Sau hai tháng đóng kén ở bệnh viện, cuối cùng Hứa Nhan cũng đã có thể thoát khỏi cái nơi tràn ngập mùi thuốc khử trùng này rồi.
Nhìn bầu trời xanh thẳm trước mắt, cùng bầu không khí thanh thanh mát lạnh, Hứa Nhan không khỏi hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần.
Được rồi, về nhà thôi.
Dự án ban đầu cô phụ trách, sớm đã được Hạ Vũ giao cho người khác, hiển nhiên không phải Hạo Thiên.
Hứa Nhan căn bản không hiểu được, Hạo Thiên năng lực tốt như vậy, lại hăng hái hiếm thấy, tại sao dự án này lại không thuộc về anh chứ?
Cô gái nhỏ làm sao hiểu được tâm tư thầm kín của Hạ Vũ. Khi anh đã xác định mục tiêu, cũng như hiểu rõ tình cảm của mình, đương nhiên "chướng ngại vật" Hạo Thiên này, phải cách Hứa Nhan càng xa càng tốt.
Qủa nhiên là nam nhân một khi đã có lòng, thì "thâm độc" không ai sánh được.
Hạo Thiên bận đến tối mặt, căn bản không thể đến thăm Hứa Nhan trực tiếp, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi cùng cô trò chuyện qua điện thoại. Hứa Nhan vô cùng thông cảm, hết lòng an ủi anh, mới khiến Hạo Thiên nguôi ngoai được phần nào. Chỉ có điều, thời gian này anh vô cùng kì lạ, không khỏi khiến Hứa Nhan có chút hiếu kì.
Nhưng chuyện này sớm muộn đã bị cô gạt sang một bên, đồ đạc của cô đã được tiểu trợ lý thu dọn từ sớm, vé máy bay cũng đã được đặt sẵn, cô chỉ việc ngồi xe đến sân bay, cất cánh trở về.
Sở dĩ Hứa Nhan gấp gáp như vậy, cũng là vì không muốn ba mẹ lo lắng. Chuyện cô nhập viện dù đã cố hết sức che giấu, nhưng vẫn không thể qua mắt được hai vị trưởng bối này, quả thực đã khiến hai ông bà một phen thót tim. Cũng may, sự tín nhiệm của hai người đối với Hạ Vũ là không ít, chỉ vài lời trấn an của anh cũng đã an ủi họ phần nào, cũng thành công dẹp đi ý nghĩ bay sang đây với cô.
Về phần này, Hứa Nhan vô cùng cảm kích. Chuyện lần này, quả thực là cô đã nợ anh rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Hứa Nhan bắt đầu rầu rĩ. Cô là người có thù tất báo, có ơn tất trả, phải làm sao mới có thể trả ân tình này cho anh nhỉ.
Hứa Nhan làm sao biết được Hạ Vũ vốn không cần cô mang nặng ân tình như vậy, mà nếu phải trả, e là thứ anh muốn còn thâm sâu hơn cô nghĩ rất nhiều.
...
Hứa Nhan vừa xuống máy bay, liền đập vào mắt là thân ảnh quen thuộc. Hạ Vũ dáng người cao ráo, dù đứng giữa đám đông, trông anh vẫn vô cùng nổi bật.
Vừa nhìn thấy anh ngay như vậy, khiến Hứa Nhan vẫn có chút ngại ngùng. Trước đây cũng là thế, dường như sức hút của Hạ Vũ trong mắt cô vẫn luôn rất mạnh mẽ, dù có đứng giữa biển người, cô rất nhanh cũng sẽ tìm ra anh.
Hạ Vũ cũng không khác Hứa Nhan là bao, cô vừa xuất hiện đã thành công lọt vào tầm mắt. Thấy cô gái nhỏ, anh tiến lại, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập ý cười, vội cầm hành lý trên tay cô.
Hứa Nhan cũng bị dáng vẻ hăng hái này làm cho hoảng sợ, chậm chạp không phản ứng lại, chỉ biết trơ mắt nhìn tay còn lại của anh đang nắm chặt tay mình.
Hả, chuyện gì đây?
Ánh mắt bất chợt dừng lại nơi tay hai người đang đan xen, rồi như có ma thuật bất giác khiến cô không thể dời mắt được. Hứa Nhan đưa tay xoa xoa gò má đang ửng đỏ, mím môi, vội nhìn sang chỗ khác.
“Em ở đây đợi nhé, anh đi lấy xe.”
Hạ Vũ trước khi đi còn dịu dàng xoa nhẹ mái tóc của cô gái nhỏ, những cử chỉ lạ lùng này ập đến liên tục, khiến Hứa Nhan có chút không tiếp thu nổi.
Anh… Anh đây là, đang muốn làm gì vậy chứ?
Không lẽ…
Càng nghĩ, nhiệt độ truyền đến hai gò má của Hứa Nhan khiến cô càng nóng đến lợi hại.
Cô không dám chắc, chỉ thầm loại trừ khả năng này trong đầu.
Chỉ là… nếu thật sự là như vậy, thì cô phải xử lý như thế nào nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Nhan càng nghĩ đến càng hoảng, nhất thời người đến lúc nào cũng chả hay.
Hạ Vũ thu gọn vẻ rối rắm này vào đáy mắt, anh cười như không xuống xe, cất hành lý cô vào phía sau, dịu dàng mở cửa.
“Về thôi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay
TẠI ĐÂY