Thế nào được gọi xui tận mạng?!. Là mất vì tiền, là bị trộm, hoặc là bị ngã?!. Bị ngã?…
Linh Tuệ bỗng hét thảm một tiếng – A!
Trời mưa mỗi lúc một to, những sợi mưa cứ nối tiếp nhau chạy về hướng xa xa, xem phim thấy cảnh nam chính cõng nữ chính trong màn mưa thật sự là rất lãng mạn, nhưng điều kiện tiên quyết là nữ chính không bị thương, và nam chính là một anh chàng tốt bụng thực sự!.
Mặc kệ Linh Tuệ khóc rấm rứt trên lưng, cái người đằng trước vẫn thản nhiên mắng:
- Rốt cuộc là cô bao nhiêu tuổi rồi mà đến đi cũng không thành thân!.
- Là em chạy chứ có phải đi đâu!. – Không hiểu sao nghe mắng cô thấy rất ấm ức, nước mắt rơi cũng chẳng còn là vì đau nữa. Tấm lưng rộng này quả thật là khiến người ta có cảm giác an toàn, y như con thuyền giữa lòng biển hiền hoà, an ổn vô cùng. Bỗng tay cô xiết chặt lấy người anh, con người lúc yếu đuối nhất là khi bị bệnh!.
Đằng xa xuất hiện một trạm nghỉ!.
Cô được đặt nhẹ nhàng xuống ghế, cái chân bị thương, chẳng biết có nghiêm trọng không mà cứ hễ cử động, dù nhỏ cũng đau tới buốt óc.
- Ngồi yên đó!.
Thế Kiệt trầm giọng mắng, rồi anh cúi xuống nhìn nhìn cái chân hỏi:
- Có đau lắm không?!.
Hỏi hay ghê, Linh Tuệ vừa mếu vừa cười:
- Thầy tự mình thử đi thì biết!.
Anh nói một cách chịu thua:
- Cô ấy, cận thận hơn có phải tốt rồi không.
Linh Tuê vẫn rấm rứt khóc. Nếu không phải đồ tư sản nhà anh thì cô vẫn đang ngon giấc trên giường hoặc ít ra cũng là đang cuộn mình trong chăn ấm áp mà ngắm mưa rơi, đâu có vừa đau vừa lạnh thế này!.
- Chắc là bị trẹo chân rồi, để tôi nắn cho…..
Linh Tuệ giãy nảy người:
- Đừng……Á (n Á)…..
Ối trời ơi, Gi*t luôn cô đi cho rồi!. Trong 1 giây cô tưởng đau đến ૮ɦếƭ luôn cũng được, nhưng quả thật sau đó dễ chịu rất nhiều. Thế này người ta gọi là gì nhỉ? , thà đau đau một lần rồi thôi, còn hơn cứ đau suốt đời!.
Không gian rơi vào im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi đều đều!. Thường thì nhìn mưa, trong lòng luôn có một nỗi buồn miên man nào đó, rất khó để miêu tả, cộng thêm quần áo ướt như chuột lột, người cô cứ run run mãi không thôi.
Bỗng bên cạnh có giọng trầm ấm:
- Ngồi gần vào đây!.
Linh Tuệ ngẩng mặt lên, mấy giây ngạc nhiên rồi nhanh chóng cười cười:
- Thôi, không cầ….
Nói còn chưa xong đã thấy anh vòng tay ôm lấy vai cô kéo lại gần, thản nhiên nói:
- Cứ để thế này đi!.
Tim cô bỗng đập nhanh dồn dập, con người này, lúc nào cũng nguy hiểm, cứ âm âm trầm trầm rồi toàn tung đòn bất ngờ làm người khác không kịp chở tay.
Không gian tiếp tục rơi vào im lặng. Tiếng mưa rơi vẫn đều đều. Cơ bản là không khí cũng khá thoải mái!.
Đột nhiên Thế Kiệt lên tiếng hỏi:
- Theo cô thứ gì trong con người là khó kiểm soát nhất!.
Linh Tuệ thoáng ngây người, sếp lớn sao tự nhiên lại có hứng đàm đạo chuyện tình cảm sến súa?. Ây da, không phải là đầu ngấm nước mưa chứ kịp sấy chứ?. Cô hỏi lại:
- Thứ gì khó kiểm soát trong con người ấy ạ?.
- Ừ!.
Linh Tuệ giơ ngón tay trỏ nên, dõng dạc nói: – 1 chữ!.
Cặp lông mày dậm hơi chau lại: – Chữ gì?.
Linh Tuệ hừng hổ khẳng định: – Tiền!.
Thế Kiệt bật cười, xong lại lắc đầu : – Ngốc quá!.
Ngốc á?!. Hầy, thử bị vắt kiệt túi tiền như cô xem, xem có trả lời như thế không?!. Linh Tuệ cắn chặt răng, ngẩng cao đầu, nhất quyết không thèm để ý!. Chí khí có thể không cần chứ cốt khí nhất định phải giữ!.
Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn, khung cảnh như thay hẳn sang màu sắc tươi mát, nhìn thứ gì cũng mướt mướt, trong veo, thật sự là khí thái lên bội phần!.
Nhưng hình như có gì đó không ổn, trong người cô thấy nóng râm ran, bỗng một cơn lạnh chạy dọc sống lưng làm cô rùng mình hắt hơi một cái. Mùi bắt đầu xụt xịt. Linh Tuệ tuy không phải tiểu thư khuê các gì, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chẳng phải làm gì vất vả, bây giờ nhiễm mưa một chút , cảm thì không phải cảm nhưng thật sự là khó chịu!.
Thế Kiệt nghe tiếng hắt hơi, quay đầu lại chăm chú nhìn:
- Cô bị cảm?.
Linh Tuệ hua hua tay, nói qua:
- Có gì đâu thầy, bệnh thường gặp ấy mà, ngủ 1 giấc là hết!.
Nói xong cô hắt xì thêm cái nữa, toàn thân bỗng lạnh run lên!. Có lẽ là cảm thật. Cái thân ૮ɦếƭ tiệt, chọn hôm nào ốm không chọn lại chọn đúng lúc được đi du lịch!. Xì, phản chủ, phản chủ!.