Hạ Vũ định bụng sẽ nghiêm khắc chỉnh đốn hành vi lần này của Hứa Nhan, nhưng chưa kịp lên tiếng dạy dỗ thì đã bị hành động “lẩn trốn” này của cô làm cho bật cười, cơn giận cũng vì thế mà vơi đi quá nửa.
Còn Hứa Nhan trong chăn lúc này cũng xoắn xuýt không thôi, cô mím môi, cố giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Hạ Vũ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, anh rót sẵn một ly nước để trên bàn, cầm những viên thuốc bác sĩ đã dặn dò.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, nhưng anh vẫn không cất tiếng, chỉ yên lặng chờ đợi.
Anh muốn xem, cô muốn trốn anh đến khi nào.
Bầu không khí Paris tuy lạnh, nhưng Hứa Nhan cứ rúc trong tấm chăn bông dày như thế cũng không phải là cách hay, rất nhanh đã bị hơi nóng vây lấy.
Trùm kín mít, không khí bên trong cũng chẳng được bao nhiêu, cô dần dần cảm thấy khó chịu.
Hay là chui ra nhỉ? Bị chửi một xíu thôi chắc cũng không sao đâu?
Nghĩ là vậy, nhưng Hứa Nhan thật sự vẫn xoắn xít, căn bản vẫn sợ hãi, không dám đối mặt.
Làm sao bây giờ, nên nhịn tiếp hay là thôi nhỉ...
Thấy cô gái nhỏ đã ló ra gần nửa cái đầu, ý cười trên mặt Hạ Vũ ngày càng đậm.
Tiếng cười trầm ấm cứ thế phát ra, khiến Hứa Nhan ngượng chín mặt, nhiệt độ dần dần truyền lên, hai gò má trắng nõn bắt đầu nhiễm đỏ.
Cô theo bản năng muốn rúc lại vào trong chăn, nhưng sao người đối diện có thể cho cô như ý được.
Bàn tay thon dài đẹp như ngọc khẽ nhấc tấm chăn ra, cả khuôn mặt ửng đỏ của Hứa Nhan không còn vật cản, hoàn toàn lộ ra ngoài.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh chớp chớp, có chút e dè. Biểu cảm đáng yêu cùng hai gò má đỏ bừng như quả đào chín mọng, quả thực khiến tim Hạ Vũ hẫng một nhịp.
Trong lúc Hứa Nhan đang chuẩn bị tâm lý nghe một hồi giáo huấn, thì Hạ Vũ bên cạnh đã ho nhẹ một tiếng lấy lại tin thần, đưa thuốc đến trước mặt cô.
"Bác sĩ dặn uống trước khi ăn, em uống đi, lát nữa trợ lý sẽ mua thức ăn về."
Hứa Nhan không cam tâm tình nguyện nhìn viên thuốc, nhưng trong lòng cũng không khỏi mừng thầm.
Cô đây là… qua ải rồi sao?
Hạ Vũ nhìn điệu bộ này của Hứa Nhan, liền biết ngay trong đầu cô nhóc này đang nghĩ gì. Thấy cô đã thả lỏng, anh nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Đừng vội mừng, tính sổ với em sau."
Hứa Nhan bĩu môi, hậm hực nhận lấy thuốc trên tay, nuốt ực xuống. Vị thuốc đắng chát lan dần trong cổ họng khiến cô khó chịu ho vài tiếng, vội cầm lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm, dòng nước mát lạnh lúc này mới làm cho Hứa Nhan dễ chịu hơn phần nào.
Hạ Vũ bên cạnh không khỏi lo lắng, cánh tay anh đặt sau lưng cô, ân cần vỗ về.
“Đã đỡ chưa?”
Hứa Nhan chậm gãi gật đầu, bị biểu tình dịu dàng của Hạ Vũ làm cho ngây ngẩn. Hơi thở anh ấm nóng phả lên đỉnh đầu, Hứa Nhan bỗng cảm thấy toàn thân mình cũng nóng theo.
Cô vô thức ngồi lùi ra, tránh đi sự ᴆụng chạm của Hạ Vũ, “Em đã không sao rồi, anh tranh thủ về nước xử lý công việc đi.”
Nghe giọng điệu trốn tránh của Hứa Nhan, Hạ Vũ khẽ thở dài, ánh mắt không tự chủ được chạm phải vành tai đã đỏ ửng của cô gái nhỏ.
Ngay cả ngại ngùng cũng đáng yêu như vậy.
Nhưng anh vẫn không vừa ý với hành vi trốn tránh này. Không để cô toại nguyện, Hạ Vũ nhanh chóng đáp lời.
“Em nghĩ còn chuyện gì có thể quan trọng hơn em hả, nhóc con.”
Hứa Nhan sững người, không khó để nghe ra giọng điệu trêu đùa trong lời nói của Hạ Vũ.
Cô không đáp lại, chỉ dùng ánh mắt ngạc nhiên cùng không thể tin được lẳng lặng nhìn anh.
Hạ Vũ khẽ thở dài, cũng tự hiểu giữa mình và cô vẫn còn khúc mắc, vẫn là không nên dọa sợ, rất tự giác chuyển sang vấn đề khác.
Trợ lý vừa vặn đem thức ăn vào, thấy bầu không khí có chút kì lạ, rất nhanh để thức ăn trên bàn rồi vội chuồn đi.
“Được rồi, thuốc cũng đã uống rồi, em mau ăn cháo đi, kẻo nguội.”
Bàn tay thuần thục rất nhanh đem thức ăn đến trước mặt Hứa Nhan, giọng nói lại thêm vài phần dịu dàng.
“Nào, há miệng.”