Buổi chiều, Hứa Nhan một mình xuống phòng ăn của công ty ăn cơm, sau đó gặp được Hoàng Minh Trạch. Hắn thấy cô liền vui vẻ vẫy tay, trên bàn vẫn còn đang để một phần ăn và một bát canh bốc khói nghi ngút, hẳn là vừa tới không lâu.
Hứa Nhan gật đầu xem như chào hỏi, lúc đi tới bên này lập tức cảm nhận được một đống ánh mắt vô cùng bất thiện, cô cố gắng phớt lờ hết thảy, ngồi xuống đối diện trợ lý Hoàng. Hắn ho khẽ một tiếng để những người bên cạnh dời đi ánh mắt, sau đó mới nhỏ giọng hỏi:
"Hứa Nhan, những lời đồn kia là thật sao?"
"?" Hứa Nhan khó hiểu nâng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn hắn.
"Cái kia..." Hoàng Minh Trạch ấp a ấp úng. "Thật ra, tôi nghe mọi người nói cô và Phỉ tổng là cái quan hệ... đó đó? Chẳng phải cô là em bà con xa của anh ta sao?"
Hai lỗ tai của hắn đều có chút đỏ lên, không dám nghĩ đến việc hai người này là họ hàng lại làm ra chuyện đồi bại kia. Cho dù hắn không quá thân quen với Hứa Nhan nhưng vẫn biết nhìn người, cô là điển hình của những người phụ nữ thích tự lập, sẽ không lợi dụng thân thể mình đổi lấy công việc.
"Tôi với anh ta có quan hệ gì cơ?" Hứa Nhan gắp một miếng thịt cho vào trong miệng rồi thản nhiên hỏi lại. Ừm, cũng rất ngon, không kém gì phần ăn của Phỉ Ngạo hết.
"Là tình nhân?"
Hoàng Minh Trạch càng ép giọng nhỏ xuống, bởi vì bên cạnh đã có người để ý đến cuộc đối thoại của bọn họ.
Hứa Nhan chớp chớp mắt, ngẫm lại thì cũng không được tính là tình nhân, vì vậy lắc đầu:
"Không phải tình nhân."
"Tôi đã biết sẽ như vậy mà!"
"..."
Hứa Nhan không tin vừa rồi anh ta nghĩ như vậy, bất quá mặc kệ người khác muốn nói gì thì nói, không ảnh hưởng đến công việc của cô là được. Cô muốn tìm một chỗ yên tĩnh để ăn cơm, nhưng vừa gắp mấy đũa, khóe mắt lại nhìn thấy một cô gái tóc ngắn đi về phía cô. Á Mẫn? Đúng là âm hồn bất tán mà.
Á Mẫn cùng mấy người bạn mang theo khay cơm ngồi xuống bàn bên cạnh, mắt cứ liếc xéo về phía cô, khiến cho thức ăn trở nên nhạt nhẽo vô cùng. Hứa Nhan thở dài, chống tay nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hoàng Minh Trạch, lơ đãng hỏi:
"Anh có bạn gái chưa?"
"Khụ khụ..."
Hoàng Minh Trạch nghe cô đột nhiên hỏi câu này, bị dọa sặc, ho lên mấy tiếng dài, tay che khuôn mặt đang dần đỏ lên của mình. Hắn vỗ nhẹ lên иgự¢, một lúc sau mới có thể nói chuyện bình thường được:
"Không có. Tôi rất bận, hiện tại phải lo kiếm tiền trước đã."
"Ồ? Một tháng anh làm được bao nhiêu?"
"Cũng tùy xem tôi có tăng ca hay không, dao động từ 5000 đến 6000 đô." Hoàng Minh Trạch đưa tay tính nhẩm.
Ặc? Nhiều như vậy? Hứa Nhan mở to mắt, chẳng trách Á Mẫn cứ nhìn về phía này với ánh mắt ai oán như thể cô vừa làm chuyện trái với luân thường đạo lý, ςướק đi nguồn sống của cô ta ấy!
Hứa Nhan cười mỉm, đột nhiên nghiêng người tới trước, nói nhỏ vào tai trợ lý Hoàng:
"Anh có thích phụ nữ không?"
Tư thế của bọn họ lọt vào tầm mắt Á Mẫn thì có chút thân thiết, khiến cho cô ta siết chặt nắm tay.
"Có! Tất nhiên!"
Hoàng Minh Trạch nghiêm túc trả lời, còn vươn tay vỗ một cái lên trán cô. Hứa Nhan bật cười, ngồi trò chuyện với hắn được một lúc thì có người tìm tới, cho nên hắn đành nói xin lỗi rồi đi trước. Cô liếc mắt nhìn cái người đã ăn xong từ lâu vẫn chưa chịu di chuyển ở bên cạnh, chống bàn tay trắng mềm lên gò má:
"Cô có muốn biết vừa rồi tôi hỏi trợ lý Hoàng cái gì không?"
Á Mẫn vốn không muốn nói chuyện với Hứa Nhan, nhưng nghe nhắc đến Hoàng Minh Trạch thì cơ thể hơi run lên, cô ta do dự một hồi vẫn nhịn xuống, không mở miệng. Mắt thấy Hứa Nhan đứng lên chuẩn bị rời đi, cô ta cũng đành bất chấp mặt mũi, kéo cô lại:
"Vừa rồi cô nói cái gì với anh ấy?"
Hứa Nhan à dài một tiếng, sau đó mới tủm tỉm cười: "Tôi hỏi anh ta có thích nam nhân hay không."
Á Mẫn ngỡ ngàng, đầu như bị ai đá trúng một cái thật mạnh, ong ong choáng váng. Cô ta mấp máy môi, cánh tay đang nắm lên vai Hứa Nhan cũng buông lỏng, biểu tình rất thương tâm.
Hứa Nhan nhân lúc người này bị sốc liền lách mình trốn thoát, lúc đi ra đến cửa còn không quên quay đầu lại, dùng khẩu hình miệng nói:
"Anh ta chưa có bạn gái, nhưng đã có bạn trai!"
Á Mẫn ở phía sau không biết là bị kích thích hay sao, chợt nức nở một tiếng rồi mắng to lên, cụ thể là mắng cái gì, Hứa Nhan cũng không rõ ràng lắm.
Lúc cô trở về làm việc, Phỉ Ngạo cũng để ý thấy tâm trạng của cô biến chuyển tốt hơn, nhưng là hỏi thế nào cũng không thấy cô trả lời. Anh ngồi trước máy tính, mở camera ở phòng ăn lên, dò tới dò lui mới tìm được bóng dáng của cô trong góc, cùng với... trợ lý của anh?
Phỉ Ngạo khó nén cảm giác bực mình, chẳng lẽ cô khăng khăng muốn ăn bên ngoài là vì người này? Anh không đủ tốt sao? Anh có chỗ nào khiến cô không hài lòng? Nhìn mặt anh làm cô ăn không ngon như vậy?
"Hứa Nhan."
"Ừ?"
Cô gái nhỏ ngồi bàn bên cạnh không ngẩng đầu nhìn anh chút nào, vẫn đang sắp xếp chồng tài liệu trước mặt, thỉnh thoảng còn cầm đọc một chút.
"Em cảm thấy anh là người thế nào?"
"..."
Anh ta lại lên cơn gì vậy? Hứa Nhan khó hiểu nhìn anh, nhưng là ánh mắt của Phỉ Ngạo quá mức tha thiết, đành không tình nguyện nói:
"Anh rất tốt."
"Thật sao?"
Im lặng một lúc, giọng nữ lại vang lên:
"Anh muốn nghe nói thật?"
"Ừ."
Vậy thì...
"Quá nghiêm túc, quá cố chấp, tính tình thất thường!"
"Anh thật sự là người như vậy sao?" Phỉ Ngạo đứng lên, chậm rãi đi về phía Hứa Nhan, sau đó khẽ cúi xuống rồi vòng tay ra ôm lấy eo cô.
Hứa Nhan bị hành động đột ngột của anh làm giật mình, vội đánh một cái lên tay anh, môi đỏ nhếch lên: "Anh làm gì vậy? Chẳng phải anh bảo em nói thật sao? Còn nữa, bây giờ là giờ làm việc!"
Phỉ Ngạo không để ý đến phản kháng của người trong lòng, nghiêng đầu cắn vành tai xinh đẹp của cô:
"Anh có chỗ nào không tốt chứ?"
"Được được! Anh chỗ nào cũng tốt! Mau buông ra!"
Hứa Nhan rất sợ mình sẽ bị anh đè xuống một lần nữa, dù sao cô đến đây cũng là vì muốn có công việc gì đó để làm, chứ không phải đơn giản chỉ đi chơi!
Mặc dù anh rất thích chọc cô, nhưng cũng là có giới hạn, sau khi hôn một chút lên cổ cô liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Anh yên tĩnh ngồi ở đó, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, cảm giác như một chút cún con tội nghiệp đang chờ chủ cho ăn vậy.
Hứa Nhan chịu không nổi dáng vẻ này của anh, chợt ho khẽ một tiếng, thành thật nói: "Anh thật sự rất tốt, có công việc, có nhà, có xe, có ngoại hình, đều đạt đến tiêu chuẩn tốt nhất."
Không phải nói anh rất nghiêm túc trong công việc sao? Vậy cái người cứ một chốc lại chạy qua trêu ghẹo cô là ai đây?
Mi tâm của Phỉ Ngạo hơi nhíu: "Em ra ngoài ăn cơm cùng trợ lý Hoàng là vì không thích nhìn mặt anh sao?"
Đại boss, bổ não là bệnh, cần phải trị! Hứa Nhan không nhịn được co giật khóe mắt:
"Không phải, chỉ là tôi không muốn làm phiền anh thôi."
"Thật?"
"Ừ, thật, anh mau trở về làm việc!"
Hứa Nhan không có cách nào dây dưa chuyện cỏn con này với anh, vừa đẩy anh về bàn làm việc vừa luôn miệng cam đoan lần sau sẽ không ra ngoài ăn cơm nữa, thế này mới xoa dịu được người đàn ông trước mắt.
Tan làm, Phỉ Ngạo đứng ở trong thang máy nói với cô:
"Ngày mai không phải đi làm, ở nhà nghỉ ngơi, buổi tối anh trở về sẽ dẫn em tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn."
"Buổi tiệc rất lớn sao?"
"Không lớn lắm."
Hứa Nhan đưa tay vén những sợi tóc rơi trước trán lên qua bên tai, vừa nhắc đến tiệc, cô liền nhớ đến sự kiện của Triệu Thanh Liên. Cũng đã lâu rồi không thấy tin tức của cô ấy trên truyền hình, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì?
Cô đưa tay sờ lên gò má nhẵn mịn của mình, vết cào đã mất từ lâu, nhưng cảm giác đau đớn lúc đó vẫn còn nguyên vẹn.
Phỉ Ngạo phát hiện ra hành động nhỏ này của Hứa Nhan, dịu dàng nắm lấy những ngón tay thon dài của cô:
"Lần này sẽ không để ai bắt nạt em."
Hứa Nhan ừm một tiếng, lòng bàn tay của anh truyền đến cảm giác vô cùng ấm áp, dễ chịu, làm cho cô rất yên tâm.
Buổi tối, Trần Thụy lại đúng giờ chạy đến xem vết thương cho cô một lần.
_____________________________________
Trong một phòng khám tại bệnh viện thành phố, nữ y tá trẻ tuổi cầm kết quả trên tay đưa cho bệnh nhân, khẽ thở dài:
"Cô Hứa, bởi vì trước kia cô từng sử dụng chất kích thích dẫn đến dị ứng, sau đó lại không chú ý điều tiết chuyện phòng the, sợ rằng sau này, cô sẽ không mang thai được."
Cô gái đối diện sửng sốt cầm tờ giấy kết quả trên tay, sau đó như người mất hồn đi ra khỏi bệnh viện. Y tá có chút đau lòng nhìn theo, cô gái này còn quá trẻ, sao lại để bản thân sa đọa như vậy? Bác sĩ Tô dặn cô đem kết quả đưa cho bệnh nhân xong lập tức trở về, vì vậy cô mặc dù cảm thấy thương cho người kia, nhưng cũng rất nhanh ném việc này ra sau đầu.