh bế cô đã ngất rồi nhanh chóng bắt xe đi đến bệnh viện.
Bản năng mách bảo anh rằng đây hoàn toàn không phải là một cơn ngất xỉu bình thường, thần kinh không yên đang đập rất nhanh...
****
Vì trường cách bệnh viện có 2km, lên anh nhanh chóng đến. Bác sĩ lập tức đưa cô vào phòng cấp cứu.
"Xin đừng để xảy ra chuyện gì ..."
Đèn phòng bật sáng, và anh lặng lẽ ngồi bên ngoài đợi. Thời gian tích tắc trôi qua như 1 thế kỷ vậy.
Cuối cùng, đèn cũng tắt, Bác sĩ đẩy cô ra từ phía bên kia cửa. Cô đeo mặt nạ dưỡng khí trên miệng, từng giọt từng giọt chảy xuống, sắc mặt tái nhợt.
“ Cậu là Diên Bình? ” Bác sĩ mở lời trước khi anh hỏi?
Anh ngạc nhiên nhìn ông ta
“sao anh biết?”
“Tất nhiên tôi biết, tôi là bác sĩ chăm sóc của cô ấy. Cô ấy thường nói về anh….”
“Chỉ định bác sĩ riêng? Ý anh là gì? cô ấy không phải là rất khỏe mạnh? Tại sao? "
Anh lắc đầu. Chẳng lẽ đó là cô không bao giờ nói với bạn bè rằng cô bị hen?
"Anh nói gì đi, tại sao lại chỉ định bác sĩ riêng?"
Từng giọt nước mắt tràn ra, anh mất bình tĩnh, điên cuồng gắt lên. Tim anh rất đau...
" tôi không nói những lời vô nghĩa. Mạng sống của cô ấy không còn bao lâu nữa, nên cầm lấy đi. ”
Ông ta đưa cho anh tờ xét nghiệm. Anh run rẩy, không thể chấp nhận được cái tin đột ngột… Cô mắc bệnh tim?
****
Ngay sau đó, gia đình cô cũng vội vã đến.
Mẹ cô nhìn anh, bà chạm vào mặt anh và nói:
"Con tôi ... đừng buồn, vì con có thể sống tiếp phần đời của nó thật đẹp ..."
Nước mắt anh chảy xuống một cách không thuyết phục.
Đến tối.
Mọi người vẫn trong phòng, anh xin phép đi ra ngoài.
**
Đêm hôm nay là rằm nhưng bị mây mù che khuất, trăng chỉ còn là cái bóng trắng sáng mờ mờ. Nỗi cô đơn bủa vây lấy thân hình cao lớn của anh.
Khi nhìn thấy cô ngất, anh đã rất lo lắng, sợ hãi như Ϧóþ nghẹt trái tim anh. Chiều qua, cô còn hứa sẽ tặng anh một điều bất ngờ. Vậy mà giờ đây cô đang nằm bất động, dây rợ chằng chịt trên người.
Khi nhìn tờ xét nghiệm, chân tay anh bủn rủn. Nỗi sợ hãi xâm chiếm trái tim anh.
Anh rất sợ mất cô.Mọi thứ khiến dòng cảm xúc nơi anh trong vô thức dâng trào trên khóe mắt.
Cô là tất cả, là cả thế giới của anh, nếu mất đi. Anh cũng không muốn sống nữa.