Thời điểm ở Mỹ, Hứa Nhan một đường làm ăn khấm khá, sau đó trong giới kinh doanh bắt đầu có chút danh tiếng, từng được mời dự tiệc rất nhiều, hiện tại bước chân vào bữa tiệc không còn luống cuống sợ hãi như ngày xưa nữa.
Cô bỏ qua những ánh mắt dò xét của người bên cạnh, tiện tay đưa thiệp mời ra, sau đó ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng mặc vest trắng đứng gần cửa, bởi vì dáng người của anh rất cao nên cũng dễ gây chú ý.
Khuôn mặt đẹp trai của Bạch Hạo Trì treo lên nụ cười ôn hòa khiến cho mọi người như đắm chìm trong gió xuân ấm áp. Ánh mắt của anh nhìn về phía này, phát hiện ra hai mẹ con Hứa Nhan thì độ cong khóe môi càng cao hơn, chân dài bước nhanh tới.
"Hứa Nhan, em đến rồi."
Anh chào hỏi xong liền ngồi xuống ôm lấy Thiên Vũ, không thèm để ý để ánh mắt thờ ơ của Hứa Nhan, hôn một cái lên khuôn mặt đầy thịt của bảo bối rồi nói:
"Chúng ta mặc vest trắng, thật giống một gia đình."
Hứa Nhan không biết nói gì với cái tên mặt dày này, cô dám cá tám phần là anh ta biết Thiên Vũ thích màu trắng nên mới mặc như vậy! Lúc trước còn luôn mồm tự nhận mình là người đàn ông của cô, có một lần bị cô mắng té tát thì lại rất thản nhiên đáp:
"Xấu hổ là gì? Anh không biết xấu hổ! Nếu ngượng ngùng thì làm sao theo đuổi em được?"
Bạch gia chỉ có một đứa con trai độc nhất là anh, vậy mà đã ba mươi mấy tuổi đầu vẫn chưa chịu kết hôn, cứ kiên trì bám dính lấy hai mẹ con cô làm gì không biết!
Thiên Vũ thấy Bạch Hạo Trì mặc vest trắng giống mình thì rất vui vẻ, vươn hai cánh tay bé nhỏ ra ôm chặt cổ anh rồi đột nhiên gọi:
"Papa!"
Một tiếng kêu này khiến lông tóc của Hứa Nhan dựng đứng cả lên, vội vàng cúi đầu trừng mắt với con trai. Mà Bạch Hạo Trì cũng sững sờ trong chốc lát, sau đó đem thằng bé bế lên trên tay, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Anh cảm thấy sự cố gắng suốt ba năm qua của mình giống như sắp được đền đáp rồi! Chỉ cần một tiếng này của Tiểu Vũ cũng đủ làm anh hạnh phúc hết nửa phần đời còn lại đó!
Anh Ϧóþ Ϧóþ gò má mềm mại của Thiên Vũ, không hề chú ý đến bên cạnh mọi người đều đang giật mình nhìn ba người bọn họ. Trong mắt các khách mời hôm nay, tổ hợp quần áo thuần trắng này rõ ràng là một đại gia đình! Nhưng mà từ trước đến giờ chưa từng nghe nói qua Bạch Hạo Trì có bạn gái, chứ nói gì đến vợ con? Bất quá ai cũng nghe rất rõ ràng, đứa trẻ kia vừa gọi một tiếng "papa"!
"Tôi nghe nhầm sao?" Có người lẩm bẩm hỏi.
"Chắc là nghe sai thật rồi!"
"Nhưng mà tôi cũng nghe...?"
Hứa Nhan hơi nhăn mày, rõ ràng mọi người hiểu lầm, cô rất muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Nhìn ra nội tâm của cô gái trước mắt đang rối rắm, Bạch Hạo Trì cười khẽ:
"Tiểu Vũ vô ý nên mới gọi anh một tiếng papa, em đừng chấp thằng bé làm gì, con nít mà."
Thật ra trong lòng anh đang vui sướng muốn ૮ɦếƭ ngất đây, giả vờ khuyên cô xong lại quay sang nói nhỏ với Thiên Vũ:
"Gọi một tiếng nữa, chú Trì cho con bánh!"
Một đứa trẻ ba tuổi thì làm sao cưỡng lại được lời dụ dỗ như vậy? Huống chi cục bột này cực kì yêu thích Bạch Hạo Trì, luôn muốn anh trở thành ruột thịt của mình? Lập tức nhe răng nói:
"Papa! Trong lòng Tiểu Vũ, papa đứng thứ nhì đó!"
Anh chớp mắt nhìn khuôn mặt đáng yêu của Thiên Vũ, chợt hỏi:
"Con chỉ thích papa thứ nhì? Vậy con thích ai nhất?"
Hứa Nhan đứng bên cạnh hai người bọn họ, nghe tới đây chợt thấy cục cưng đưa mắt nhìn về phía mình, cô bất giác nở nụ cười dịu dàng.
Mặt ngoài ba người hòa hợp như vậy, không khỏi khiến xung quanh nổi lên từng trận bàn tán, mà ngay lúc này, chợt có tiếng hừ lạnh. Bạch Hạo Trì cùng Hứa Nhan đồng thời nhếch lông mày nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
"Cũng không biết là con rơi con rớt của ai, lại dám trèo cao!"
Người phụ nữ vừa nói chuyện mặc một bộ váy tím bó sát người, trên tay cầm ly rượu vang hơi lắc nhẹ. Cô ta đưa tay hất lọn tóc xoăn dài ra sau lưng, từ từ đi tới trước người bọn họ, lúc di chuyển, cặp ௱ôЛƓ căng tròn vẽ lên một độ cong xinh đẹp, quyến rũ đến mức có người không nhịn được nhìn chằm chằm.
Đầu năm nay phụ nữ theo phong cách ѕєχy rất nhiều, nhưng so với Hứa Nhan và người mới xuất hiện thì những cô gái khác dường như không đáng nhắc đến.
Một trắng một tím rốt cuộc đối mặt, Hứa Nhan vẫn chưa quên cô ta, trong lòng cũng hơi giật mình, chợt cười nói:
"Mấy năm không gặp, mồm miệng của Triệu tiểu thư đây vẫn còn bẩn như vậy, cách xa ba thước cũng ngửi thấy mùi."
Hứa Nhan không hề cho cô ta chút mặt mũi nào, trực tiếp mở miệng châm biếm khiến cho Triệu Thanh Liên tức giận đến nhăn chặt lông mày.
Chỗ bọn họ đứng tuy không phải là giữa đại sảnh, nhưng lúc này cũng đã có vài người tụ tập đến xem kịch vui.
Triệu Thanh Liên mấy năm nay sống không được tốt lắm, bị vùi dập trên mạng xã hội thảm không nói nổi. Mà tất cả cũng do người phụ nữ trước mắt gây nên, vừa gặp lại, thấy cô ta so với trước kia càng trở nên xinh đẹp và tỏa sáng thì căm giận nói:
"Cô, người đàn bà đê tiện này còn không biết liêm sỉ mà trở về? Vì tiền bán thân, sau đó lại vì tiền bỏ rơi chồng mình, giờ thì trắng trợn đi ve vãn người đàn ông khác! Nếu tôi là cô, tôi sẽ cắn lưỡi mà ૮ɦếƭ sớm một chút! A, đứa nhỏ này là con của cô và người đàn ông nào đấy? Chắc là ngủ với nhiều người quá nên không nhớ rõ chứ gì? Cô..."
Bạch Hạo Trì cũng từng nghe nói qua tên của Triệu Thanh Liên, vốn dĩ không có thiện cảm với cô ta, bấy giờ lại nghe những lời nói vô cùng thô tục này, không nhịn được mà quát:
"Câm miệng!"
Bình thường Bạch Hạo Trì rất hòa nhã, thậm chí người ta chưa bao giờ thấy anh nổi giận thật sự, nhưng lúc này khuôn mặt vốn luôn tươi cười chợt nghiêm lại. Ánh mắt lạnh lùng không có chút tình cảm nào nhìn thẳng vào Triệu Thanh Liên, thậm chí còn mang theo ý cảnh cáo nồng đậm, giống như nếu cô ta còn dám nói thêm lời nào, anh sẽ không nể tình mà đem cô ta Ϧóþ ૮ɦếƭ.
Triệu Thanh Liên bị anh nhìn, hốt hoảng lui về sau mấy bước, khẽ rùng mình.
"Lôi cô ta ra ngoài!"
Anh vừa ra lệnh, lập tức có bảo vệ tiến lên cưỡng chế đem cô ta lôi ra khỏi đại sảnh, mặc cho tiếng hét như heo bị chọc tiết của cô ta vang lên không ngừng.
Thiên Vũ được anh ôm trong tay cũng bị tiếng quát vừa rồi dọa, sợ hãi vươn tay về phía mama của mình.
Hứa Nhan lười so đo với kẻ điên như Triệu Thanh Liên, nhưng trong lòng không khỏi cảm kích Bạch Hạo Trì. Mắt thấy bảo bối vươn tay ra, cô liền tiến lên ôm bảo bối, giọng nói mềm mại mang theo mấy phần trách cứ đối với người đàn ông bên cạnh:
"Anh dọa thằng bé."
Bạch Hạo Trì quay sang nhìn Tiểu Vũ, nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ hiền hòa như trước, biểu cảm xoay chuyển 180 độ, chợt cười hối lỗi:
"Xin lỗi Tiểu Vũ, là chú không tốt. Đừng giận chú!"
Anh đưa tay ra vuốt vuốt đỉnh đầu của đứa trẻ, cậu nhóc cũng không tránh, chỉ là nhìn anh một hồi lâu rồi vùi mặt vào trong cổ Hứa Nhan, chợt lẩm bẩm:
"Chú Trì ăn Hi*p phụ nữ! Con sẽ tìm papa khác tốt hơn cho mama!"
Cánh tay đang sờ tóc của thằng bé chợt cứng lại, Bạch Hạo Trì giật giật khóe miệng. Chẳng lẽ từ trước đến giờ Tiểu Vũ chỉ thân cận anh vì anh là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí papa kia? Nói vậy, một khi tìm được người xuất sắc hơn, thằng bé cũng sẽ gọi người đó là papa sao?
Hứa Nhan nhìn khuôn mặt khổ sở của Bạch Hạo Trì, chợt phì cười. Lúc này, hai nhân vật chính của bữa tiệc cũng đã xuất hiện ở trên sân khấu.
Mọi người đều tập trung nhìn qua, chỉ thấy cha mẹ của Bạch Hạo Trì đứng sóng vai với nhau vô cùng đẹp đôi. Mẹ anh là người Mỹ, các đường nét trên khuôn mặt đều rất hài hòa, hơn nữa mũi cũng rất cao.
Không biết là vô tình hay cố ý, mẹ của Bạch Hạo Trì liếc mắt qua nhìn Hứa Nhan, ánh mắt dừng lại ở thân ảnh nho nhỏ trong иgự¢ cô. Bình thường đối với những người này, hơn phân nửa sẽ thể hiện thái độ ghét bỏ đối với những cô gái đã có chồng còn sáp lại gần con trai mình, nhưng Bạch gia thì khác, bọn họ không giống như vậy. Bà ấy hình như có chút thích thú đối với Tiểu Vũ, làm cho cô hoài nghi đây không phải con trai ruột của mình, mà là cháu nội của bọn họ!
Đây là cái tình huống quỷ gì? Hứa Nhan khó hiểu ôm chặt tiểu bảo bối, vô thức dời bước sang bên trái một chút.
Chỉ là Bạch Hạo Trì không hổ danh mặt dày, thấy mẹ anh vừa liếc mắt nhìn thì cười cười áp sát vào bên cạnh Hứa Nhan, một lần nữa biểu thị thái độ của mình.
Hai người trên sân khấu nói mấy lời khách sáo, sau đó liền nhập tiệc. Không biết có bao nhiêu người đem quà tặng tới, lũ lượt đi đến chúc mừng Bạch gia.
Hứa Nhan ôm tiểu bảo bảo một lúc lâu có chút mỏi, liền đem con trai thả xuống, rồi mới quay sang nhìn Bạch Hạo Trì:
"Anh trông Tiểu Vũ giúp tôi một chút, tôi đưa quà xong sẽ lập tức trở lại."
Thiên Vũ kì thật rất thông minh, thấy mama chuẩn bị đi tặng quà thì không nhõng nhẽo hay bám theo cô, chỉ là kéo ống quần của Bạch Hạo Trì rồi ngoan ngoãn gật đầu với cô.
Tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên trong đại sảnh, mama đi rồi, Thiên Vũ cảm thấy hơi đói bụng, đưa tay chỉ chỉ vào bàn tiệc. Bạch Hạo Trì ôm thằng bé đến một vị trí trống, sau đó kéo ghế cho nó ngồi.
"Tiểu Vũ muốn ăn cái gì? Chú lấy cho con?"
Ngón tay mũm mĩm không khách khí chìa về phía bánh ngọt, tôm hùm, sau đó lướt qua rau câu và vân vân mây mây. Bất quá thằng bé còn nhỏ, cho nên Bạch Hạo Trì chỉ lấy chút đồ ăn không quá nhiều dầu mỡ đặt lên bàn.
Thiên Vũ cầm muỗng không thành thạo lắm, nhưng bình thường cũng chẳng cần ai bón cho, tự mình ăn uống ngon lành.
Đang lúc này, Bạch Hạo Trì chợt nghe thấy tiếng gọi của bố mình, ông đứng trên tầng hai ra hiệu cho anh đi lên. Nhưng là bên cạnh còn có một tiểu bảo cần chăm, anh đã đồng ý với Hứa Nhan trông chừng Tiểu Vũ thì không thể bỏ mặc thằng bé được.
Anh cúi người nhìn khuôn mặt có chút lấm lem của Thiên Vũ, cười dụ dỗ:
"Tiểu Vũ, chú Trì có việc gấp, con ngồi yên ở đây ăn, năm phút sau chú quay lại, được không?"
Đầu nhỏ gật gật tỏ vẻ đồng ý, bởi vì bình thường Tiểu Vũ rất nghe lời nên Bạch Hạo Trì do dự một chút liền rời đi.
Thiên Vũ đang ăn ngon chợt mắc nghẹn, quay đầu tìm kiếm một lúc mới thấy ở trong góc có mấy ly nước trái cây, vội tuột khỏi ghế rồi chạy đến đó. Chiều cao của thằng bé nhỉnh hơn cái bàn một chút, có điều ly nước để hơi sâu bên trong, với không tới.
Thân hình bé xíu khó khăn trèo lên ghế, sau đó vươn tay ra ôm lấy ly nước. Thằng bé uống một hớp lại một hớp, chẳng mấy chốc khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng, miệng mũi cay xè, đầu óc cũng choáng váng.
Bởi vì đang đứng ở trên ghế, nên Thiên Vũ không cẩn thận bị trượt chân, cả người thẳng tắp cắm xuống đất. Độ cao như vậy, cho dù té xuống cũng không đến nỗi gãy tay gãy chân, nhưng trong trạng thái vô thức mà ngã ra thì lại là chuyện khác!
Hứa Nhan trở lại vị trí cũ không thấy con trai đâu, vội đi lòng vòng tìm thử. Tuy cô lo lắng nhưng vừa rồi Bạch Hạo Trì ở bên cạnh bảo bối, hơn nữa bảo bối của cô rất ngoan, sẽ không quấy phá, nghĩ vậy cũng hơi yên tâm một chút.
Ai biết quay đầu đã nhìn thấy một màn làm cho người ta run rẩy kia, thời điểm Thiên Vũ trượt chân, cô sợ đến mức hét lên. Trái tim của cô co rút dữ dội, hoảng hốt phóng tới. Nhưng là khoảng cách của bọn họ cũng hơn năm mét, trừ khi cô có năng lực dịch chuyển tức thời, nếu không, làm sao đến kịp?
Nhiều người cũng bị tiếng hét của cô làm giật mình, trong lúc nguy hiểm cận kề, một cánh tay hữu lực đột nhiên vươn đến, vững vàng ôm được thân thể bé xíu của Thiên Vũ.
Hứa Nhan chỉ lo nhìn chằm chằm vào con trai, dưới chân mềm nhũn suýt chút đứng không vững. Rốt cuộc thấy thằng bé không sao, vội chạy nhanh đến nhìn, tay vừa chạm lên da thịt mềm mại liền phát hiện có chút nóng, khuôn mặt nhỏ cũng ửng hồng. Chẳng lẽ thằng bé uống rượu? Cô quýnh lên, hết sờ đông lại sờ tây, sờ khắp thân thể của bánh bao nhỏ, hoàn toàn không chú ý đến người bên cạnh.
Bánh bao nhỏ ợ lên một tiếng, mở đôi mắt đen láy linh động ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đang bế mình, miệng nhỏ của bảo bối khẽ mở. Một lúc sau, mơ mơ màng màng gọi:
"Papa."
Hứa Nhan thật hết nói nổi đứa trẻ này, hiện tại gặp ai cũng gọi papa được!
"Papa?"
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô, rất dễ nghe, nhưng Hứa Nhan cũng không suy nghĩ nhiều lắm, vừa ôm Thiên Vũ vào lòng vừa kiểm tra thân thể con trai thêm lần nữa. Sau khi xác định bảo bối ổn, cô mới ngẩng đầu lên:
"Cảm ơn anh rất nhiều. Anh đừng để ý, thằng bé uống nhầm rượu..."
Cô nói đến đó chợt ngừng lại, bởi vì vừa rồi cứ lo cục cưng xảy ra chuyện nên không có ngẩng đầu lên, mà chiều cao hai người cũng chênh lệch rất nhiều, lúc này mới nhìn được mặt của người đàn ông trước mắt.
Anh ta không có bất kì biểu cảm gì, chỉ là nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hứa Nhan cảm thấy иgự¢ trái bắt đầu nhói lên, khuôn mặt tuấn mỹ khiến cho người đối diện hít thở không thông này vẫn luôn ám ảnh cô suốt mấy năm qua!
Cơ thể cô giống như rơi vào trong vũng bùn, động tác chậm rì rì đứng thẳng lên. Máu trong người cô lúc này cũng sắp bị đông cứng, đầu ngón tay lạnh ngắt. Ông trời, chính là thích trêu ngươi như vậy.