Hứa Nhan sững người, bị bàn tay đem thức ăn đến trước mặt làm cho trì độn.
Giọng Hạ Vũ trầm ấm, lại như có mê thuật, không hiểu sao cô lại bất giác nghe theo, thật sự mở miệng.
Vành mắt người kia khẽ cong lên, tựa hồ thỏa mãn đem thức đến, thấy cô ngoan ngoãn nuốt xuống, nụ cười trên môi càng phác họa rõ hơn.
Thức ăn xuống cổ họng nhạt nhẽo như nước ốc, nhưng đối với ánh mắt đe dọa của người đối diện, Hứa Nhan căn bản không dám mở lời phản bác.
Đúng vậy, là cô không dám.
Nghĩ tới dáng vẻ tràn đầy nộ khí của anh, Hứa Nhan bất giác rụt người lại.
Quá là đáng sợ a.
Hạ Vũ làm sao biết được tiểu cô nương đang nhiều suy nghĩ trăn trở trong lòng như vậy, nhìn hành vi né tránh của cô, anh chỉ cảm thấy là cô đang muốn tránh khỏi mình, liền có chút không vui. Nụ cười trên khoé môi bất giác co lại, lông mày ẩn ẩn nhíu chặt.
Bầu không khí lại một lần nữa có chút vi diệu.
Hứa Nhan lúc này mới phát giác ra sự thay đổi, nhìn nét mặt người trước mắt dần tối sầm đi, sự lo lắng trong lòng bắt đầu trỗi lên. Cô nuốt nước bọt, nở nụ cười gượng gạo.
“Hạ Vũ, em nghe trợ lý báo cáo lại hợp đồng lần này rất quan trọng, anh mau về nước xử lý đi.”
Hạ Vũ liếc mắt nhìn, thấy Hứa Nhan miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trong mắt không hề có một tia vui vẻ, Ⱡồ₦g иgự¢ anh trở nên bức bối.
“Không về.”
Nghe ngữ khí kiên định, Hứa Nhan chậc lưỡi không biết phải làm sao, đang lúc cô định lựa lời an ủi thì ngữ khí ấy lại một lần nữa vang lên.
“Anh có thể họp qua máy tính.”
Sự cứng đầu của Hạ Vũ không phải Hứa Nhan chưa từng được nếm qua, cô không đáp lại, chỉ khẽ thở dài bất lực, xem như đã nhầm đồng ý.
Thế là người nọ như kiếm được cớ, ngang nhiên xâm chiếm sô pha trước mặt, tuy bàn tay anh liên tục gõ phím, nhưng tầm mắt thi thoảng lại liếc nhìn người đối diện.
Hứa Nhan lúc này muốn chợp mắt một lát, nhưng nằm lăn qua lăn lại hơn mười lăm phút đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu buồn ngủ. Cô vốn rất nhạy cảm, đối với ánh mắt nóng bỏng quan tâm của người kia, quả thực muốn làm ngơ cũng không thể.
Tiếng thở dài bất lực vang lên trong gian phòng yên tĩnh, khiến bàn tay đang gõ phím của Hạ Vũ ngưng lại, lúc này không còn hành vi nào dư thừa, ánh mắt anh cứ thể không kiêng nể dán thẳng vào Hứa Nhan đang ỉu xìu trên giường.
"Em có chỗ nào khó chịu sao?"
Cảm nhận được sự quan tâm từ người đối diện, lòng Hứa Nhan càng thêm rối rắm, cô lắc đầu, lí nhí đáp.
"Không có gì, chỉ là không ngủ được."
Tính khí của tiểu nha đầu này Hạ Vũ cũng rất rõ, anh biết giữa hai người vẫn còn khoảng cách, mà chuyện tiếp cận này vốn không thể vội.
Thôi vậy!
Hạ Vũ thu dọn đồ đạc trên bàn, nhẹ giọng.
"Để anh ra gian phòng ngoài làm việc, em ngủ đi."
Nhìn cánh cửa đang dần khép lại, lòng Hứa Nhan tràn ngập tâm sự. Cô trở mình, phải mất một hồi lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ.
...
Bệnh tình của Hứa Nhan, dưới sự chăm sóc của Hạ Vũ cũng dần khá hơn, nhưng thời gian điều trị này quả thực đã làm khó cô gái nhỏ.
Quanh quẩn ở bệnh viện cũng đã một tháng, Hứa Nhan cảm thấy mình sắp chán nản đến phát điên rồi.
Càng tức giận hơn là, trừ những lúc anh phải về nước xử lý việc gấp thì Hạ Vũ lúc nào cũng kề kề bên cạnh, không cho cô ᴆụng đến công việc, ngay cả ăn uống cũng phải đầy đủ, thật sự là muốn dày vò cô đây mà.
Nhưng nói đi cũng nói lại, đối với sự quan tâm ấy, trong lòng Hứa Nhan thật sự cũng rung động không thôi.
Vì cái gì mà lại đối xử tốt với cô như vậy, Hứa Nhan căn bản không thể hiểu.
Nếu xem cô là em gái, cũng không cần đến mức này chứ...
Còn về chuyện tình cảm kia... Hứa Nhan lắc đầu, xua đi ý nghĩ đang dần xâm chiếm đại não.
Viễn vông!