Đi làm!.
Hôm sau Linh Tuệ ăn mặc chỉnh chu, dễ nhìn rất tự tin đi làm buổi đầu tiên. Tất cả nhân viên thử việc đều tập trung thành một dãy ở hành lang. Đếm đi đếm lại cũng không quá 20 người.
- Cô là Lâm Linh Tuệ? – Một bà chị đeo kính đen, trông khá đứng đắn lên tiếng hỏi.
- Dạ, là tôi!
Kinh đen hơi hạ gọng kính xuống, nhìn từ Linh Tuệ đầu xuống chân rồi lại nhìn từ chân lân đầu. Xong chị ta lạnh lùng bảo:
- Đi theo tôi!.
Linh Tuệ chỉnh lại quần áo, vội vã cắp cắp cặp đi theo. Lượn qua phòng nào cũng thấy đông người, ai cũng hăng say, quả thật là công việc bận rộn, Linh Tuệ trong lòng đột nhiên thấy tràn ngập sinh khí, chỉ muốn ngay lập tức công hiến hết sức mình cho tòa soạn oanh liệt này.
Rẽ ngang, rẽ dọc cuối cùng cũng đến!.
Phòng Thông Tin Giải Trí!.
Kính đen mở cửa, đoan trang, kiêu ngạo bước vào, tay vỗ vỗ ra ám hiệu. Mọi người lập tức cũng ngẩng đầu lên, thoạt đầu là nhìn kính đen sau tất cả quay ra ngó Linh Tuệ, hòa khí tuôn trào.
- Đây là nhân viên mới, tổng biên tập có lời dặn dò mọi người chú ý bảo ban cô ấy một chút!.
Bổ trợ cho lời giời thiệu, Linh Tuệ nở nụ cười thân tình, lịch sự cúi đầu chào khắp lượt. Nhân viên trong phòng gật đầu chào lại, thật là tốt đẹp, hữu nghị biết bao. Thế nhưng lời giới thiệu này có gì đó không đúng thì phải,nhất là câu “tổng biên tập có lời dặn dò” ý, ý, ý gì đây?. Tổng biên tập không phải là, một hình bóng lướt qua trong não, Linh Tuệ đột nhiên thấy lạnh buốt cả da đầu – Tống Thế Kiệt, tổng biên tập chắc nịch là hắn!.
- Giả Tịnh Văn, cô phụ trách hướng dẫn cô ấy!.
Là người của sếp tổng có ai dám không gật!.
Người tên Giả Tịnh Văn nhanh nhẹ vui vẻ đáp, tác phong quả thực chuyên nghiệp:
- Vâng, sẵn sàng phục vụ người đẹp!.
Linh Tuệ liếc qua, Giả Tịnh Văn là con gái, người khá nhỏ nhắn nhưng thoạt nhìn đã biết rất lanh lẹ, hoạt bát, chắc chắn là một phóng viên nếu không ưu tú vượt trội thì cũng chẳng phải hạng tầm thường.
Giả Tỉnh Văn đáp xong quay sang Linh Tuệ nở nụ cười cực kì hòa nhã, Linh Tuệ cũng hòa nhã cười lại. Xem ra cô được vào phòng này sẽ chẳng có chuyện ma mới bắt nạt ma cũ rồi, khí thái cũng vì thế mà thoải mái hơn.
Kính đen gật đầù, nhìn Linh Tuệ, giọng có vẻ mềm mại đi đôi phần:
- Chúc cô có ngày làm việc đầu tiên vui vẻ, bàn làm việc của cô ở kia.
Linh Tuệ cười cảm ơn rồi nhanh lẹ di chuyển đến bàn làm việc. Vừa ngồi vào bàn, Giả Tịnh Văn đã ân tình hỏi:
- Em tên Linh Tuệ phải không?.
- Dạ!.
- Sinh viên trường XX hả?.
- Vâng.
Linh Tuệ trả lời xong, thấy ánh mắt của Giả Tịnh Văn thay đổi rõ rệt, nhìn cô có chút nghi hoặc. Sau chị ta hỏi:
- Em với sếp tổng là chỗ quan hệ gì vậy?.
Èo…..nói qua nói lại vẫn là hỏi đến Tống Thế Kiệt!. Xem ra cái tên 3 chữ này rất hot à nha!. Chẹp chẹp, có trách thì chỉ trách cái bóng của Tống Thế Kiệt quá lớn còn cô tuy giai cấp vô sản là vĩ đại đó, nhưng đứng trước tư sản đại ác, chữ vĩ đại khó mà phát huy được tác dụng.
Cổ nhân có dạy: Sống gian nan, ૮ɦếƭ mới an nhàn. Nửa kiếp này cô bị đày đọa khổ sở dưới cái bóng của Tống Hắc Ám, nhất định nửa kiếp sau cuộc đời sẽ vô cùng nở hoa, xinh tươi, sung sướng bội phần.
- Dạ, sếp tổng là thầy giáo của em.
Chuyện Tống Thế Kiệt đi làm giảng viên chắc ít người biết, thế nên Giả Tịnh Văn mới ồ nên một tiếng dài, đầy sửng sốt:
- Ây da, vậy quan hệ cũng thân thiết phết nhỉ?. Khi nào gặp sếp nói tốt cho chị vài câu nha.
Nói tốt á?. Giả Tịnh Văn làm nhân viên dưới chướng của tên Tống Hắc Ám bao năm như thế mà vẫn chưa hiểu con người này sao?. Trong ngoài đều không tốt đẹp, ngang ngược, độc đoán, hắn mà chịu thừa nhận điểm ưu tú của ai thì người đó chắc chắn kiếp trước phải là nhân vật vỡ Hít Le chứ chẳng vừa. Tuy thế Linh Tuệ vẫn trưng nụ cười hào phóng:
- Được được, nhất định nhất định!.
Giả Tịnh Văn quả nhiên cười phớ lớ, trong lòng vô cùng hoan hỉ. Rồi chị ta cầm tay chỉ việc cho Linh Tuệ rất tận tình và hết mình.
Giờ ăn cơm, Giả Tịnh Văn lôi Linh Tuệ xuống căn tin, 2 chị em ngồi cùng một bàn vừa ăn vừa nói chuyện vu vơ. Bỗng một cái bóng đen phủ trước mặt, ngẩng lên thấy một ông chú, nhìn rất quen nha!.
- Sếp tổng!
Giả Tịnh Văn lên tiếng chào trước, giọng đặc mùi nịnh nọt:
- Hôm nay trông sếp khí thái, phong độ thế!
Ông chú hỏi lại:
- Thế mọi hôm tôi không phong độ à?
Giả Tịnh Văn biết mình lỡ lời liền đánh lơ giơ hộp cơm gợi ý:
- Ấy, em không có ý đó, sếp ăn cơm cùng bọn em chứ ạ?
Ông chú lắc đầu:
- Tôi ăn rồi, của cô cô cứ ăn.
Xong quay sang Linh Tuệ, hạ giọng:
- Lâm tiểu thư ăn cơm thấy ngon miệng chứ?
Ông chú này là sếp tổng, vậy Tống Hắc Ám là cái gì vậy hả?. Oài……làm phóng viên tối kị nhất là hiểu nhầm nha. Nhưng rõ ràng hôm nọ thấy Tống Thế Kiệt phỏng vấn cô mà, không lẽ là mộng du?.
A!. Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Linh Tuệ phải tự tán dương mình cơ chí hơn người, Tống Thế Kiệt là bị đuổi việc. Càng nghĩ càng thấy suy đoán này có lý à nha.
Anh ta tuy giỏi thật đấy nhưng thái độ thì phải nói là thuộc hạng bét của bét, tồi của tồi , người người thấy ghét, nhà nhà chẳng ưa, đương nhiên con người có tài mà không có đức, vô dụng như thế, bị đuổi việc là việc cần và rất cần phải làm. Hê hề. Trời cao quả nhiên có mắt.
Linh Tuệ cười rạng rỡ đáp:
- Ngon, tôi chưa ăn cơm ở đâu ngon thế này!.
Ông chú gật đầu:
- Vậy cô có thấy hài lòng với công việc không?
- Hài lòng, rất hài lòng.
- Mọi người không gây khó dễ cho cô chứ?
- Không, tuyệt đối không!.
Linh Tuệ bỗng thấy chân mình dưới gầm bàn bị đá đá liên tục hiểu ý bèn tiện mồm bổ sung thêm:
- Mọi người đối xửa với tôi rất tốt, tiêu biểu là chị Giả Tịnh Văn đây, công ty mình quả thật là may mắn mới có 1 người vừa có tâm vừa có tài như thế!.
Ông chú tiếp tục nhìn cô kỳ quái, môi mấp máy cử động:
- Vậy hả?.
- Vâng!. – Linh Tuệ quả quyết!.
Giả Tịnh Văn ngồi bên cạnh, cười ngượng:
- Linh Tuệ em đừng nói thẳng ra như thế chứ!.
- Hầy, là em nói thật mà, chị đừng ngại.
Đúng là đỉnh cao của nghệ thuật!. Kẻ tung người hứng cấm chệch nhịp nào.
Sếp tổng gật gù, mặt có vẻ đăm chiêu khó nghĩ, trong lòng trắc ẩn nhiều nghi vấn, xong ông chú quay đi, thì thầm câu gì đó nhưng cả Linh Tuệ và Giả Tịnh Văn đều chẳng nghe thấy, chỉ thấy môi có chút cử động.
Hôm sau đến giảng đường, Tống Thế Kiệt đột nhiên vắng mặt, người dạy thay là giáo sư Chu. Hỏi ra mới biết thì ra là thầy Tống đã xin thôi dạy.
Giáo sư Chu trở về, hết thảy sinh viên đều cảm thấy bất mãn, nuối tiếc cái tài hoa rực rỡ kia mãi không thôi. Ờ, thì Tống Thế Kiệt dạy môn tự chọn, sinh viên ngồi học, có khác nào ngắm hoa thưởng nguyệt, có khác nào vầng thái dương nghìn năm xuất hiện soi sáng cuộc đời sớm đã u tối của đám sinh viên. Tống Thế Kiệt thật đúng là trong thì tiểu tài nhưng được cái vẻ bề ngoài vô cùng đại dụng. Chẹp chẹp.!
- Tống Thế Kiệt hết thời rồi! – Linh Tuệ nói bâng quơ, giọng cũng có chút tiếc thương.
Thủy “tiểu” ngồi bên cạnh ngóng sang:
- Hết thời á?. Là sao?.
Linh Tuệ rù rì, thì thầm:
- Thầy bị đuổi việc.
- Đuổi việc? – Thủy “tiểu” hoảng hồn, xong lắc đầu – không thể nào.
- Tại sao?
Ây da, rốt cuộc là đám sinh viên trường XX đã bị đầu độc đến mức độ nào rồi, sao nói bị đuổi việc không ai tin. Tự nhiên Linh Tuệ nhớ tới thái độ của đám bạn trong kí túc xá lúc cô thông báo trúng tuyển vào tòa soạn báo, y hệt dáng vẻ của Thủy “tiểu” bây giờ, bỗng thấy tủi thân vô cùng!.
- Trường XX này là do ông thầy làm hiệu trưởng, hơn nữa năng lực của thầy Tống rất khá, tính tình ôn hòa, dễ chịu, người người ai cũng yêu quý, đuổi thế quái nào được?.
Xì, xì….thì ra độc đã ngấm vào đến máu thịt rồi. Linh Tuệ xua xua tay:
- Không nói vụ ở trường, ý tao là đuổi việc, việc bên ngoài ấy.
- Bên ngoài lại càng không thể! – Thủy “tiểu” quả quyết.
Èo….thì ra độc không chỉ ngấm đến máu thịt mà vào đến tận xương tủy rồi. Linh Tuệ kích động nói lớn:
- Tại sao chứ?.
Thủy “tiểu” lập tức phân trần:
- Công ty là do thầy mở, đang ăn nên làm ra, đứa nào dám đuổi thầy.
- Ây da,vậy thì mày không biết rồi, Tống Thế Kiệt còn làm tổng biên tập 1 tòa soạn báo nữa, nhưng do tiểu tài tiểu dụng nên bị đuổi việc.
- Vậy hả? – Thủy “tiểu” quả nhiên phải ngạc nhiên.
Linh Tuệ cười tà tà, gật đầu: – Ừm.
Xong tiện đà cô bổ sung thêm:
- Tống Thế Kiệt ở ngoài trường còn là một còn người……