Hứa!Đừng buông tay anh…em nhé - Chương 15

Tác giả: Dambo & Dobo

- Tống Thế Kiệt ở ngoài trường còn là một con người không những vô dụng bất tài mà còn vô cùng âm trầm thâm hiểm, nguy hại khôn lường, cách xa được đoạn nào hay đoạn đấy, tránh xa được lúc nào hay lúc đấy!.
Thủy “tiểu” chính thức phải gọi là hoảng, bán tín bán nghi:
- Nghiêm trọng thế sao?.
Linh Tuệ gật đầu không chút do dự:
- Ừ!.
Thủy “tiểu” bỗng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Linh Tuệ quay lại nhìn theo.
Rất gần, cái dáng thanh uy, tú tài, cả người tán ra mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu,thần tượng của hàng ngàn sinh viên đang tỏa sáng rực rỡ dưới nền nắng vàng.
Tim Linh Tuệ không hẹn mà lập tức đáng lô tô trong Ⱡồ₦g иgự¢, tóc gáy đồng loạt dựng ngược hết lên chào cờ, mồ hôi lấm tấm trên chán, mắt không dám chớp ngây ra nhìn….
Cách cô không quá 5 bước chân, Tống Thế Kiệt, sắc mặt rất tốt, ánh mắt không mang theo cảm xúc nào, đang thản nhiên nhếp mép lên cười.! Rốt cuộc là đã nghe được bao nhiêu câu, nhớ được bao nhiêu chữ rồi?.
Về cơ bản là người đang được nhắc đến, Thế Kiệt thấy cơ thể hơi nóng, xong ánh mắt vẫn lạnh băng ngó người con gái mảnh mai, chuyên huơ tay chém ngọn kia.
Chẳng phải anh chưa từng gặp kẻ khó chơi, cũng chẳng phải là chưa từng gặp người ngây ngô bất trị, nhưng người nói ra được 3 chữ Tống Thế Kiệt và liền sau đó là 4 chữ vô dụng bất tài thì Lâm Linh Tuệ đúng là người đầu tiên. Quả nhiên phải được đánh giá là sự kiện.
Vậy thì phải cho cô ta biết bất tài vô dụng, âm trầm thâm hiểm, nguy hại khôn lường là như thế nào.
Anh điềm nhiên xoay gót, vẻ mặt lạnh lùng, trầm tĩnh, sắc mặt không chút biểu cảm.
Tổng công ty AJO, phòng họp:
- Hàng thời trang có nhãn mác nổi tiếng thường được bán tại các cửa hàng chuyên doanh thời trang hoặc các bách hoá lớn. Còn mặt hàng giày dép có giá bình dân hơn do sản xuất đại trà thường được nhập khẩu từ các nước ASEAN và Trung Quốc được bán nhiều tại các khu chợ truyền thống và các cửa hàng bán lẻ bình dân hơn. Do đó để có thể thâm nhập một cách sâu rộng vào thị trường này chúng ta cần đáp ứng một cách linh hoạt với những thay đổi của giới trẻ trong việc thay đổi mẫu mã cũng như cách thức tiếp cận người tiêu dùng, đặc biệt là giới trẻ. Ngày nay, việc bán hàng qua mạng đang là hình thức phổ biến tại Hàn Quốc. Do đó cách thức tiếp cận mới mẻ này chúng ta cũng nên quan tâm.
Giám đốc Trương, giám đốc bộ phận khai thác thị trường thao thao bất tuyệt nêu ý tưởng, phải nói là để phát biểu trôi trảy được như trên đã tốn không ít thời gian của ông bên Hàn. Mọi người trong phòng ai nấy đều gật đầu tán đồng.
Thế Kiệt tựa lưng vào ghế, trầm tư lắng nghe, sau anh chậm rãi lên tiếng:
- Rất tốt.!. Thời gian qua, giám đốc Trương vất vả nhiều rồi.
Giám đốc Trương khẽ gật đầu, nụ cười trên môi không thể tươi hơn được nữa.
- Tống tổng quá khen.
- Bước đầu đã thành công phân nửa, còn một việc quan trọn nữa thôi đó là nhân dịp dự án mới, công ty mở tiệc ăn mừng, mời mọi người đến nhà hàng ABC ăn tiệc.
Khi dự án này thành công, Thế Kiệt sẽ tạm giao công ty cho Lục Nhã Đông và anh sẽ sang Mỹ, sang bên tâm giao Triệu Hải Di của anh. Thời gian tự do bay nhảy của cô thế là đủ rồi, đã đến lúc kéo cô trở về để thực hiện lời hứa trở thành tâm giao suốt đời bên anh.
Bất giác khóe miệng Thế Kiệt khẽ kéo lên thành nụ cười ôn nhu, trong con mắt đen láy, trong trẻo dập dờn chút sóng nước hiền hòa.
Ngồi trên xe buýt, Linh Tuệ để nguyên ánh mắt, chầm chầm nhìn cảnh vật đang từ từ lướt qua tầm mắt. Rồi bỗng tuyết lại rơi, những sợi tuyết như những sợi dây bông, nối tiếp, đuổi theo nhau về một hướng xa xa. Tại sao tuyết lại đang chạy về phía xa?. Linh Tuệ chợt đưa tay ra ngoài cửa xe, ngón tay nhỏ nhắn, chập chờn, run run và cố vươn ra để giữ những sợi tuyết lại…..
- Này, này….
Cô thấy vai mình bị lay lay. Sau đó là một tiếng quát:
- Này, tỉnh dậy!.
Linh Tuệ bị tiếng quát làm cho giật mình tỉnh hẳn, mắt hơi nheo lại, nhìn sang kế bên, giọng khàn khàn:
- Chuyện gì vậy?.
- Cô ngủ gật, nước miếng chảy ướt hết áo tôi rồi.
Người kế bên nhăn mặt, giọng nói có chút bực mình. Linh Tuệ vội đưa tay lên chùi miệng. Ây da, ông bà Lâm đã sinh ra một Lâm Linh Tuệ thích xe buýt, nhưng tại sao lão thiên lại sinh ra một Lâm Linh Tuệ chuyên ngủ gật trên đó chứ, mà cứ hễ ngủ gật là nước miếng của cô lại tự động chảy ra. Oài…mất mặt quá!.
Cô áy náy, cười ngại, nhanh nhẹn lấy giấy mềm trong cặp ra:
- Xin lỗi anh nha, để tôi lau cho!.
Tay cô còn chưa kịp động đến đã bị gạt xuống ngay tức khắc.
- Khỏi!.
Rồi cái người kế bên tự động ngồi dịch ra ngoài mấy phân.
Có nhất thiết phải thế không?. Linh Tuệ thấy bất mãn rồi đấy nhá!. Người gì mà khó chiều. So với Tống Thế Kiệt thật đúng là giống người một nhà.
Bỗng cô để ý, cái người này, đi xe buýt mà đeo kính to bản, đầu đội mũ trông rất kì lạ à nha.
Nhưng chợt nhớ đến việc sắp phải làm, Linh Tuệ vội lôi lục cặp lấy câu hỏi phỏng vấn mẫu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc