Sắc mặt Vũ Thiên tối sầm lại. Điềm tĩnh quay sang bên kia, ôn hòa nói:
- Thật xin lỗi, em họ tôi đầu óc nó hơi chậm phát triển nên đã có chút nhầm lẫn, mong quý cô bỏ qua cho, chúng tối sẽ trả lại đồ ngay lập tức!.
Linh Tuệ tự tiếu phi tiếu nhìn cái người vừa phát ngôn ra câu kinh điển đó. “Chậm phát triển”?. Cụm từ ngắn ngủi này cũng đủ làm cô ૮ɦếƭ 1 nửa về mặt tâm hồn rồi. Nhưng cái đầu “hơi chậm phát triển” của Linh Tuệ bỗng ngẩng lên, do rất chăm chú lắng nghe, cộng thêm trí thông minh cô đã hiểu ngay vấn đề bèn quay sang bên kia, trưng ra điệu cười vừa ngu vừa ngơ.
Bên kia quả nhiên dính bẫy, giọng hạ xuống, nói vẻ thông cảm sâu sắc:
- Vậy hả? – chị ta chép miệng – thôi không sao, từ sau chú ý hơn là được.
Đúng lúc đó người đàn ông chạy theo chị ta đuổi đến nơi. Anh ta thở hổn hển, nói dốc:
- B..à x..ã, có.. chuyện gì thế?.
- Họ lấy nhầm đồ.
Người đàn ông quay sang liếc Linh Tuệ, đột nhiên mắt anh ta sáng rực lên, nói như reo:
- Linh Tuệ, là cô phải không? Còn nhớ tôi chứ?.
Cô ngớ người, nhíu mắt nhìn. Mãi sau mới nhận ra:
- A, Anh Lưu, xin lỗi đã không nhận ra ngay vì hôm nay anh có mặc quần áo, trông khác thật.
Mặt người họ Lưu kia lập tức xám đi một nửa, ấp úng cả nửa ngày không nói ra được tiếng nào.
Bên cạnh có tiếng rít:
- Lưu Đức Hoa anh giỏi lắm, dám lén lút đi ăn vụng hả?. Ăn vụng với ai không ăn lại ăn với đứa bị tâm thần, anh định bôi tro chát chấu vào mặt tôi phải không, hả?.
Mỗi chữ nói ra chị vợ lại véo mạnh vào cạnh sườn chống mình. Nhìn Lưu Đức Hoa bây giờ thật khổ sở,anh ta đánh ánh mắt cầu cứu về phía Linh Tuệ.
Lưu Đức Hoa là anh chàng học hơn cô 2 khóa, ra trường lâu rồi. Hồi trước sinh viên khoa báo với sinh viên khoa luật có tổ chức một buổi giao lưu ngoài trời, cả hội quyết định đi biển. Tối hôm đó, trong ánh lửa trại bập bùng, mọi người đang say sưa nhảy múa hát ca vui như thế bỗng có tên mắc dịch nào đề nghị chơi chò xoay chai chỉ điểm. Kết quả Linh Tuệ cô là người đen đủi phải chịu hình phạt là ngâm mình trong nước lạnh 2 tiếng, chịu xui xéo với cô còn có 1 người nữa là Lưu Đức Hoa. Người xưa có câu ” trong hoạn nạn mới gặp được tri kỉ”. Quan hệ giữa 2 người từ đấy cũng gọi là có chút quên biết nhưng không thể tính là thân thiết. Hôm đó anh ta lại không mặc quần áo chỉ mặc có mỗi cái quần đùi, ấn tượng của cô là anh ta rất gầy gò và lêu nghêu. 2 năm rồi không gặp, Lưu Đức Hoa vẫn lêu nghêu, nhưng có mặc quần áo nên trông béo tốt hơn, quả thật là cô một lúc mới nhận ra được.
Chuyện thật sự chỉ là vậy, cô nhìn Lưu Đức Hoa bị nghi ngờ không tránh khỏi áy náy, vội vội vàng vàng giải thích:
- Ôi, chị Lưu, chị bình tĩnh đã!. Nghe tôi nói….
- Hạ lưu!. Cô còn muốn nói cái gì hả?
Linh Tuệ bị quát, giật mình, cảm giác y như sắp bị nuốt sống tới nơi, giọng run run:
- Ch..ị Lư…u…Sự thật là anh Lưu đây với tôi có đi đã ngoại cùng trường, hồi đó là đi biển, mà chị biết đi biển đàn ông chỉ mặc mỗi cái quần nhỏ thôi, không mặc quần áo dài nên bây giò gặp lại tôi mới buột miệng nói. Hoàn toàn là trong sáng, mong chị đừng hiểu nhầm.
Dứt lời, cô đột nhiên nghe thấy tiếng thở nhẹ lòng phía bên cạnh. Là do Vũ Thiên, à, cái này làm cô bất ngờ đấy!.
- Thật không?
Chị ta nghi hoặc hỏi lại.
Cả Lưu Đức Hoa và Linh Tuệ cùng gật đầu ngay tắp lự. Lưu Đức Hoa còn nói thêm:
- Bà xã, anh chỉ một lòng một dạ với em thôi!.
Chị kia nghe miệng hơi mỉm cười, trong lòng rất sung sướng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra giận dỗi:
- Anh ý, từ sau đi biển không được mặc quần đùi biết chưa.
- Bà xã nói gì anh cũng nghe.!.
Chị vợ nũng nịu bẹo yêu vào má chồng:
- Anh nhớ đấy, chỉ được cái dẻo mỏ thôi.
- Là anh nói thật mà. Bà xã phải tin anh chứ!.
Tiếp đó 2 người tuôn ra những câu ân âи áι ái khiến Linh Tuệ nghe nóng bừng cả mặt. Trong lòng tự nhiên hồ nghi, không biết Vũ Thiên cho cô ăn sáng cái gì mà liên tiếp được xem phim tình cảm sướt mướt này (Linh Tuệ nhớ đến pha âи áι của Tống Thế Kiệt cùng Chữ X bí ẩn). Tiếc là ngoài thấy ngại ra thì cô chẳng thấy thích thù gì!.
Cuối cùng Vũ Thiên phải nên tiếng kết thúc:
- Xin lỗi, chúng tôi trả đồ cho 2 vị được chưa đây?.
*****
Linh Tuệ ngồi đần mặt ngó cảnh vật ngoài cửa xe, bỗng nhớ ra vẫn chưa trả lại thẻ tín dụng cho Vũ Thiên bèn lục cặp lấy ra, chìa trước mặt anh:
- Vũ Thiếu gia, trả anh này!.
Anh không liếc cái thẻ lấy một cái, đáp gọn lỏn:
- Cô cầm lấy mà sài.
Linh Tuệ cô tuy thuộc đẳng cấp bình dân, nghe thấy tiền là nhìn thấy người nhưng tuyệt nhiên không phải hạng bừa bãi, vô duyên vô cớ nhận tiền lung tung được. Cô bướng bỉnh không thu tay về.
- Tôi nói cô cứ cầm lấy. Không cần phải ngại.
- Làm thế tôi khó nghĩ lắm.
- Cô khó nghĩ ở chỗ nào?.
Cô thấy lòng tự trọng hơi bị xúc phạm, ai nhìn qua mà chẳng biết Lâm Linh Tuệ cô là “chính nhân quân tử”. Không có công nhất quyết không nhận lộc!. Cô đáp:
- Vũ thiếu gia, cái khó nghĩ ở đây là quan hệ giữa tôi với anh đâu có thân thiết tới mức đấy. Anh nghĩ phải không ạ?. Hơn nữa tôi lại chẳng giúp gì được cho anh, sao có thể tùy tiện lấy tiền của anh được.
Vũ Thiên nhíu mày suy nghĩ một lát, xong không nói gì anh đánh xe dừng bên đường:
- Xuống xe!.
Cô ngớ người nhìn, cô có nói sai gì sao?.
Anh âm trầm lặp lại lần nữa:
- Xuống xe!.
Bệnh tái phát, cô không đỡ nổi đành run rẩy mở cứa xe. Vũ Thiên mở cửa ra theo. Anh nheo mắt cười cười:
- Cô mau đi rút tiền trong thẻ ra đi, rồi đi chợ, tôi không muốn lần đầu mời cơm nhạc mẫu lại đạm bạc thế được.
“Nhạc mẫu”, anh ta nhấn mạnh 2 chữ này, không phải định ám chỉ hôn ước giữa 2 người chứ?. Ý muốn nói anh với cô không phải là quan hệ bình thường!. Linh Tuệ bất ngờ quá cứ thất thần nhìn.
- Cô sao vậy?.
- À, không có gì!
*******
Sau một hồi vật lộn với cái bếp, cuối cùng cô cũng đã nấu xong, sụt sùi nhìn cả bàn ăn do mình nấu không thể nào không tự thán phục mình!.
Vũ Thiên từ phòng ngoài đi vào, chằm chằm nhìn bàn ăn.
- Lâm tiểu thư, cô cũng rất đảm đang đấy!.
Đương nhiên, từ nhỏ mẹ cô đã dạy cô nấu nướng rồi, chỉ là bây giờ mới có dịp thể hiện thôi.
Linh Tuệ cười: – Anh có muốn nếm thử không?.
Anh lắc đầu: – Không – rồi nâng cổ tay lên xem đồng hồ – đến giờ đón mẹ cô rồi, có muốn đi cùng không?.
Cô vui vẻ gật đầu.
Vừa gặp được mặt bà Lâm, Linh Tuệ hớn hở chạy ngay đến:
- Mẹ!.
Bà Lâm lườn Linh Tuệ một cái rồi quay sang Vũ Thiên
- Vũ Thiên,con gầy đi nhiều, tiểu Tuệ nó chăm sóc con không tốt phải không?.
Xã hội gì đây hả?. Sao có kiểu thiên vị người ngoài như thế chứ?. Linh Tuệ cảm thấy vô cùng bất mãn.
- Không có đâu bác gái, cô ấy chăm sóc con rất tốt.