Hứa!Đừng buông tay anh…em nhé - Chương 13

Tác giả: Dambo & Dobo

Nắng nhè nhẹ tỏa ra không gian một màu vàng ngọt êm và dịu dàng. Khác với ánh nắng mùa hạ, nắng chớm đông có vẻ hiền lành hơn rất nhiều, những sợi nắng như cuộn tròn rồi chảy về một hướng chân trời. Gió thỉnh thoảng thổi qua, làm mấy lọn tóc của sinh viên nữ trường đại học XX bay bay, dưới ánh nắng trông hệt như những bậc mỹ nhân có nhiều phần kì ảo.
Linh Tuệ tóc buộc cao, dưới màu nắng trông vàng tây tây rất đẹp, cặp quai chéo đeo một bên, đi giày thể thao, mặc quần jean, áo kẻ caro không đóng 4 cúc đầu, nhưng lại đóng cúc dưới cùng, sơ vin hờ hững, để nộ áo phông trắng bên trong vô cùng thanh lịch mà khỏe khoắn, đơn giản, gọn gàng mà thanh tú, trẻ trung.!.
Trong hàng ngàn sinh viên trường XX thì Lâm Linh Tuệ chẳng phải thuộc hạng sắc đẹp dạng ngời gì cho lắm. Người người lướt qua cũng chẳng ngoái nhìn lấy một lần, thậm chí nửa lưu ảnh trong mắt cũng không có.
Thế Kiệt từ cửa sổ phòng giáo vụ tầng trên cùng đang ung dung hưởng thụ không khí đầu đông, trong người khoan khoái, dễ chịu vô cùng. Bỗng cái dáng nhỏ nhắn, mảnh mai kia lọt vào tầm mắt, khóe miệng bất giác cong lên thành nụ cười thanh tú. Anh không hề coi cô như thứ để chơi đùa, càng không phải coi cô là dửng dưng, bất hữu, nhưng bảo anh miêu tả cảm giác của anh về cô thì anh cảm thấy rất mơ hồ, Lâm Linh Tuệ vốn chẳng và cũng chưa bao giờ là nguyên nhân khiến tim anh đập mạnh, họa ra thì cũng có lúc cô làm anh rất ức chế, giác cảm thấy khó chịu nhưng tuyệt nhiên không phải là rung động. Thế Kiệt biết, trong anh duy và duy nhất chỉ có Triệu Hải Di.!.
Vũ Thiên đứng tựa người nửa người vào xe, trong lòng đột nhiên cảm thấy hồi hộp. Chẳng phải lần đầu phải chờ 1 cô gái nhưng lại là lần đầu hẹn hò đương nhiên không thể không rộn lòng.
Từ xa Linh Tuệ đã thấy cái dáng cao thanh, tú mĩ mà không ai đi qua không thể ngoái lại nhìn.!. Chà, thật không ngờ Linh Tuệ cô cũng có lúc được hẹn hò với một bậc tuấn tú, thập phần xinh đẹp này.
Nhưng kể cũng lạ, nhớ hôm đầu tiên gặp Vũ Thiên, anh ta chẳng phải khinh thường cô ra mặt hay sao, điệu cười nhếch môi hiện rõ thái độ bất hòa, ngạo mạn không để ai trong mắt, sao giờ lại có ý muốn tìm hiểu cô nhỉ?. Linh Tuệ nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ độc nhất được một lí do là Vũ Thiên, thiếu gia nhà họ Vũ kia chắc là….bị đập đầu vào đâu rồi.^^.
Linh Tuệ mang theo tâm trạng vênh vênh vì có người đẹp đứng chờ chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt Vũ Thiên. Cô cười thân tình:
- Vũ Thiếu gia, thật xin lỗi đã bắt anh chờ lâu!.
Vũ Thiên nụ cười lịch lãm vẫn đọng nguyên trên môi, không đáp mà từ phía sau từ từ đưa lên một bó hoa hồng đỏ:
- Tặng Lâm Tiểu Thư.
Linh Tuệ bị hành động này làm cho thất hồn, chỉ là dạo này có quá nhiều sự việc khiến người ta ngạc nhiên, mãi sau mới cười ngượng:
- Ờ, cảm ơn, Vũ Thiếu Gia thật chu đáo quá!.
- Lâm Tiểu Thư thích hoa hồng chứ?.
- Vâng, hoa hống rất đẹp.
Sự thật là cô thích hoa Lan hơn, phong lan trắng!. Nhưng bó hoa to thế kia, không lẽ lại bảo không thích!. Ây da, trời sinh cô vốn đã rất lịch sự rồi.
- Chúng ta đi thôi, ăn sáng trước nhé!.
- Vâng!.
Từ xa đứng nhìn, cảnh tượng không đến nỗi chói mắt lắm nhưng thật khiến cho người ta không vui tí nào. Lâm Linh Tuệ, cô ta đang chơi trò mèo vờn chuột với Tống Thế Kiệt này chắc!. Chà, thật đáng để kiêu ngạo nha!.
Thế Kiệt nhếch mép lên thản nhiên cười, mắt đột nhiên sáng lên, sắc lạnh một cách rợn sống lưng. Bắt cá 2 tay, ngoại tình, lăng nhăng, những người dám qua mặt anh kiểu này thì Lâm Linh Tuệ đúng là người đầu tiên và tốt nhất nên là người cuối cùng!.
Mặc dù hôm trước cô ta có hôn người đàn ông khác trước mặt anh, nhưng xét đó là do hiểu nhầm, hơn nữa nguyên nhân sâu sa cũng là do anh nên có thể chấp nhận được, với lại lúc đó bỏ đi cô có nói ” tôi với anh” đại từ phân minh, khẳng định rõ quan hệ giữa cô với người đàn ông kia, anh cảm thấy hài lòng. Còn lần này, hiểu nhầm hay hiểu đúng chẳng phải đã rõ ràng từ hôm trước sao, khúc mắc được gỡ giải là do chữ X không biết điều gây ra, Lâm Linh Tuệ thừa biết, cũng phải ngầm hiểu là anh với cô đã làm lành, nói chính xác là Lâm Linh Tuệ vẫn là người yêu của Tống Thế Kiệt, không lẽ cô ta ngu ngốc tới mức không biết điều hiển nhiên đó!.
Càng nghĩ càng thấy đúng, càng thấy bực mình!.
Rút điện thoại ra anh nhắn vỏn vẹn 3 chữ:
” Mau xuống xe!.”.
Linh Tuệ đọc tin nhắn, giật mình quay đầu lại đằng sau. Èo, Tống Thế Kiệt, anh ta là thần hay quỷ mà biết cô đi xe ô tô, hơn nữa còn là đang hẹn hò. Tự nhiên mồ hôi lạnh chạy sau gáy, cô có cảm giác như người vợ bị chồng bắt gặp đang ăn vụng, thật sự là thấy rất giống!.
Ế, nhưng chẳng phải cô và Tống Thế Kiệt chia tay rồi sao?. Vậy cô hẹn hò với người mới là đâu có sai?. Èo, tư sản đúng là tư sản, bá đạo vẫn là bá đạo!.
” Thầy Tống, em đang hẹn hò, thầy có việc gì?”.
Hẹn hò?. Lại còn “có việc gì?”.
Thế Kiệt đọc tin nhắn tận 2 lần và đang định đọc lần thứ 3 không kiếm được nhếch môi lên cười, thâm trầm nhắn một chữ:
” Được!”.
Ây da, chữ này thật ép người ta ứa nước mắt. Linh Tuệ không lạnh mà run, cái con người này thật sự rất nguy hiểm,vô cùng nguy hiểm, cực kì nguy hiểm. Nhưng không thể vì lí do này mà đánh trượt cô được, xì…..cô không sợ!.
Vũ Thiên ngồi bên cạnh, thấy cô nhìn màn hình điện thoại mà sắc mặt đột nhiên biến đổi bèn quan tâm hỏi thăm:
- Lâm tiểu thư có chuyện gì à?.
Linh Tuệ lắc đầu, xong suy nghĩ lại, lại gật đầu. Vũ Thiên thấy hành động này rất đáng yêu, khóe môi cong lên thành nụ cười:
- Tôi có thể giúp gì cho Lâm tiểu thư không?.
Linh Tuệ đắn đo, cuối cùng cắn răng nói:
- Vũ thiếu gia à………
Èo, đến đoạn này thực cô không biết nói tiếp thế nào. Quả thật rất không tiện.
Vũ Thiên nghiêng đầu, ngữ khí ôn hòa có phần khách sáo:
- Lâm tiểu thư cứ tự nhiên!.
Hầy, tự nhiên, 2 chữ này đâu phải nói là làm được.
- Ờ – Linh Tuệ đảo lưỡi chục lần kết quả vẫn hỏi – Vũ thiếu gia hồi trước anh đi học đại học có bị trượt môn nào không?
Vũ Thiên dùng ánh mắt quái dị nhìn cô. Thật khó có thể đoán được ý nghĩ của người con gái này, thực sự là rất thấy lạ!. Mà mặt anh trong mắt cô là người hay bị đúp đại học sao?.
- Không.!. – Anh thản nhiên đáp, có ý cười cười – Lâm tiểu thư nghĩ tôi như thế à?.
Linh Tuệ mặt đỏ ửng, rốt cuộc vẫn là bị hiểu nhầm.
- Ấy không, tôi chỉ là đang thắc mắc một chuyện.
- Lâm tiểu thư có gì khó nghĩ?.
1 câu tiểu thư, 2 câu tiểu thư, 3 câu lại vẫn tiểu thư…..thật là ngoan quá đi!.
- Ờ, hồi trước đi học, anh đẹp trai thế này chắc có lắm người theo đuổi lắm phải không?.
Vũ Thiên không ngần ngại gật đầu. Nhìn cô có phần khó hiểu.
- Vậy anh có được giảng viên nữ để ý không?.
Lại càng khó hiểu hơn, anh nhíu mày liếc, xong vẫn chậm rãi đáp:
- Thực sự là có 1 người, đó là ở trường đại học Columbia, giảng viên ngành Marketting, cô ấy đã từng đề nghị hẹn hò với tôi.
- Rồi anh có đồng ý không?. – Linh Tuệ quả nhiên cảm thấy phấn khích.
- Tất nhiên là không.!. – Anh bình thản lắc đầu.
Quá hay, thật hợp ý cô.!.
- Vậy cô giáo đó có gây khó dễ gì cho anh không?. Như kiểu uy Hi*p điểm số của anh chẳng hạn.
- Hoàn toàn không có!.
Linh Tuệ nghe câu này thở phào nhẹ nhõm. Hê hê, Tống Thế Kiệt, đến đàn bà, sinh vật nổi tiếng là nhỏ nhen để bụng cũng không thèm dùng cái trò dọa nạt điểm số này nọ, anh là con trai mà dùng trò này uy Hi*p thì thật chẳng phải rất mất mặt đàn ông sao?. Càng nghĩ càng thấy suy luận này quá đúng, Linh Tuệ rất tự tin nhắn tin lại:
” Vậy thì cảm ơn thầy nhé!, có gì em với thầy nói chuyện sau!”.
Một lúc sau cô nhận thêm được một tin nhắn vô cùng ngắn gọn xúc tích nữa, gồm 2 chữ ” Rất tốt!.”.
Sao cô không thấy có gì tốt đẹp thế nhỉ?.
Linh Tuệ được Vũ Thiên đưa đến một nhà hàng sang trọng, thảm đỏ trải từ tận bậc thang đầu tiên vào đến bên trong. Ánh nến lung linh, èo, rõ ràng là ăn sáng mà, cần nến làm cái quái gì nhỉ?, tiếng đàn violon du dương, êm ái vang lên nhè nhẹ, vừa mới thức dậy lại tính ru ngủ người ta tiếp sao?. Cô càng thắc mắc lại càng cảm thấy khó hiểu, cái nhà hàng này thật là biến thái hết mức!.
Ây da, hay là giới thượng lưu hay chơi kiểu này?. Cô hạng bình dân đương nhiên là phải cảm thấy lạ rồi. Chậc chậc, chắc thế, liếc chỗ Vũ Thiên thấy anh mặc nhiên, bình thản như không, Linh Tuệ lại càng thêm chắc chắn.
Ăn sáng xong. Linh Tuệ được đưa đi hóng gió, đi dạo, đi chơi, đi ăn….về đến kí túc xá đã hơn 7h tối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc