Chương 13: Đau lòng
Phỉ Ngạo đã sớm phát hiện ra dáng vẻ chật vật của Hứa Nhan, những sợi tóc mai bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, từ khoảng cách này, anh có thể lờ mờ nhìn thấy vết sẹo nhỏ bên gò má của cô, ánh mắt cũng không còn sáng ngời như lần đầu gặp mặt, giống như thời gian qua đã khiến cô mệt mỏi rất nhiều. Người phụ nữ này trông thì nhát gan lại yếu đuối, nhưng nội tâm kì thực rất mạnh mẽ.
Anh cũng muốn nhìn xem đến khi nào cô sẽ mở miệng nói chuyện! Chỉ cần nhớ lại hình ảnh cô tựa đầu vào vai tên đàn ông khác, anh lập tức có cảm giác như mình bị cắm sừng, cho dù không hẳn là do cô cố tình.
Từ bao giờ mà anh cho phép người khác vào phòng làm việc của mình trừ Chu quản gia? Từ bao giờ mà anh lại phân tâm khi làm việc? Tay đặt trên bàn phím gõ mấy dòng chữ ngắn rồi lại phải xóa đi, căn bản cả tâm trí đều đặt trên người của cô, không cách nào tập trung nổi.
Phỉ Ngạo chưa từng thiếu phụ nữ bên người, cũng không quá quan trọng về vấn đề tình dục, nhưng từ lần đầu chạm vào người Hứa Nhan thì lại bắt đầu thay đổi, giống như, cảm xúc của anh bị cô chi phối?
Mặc kệ Phỉ Ngạo đang nghĩ cái gì, lúc này Hứa Nhan thật sự không cầm cự được nữa, tay cô bưng mâm thức ăn một lúc lâu cũng đã mỏi nhừ rồi, nếu anh ta còn tiếp tục im lặng thì sớm muộn gì mâm thức ăn trên tay cũng bị cô hất đổ hết. Ngay lúc cô cắn môi chuẩn bị lên tiếng, Phỉ Ngạo đột nhiên ngẩng đầu lên:
"Đem xuống đi, nguội rồi."
Hứa Nhan trợn mắt liếc anh, dưới nhiệt độ phòng 20 độ mà thức ăn không bị nguội mới lạ đó! Cô nén giận xoay người, xiêu vẹo đi xuống nhà bếp, sau đó trở lại trước cửa thư viện cầm dụng cụ lên tiếp tục lau nhà. Chẳng qua lúc này cô thật sự mệt quá, mí mắt liên tục cụp xuống. Chưa đến nửa ngày đã thảm đến tình trạng này thì tiếp tục đến tối, cô còn sống được sao? Hứa Nhan ngửa đầu thở ra một hơi dài, sau đó bò xuống sàn nhà mà lau, chân quá mỏi, đứng không được.
Phỉ Ngạo kiểm tra camera thấy được hình ảnh này, lập tức tắt máy tính đi. Không xem, tâm sẽ không loạn.
Vất vả một ngày, sau khi tưới xong chậu hoa cuối cùng trong vườn cũng đã là buổi tối. Hứa Nhan sáng giờ chỉ toàn ăn vội một ít cháo trắng, thời gian thở dốc còn chẳng có, đừng nói gì đến thời gian nấu cơm.
Cô lê thân mình mệt mỏi trở về phòng, lúc đi ngang qua phòng của Phỉ Ngạo chợt nghe thấy âm thanh nói chuyện, khả năng cách âm của nơi này vốn không kém như vậy, nhưng cố tình cửa phòng của anh ta lại đang hé mở.
"A ~ Phỉ tổng, chạm vào em... ưm..."
Tiếng phụ nữ ՐêՈ Րỉ cầu xin chợt dội vào trong tai Hứa Nhan, thoáng chốc khiến cô cứng đờ người, cánh tay vươn ra định đóng cửa phòng giúp Phỉ Ngạo cũng khựng lại giữa không trung. Cô nghe nhầm rồi sao? Chẳng lẽ làm việc nhiều quá nên bị ảo giác?
"Xin anh... mau lên..."
Cô gái trong phòng lại lần nữa kêu rên thích thú, giống như muốn xác thực cho Hứa Nhan biết chuyện bọn họ đang làm đúng là giống như trong tưởng tượng của cô. Hứa Nhan vội đem hai tay bụm chặt miệng mình, dưới chân mềm nhũn. Đã biết người đàn ông này không hề yêu cô, nhưng dù sao bọn họ vẫn mang danh vợ chồng! Anh ta lại dám ngang nhiên dẫn người phụ nữ khác về phòng làm chuyện đồi bại!
"Ưm... anh thật xấu... a, không, sâu quá!"
Hứa Nhan không nghe nổi nữa, những tiếng kêu thích thú này giống như ma âm tra tấn tinh thần cô, trái tim không hiểu sao đập mạnh dữ dội. Cô run rẩy chạy về phòng, nửa đường còn trượt chân một lần, cánh tay chống xuống dưới sàn nhà đau đến mức khiến cô ứa nước mắt. Nhưng thật ra cũng không biết là khóc vì cổ tay bị trẹo, hay vì cảm thấy tổn thương.
Trong phòng ngủ sáng đèn, một người phụ nữ xinh đẹp đang không ngừng kêu rên, âm thanh run rẩy đáng yêu khiến bất kì một tên đàn ông nào cũng phải nuốt nước miếng. Phỉ Ngạo đem ngón tay rút ra khỏi người cô ta, kéo theo một ít dâm dịch trơn ướt, người bên dưới vặn vẹo thân mình, cảm giác trống rỗng khó chịu đánh úp tới khiến cô làm ra hành động lớn mật, ngồi dậy liền ôm cổ anh, đôi môi đỏ mọng chu lên.
Đối lập với thân thể đang Tʀầռ tʀʊồռɢ của cô ta, Phỉ Ngạo vẫn quần áo chỉnh tề không chút xốc xếch. Anh đưa một bàn tay khác lên chặn ngang đôi môi đang hôn về phía mình, ánh mắt trong veo không nhiễm chút Dụς ∀ọηg nào, trầm giọng nói:
"Đến đây thôi."
Anh đem khăn giấy ra lau tay mình, sau đó hạ lệnh đuổi người. Cô gái trên giường thân thể lõa lồ, trên người ngoại trừ nơi đó vừa được anh dùng ngón tay chăm sóc ra thì chẳng có chút dấu vết nào cho thấy hai người vừa lăn lộn cùng nhau.
"Nhưng mà..."
"Ra ngoài!"
Thấy cô ta còn muốn nói gì đó, Phỉ Ngạo không kiên nhẫn cắt ngang qua. Mùi nước hoa trên người của cô ta quá nồng, anh vừa ngửi được lập tức thấy choáng váng, bao nhiêu hứng thú đều bị dập tắt.
Cô ta thấy ánh mắt lạnh nhạt của Phỉ Ngạo, cho dù không cam lòng nhưng vẫn có chút sợ hãi, cẩn thận gom quần áo mặc vào rồi lững thững đi ra ngoài.
Chuyện này Hứa Nhan cũng không biết được, cô đang nằm trên giường gọi điện thoại cho đứa em gái nhỏ của mình, nó bảo rất nhớ và muốn gặp cô. Nhưng hiện tại mỗi ngày đều phải lau dọn một căn biệt thự cực kì rộng lớn, thời gian không có, đành cười bảo:
"Dạo này chị rất bận, nếu có ngày nghỉ thì chị đến thăm em, được không?"
[Vâng, em vừa thi xong, kết quả đứng hạng hai trong khối, chị khen em cái đi, he he.]
Âm giọng ngọt ngào của Hứa Vân khiến cô bật cười:
"Giỏi lắm, cố thêm chút nữa sẽ thành thủ khoa rồi! Em còn tiền tiêu vặt không? Ngày mai chị gửi cho một ít."
[Còn ạ, tiền chị gửi tháng trước vẫn dư nhiều lắm, với lại em đang đi dạy thêm môn tiếng anh cho mấy bé học sinh cấp hai, tiền lương mỗi tháng cũng đủ sinh hoạt rồi. Về sau chị không cần gửi tiền nữa đâu.]
Hứa Vân là một đứa trẻ chăm chỉ và giỏi giang, hiện tại đã có thể tự lo cho bản thân mình rồi, khiến cho người chị như cô cảm thấy thật tự hào. Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
"Ừm, cố lên, học cho giỏi, có chuyện thì gọi cho chị."
Một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu như vậy, nếu rơi vào hoàn cảnh như cô thì phải sống thế nào chứ? Cho nên cô còn phải cảm tạ ông trời đã để cô là người cưới Phỉ Ngạo chứ không phải em gái mình, đúng không?
Qua loa dặn dò mấy câu, Hứa Nhan mệt mỏi nhìn ra cửa sổ, vẫn là hình ảnh quen thuộc mọi ngày, nhưng hôm nay do tâm trạng cô không tốt, chỉ thấy khung cảnh đẹp đẽ vốn có trở nên ảm đạm đi nhiều.
Trong đầu không hiểu sao đều là hình ảnh Phỉ Ngạo cùng người phụ nữ khác ôm nhau, hôn nhau. Chỉ cần là người mà mình để ý ôm một cô gái khác thôi đã đủ khiến bản thân ghen tị đến điên lên rồi, huống chi anh ta còn là người đàn ông đầu tiên của cô, chồng của cô! Hứa Nhan nghĩ đến liền thấy khó thở như có ai đè chặt Ⱡồ₦g иgự¢ mình, cô cắn môi không để nước mắt tiếp tục rơi. Chẳng qua, lí trí không ngăn được cảm xúc đau đớn nơi trái tim.
A, nhìn xem vợ chồng người ta ân âи áι ái, có thể cùng nhau tâm sự, cùng nhau ra ngoài dạo chơi, cuối tuần thì bàn chuyện tương lai. Còn cô thì sao? Chẳng khác gì người hầu kẻ ở của anh ta, tức giận cũng không dám, to tiếng một chút cũng không dám...
Phỉ Ngạo, chúng ta có thể ly hôn sao? Hứa Nhan đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng liều lĩnh. Cô chỉ là công cụ làm ấm giường mà thôi, thời gian đầu anh ta cảm thấy cô không giống những người anh ta thường tiếp xúc, cho nên mới nảy sinh hứng thú. Hiện tại có vẻ đã phát ngán rồi, tiếp tục ràng buộc nhau có ý nghĩa gì?