Linh Tuệ im de ngồi trong xe ô tô, không dám thở mạnh. Cứ nghĩ đến việc cưỡng hôn Vũ Thiên là mặt cô lại đỏ ửng lên,trong lòng tự chất vấn mình không biết vừa nãy cô lấy dũng khí ở đâu ra mà làm được việc vĩ đại đến kinh người thế không biết!. Mắt cứ thỉnh thoảng nen nén nhìn sang chỗ anh.!. Nhưng phải công nhận người đàn ông này, nhìn nghiêng cũng rất xinh đẹp!.
Biết Linh Tuệ nhìn mình Vũ Thiên mặc nhiên như không biết, mặt không hề biểu cảm một thái độ nào, trông qua tưởng anh đang rất tập trung lái xe, nhưng kì thực là để tâm đến người bên cạnh nhiều hơn.
Không khí sặc mùi u ám, không ai nói câu nào. Đến khi Linh Tuệ thấy buồn ngủ, đầu gục gục mấy lần Vũ Thiên mới lên tiếng hỏi:
- Cô muốn đi chợ hay vào siêu thị?.
- Hả? – Linh Tuệ giật mình, 5 giây sau mới hiểu được câu hỏi. – Vũ Thiếu gia anh muốn mua gì à?.
- Thực phẩm!.
- Thực phẩm sao?.
Linh Tuệ trố mắt ra hỏi lại. Chà, quả thật người đàn ông mẫu mực, không những giỏi kiếm tiền mà còn biết nội chợ nữa. Đúng là đáng để mơ ước!. Cô nhanh nhảu khen luôn:
- Vũ Thiếu gia anh quả là người đàn ông tuyệt vời nhất mọi thời đại!.
Vũ Thiên nghe thế khẽ cười thành tiếng:
- Thật sao?.
- Thật!. – Linh Tuệ hăm hở gật đầu.
- Lâm tiểu thư thấy tôi tuyệt ở chỗ nào vậy?.
- Ôi, nhìn qua tướng anh là tôi biết anh tuyệt vời rồi, anh xem xã hội bây giờ moi đâu ra người đàn ông vừa giỏi giang vừa đảm đang như anh chứ.!.
- Ha ha! – Vũ Thiên đột nhiên cười lớn, nhìn Linh Tuệ đầy tếu ý.
Linh Tuệ nhìn thái độ của Vũ Thiên bỗng ngây người ra, được cô khen vui đến thế sao?.
- Vũ Thiều gia, anh vui lắm hả?.
- Từ lúc nhận thức được đến giờ chưa ai khen tôi đảm đang cả, cô nói xem tôi có vui không?.
Linh Tuệ lờ mờ hiểu ra:
- Thực phẩm…không phải là….
- Muốn mẹ cô không nghi ngờ thì đương nhiên phải mời mẹ cô dùng cơm tại nhà của tôi với cô đang chung sống.
À, ra là thế!. Linh Tuệ gật gù, người đảm đang đáng khen ở đây là cô, là cô, là cô mới đúng!
Linh Tuệ đẩy xe hàng lượn qua lượn lại quầy thực phẩm, nhìn hết đồ này đến đồ nọ rồi lại nhìn hết đồ nọ đến đồ kia. Giờ cô mới biết ở siêu thị thực phẩm phong phú như vậy!. Chỉ tiếc là cô tiền không có nên chẳng biết nên mua cái gì?.
Bình thường ở cùng với Thủy “tiểu” 2 đứa nghèo ngang nhau nên ăn uống qua loa, chủ yếu là mì gói và cơm cuộn, nhưng Vũ Thiên, anh ta thuộc đẳng cấp khác chắc gì đã thèm động đũa vào mấy món thường dân. Mà nếu anh ta có chiếu cố động đũa đi chăng nữa thì cô cũng thực sự thấy ngại vì anh đã giúp cô nhiều, đâu thể cảm ơn sơ sài thế được.!.
Cực kì băn khoăn, cuối cùng Linh Tuệ cũng mua một vài thứ theo cô là sang nhất có thể, rồi nhanh chóng ra quầy thanh toán.
Vũ Thiên đứng chờ Linh Tuệ, thỉnh thoảng nhấc tay lên xem đồng hồ. Con gái là chúa lề mề, nhất là trong mấy vẫn đề mua bán này. Đảm bảo lát nữa ra, cô sẽ tay xách nách mang, bị đống đồ lỉnh kỉnh che hết mặt. Anh đang phân vân không biết có nên vào giúp cô xách đồ không?.
” Cộc cộc”. Linh Tuệ gõ tay vào cửa kính xe ý bảo với Vũ Thiên là cô đã về.
Vũ Thiên bật nút mở cốp xe rồi nhanh nhẹn mở cửa xe đi ra ngoài, định giúp cô bỏ đồ vào trong đó. Nhưng nhìn mãi mà chỉ thấy mỗi Linh Tuệ đang cầm 2 cái túi đứng đó còn lại không hề có đồ đạc lỉnh kỉnh như anh nghĩ. Chắc cô ta nhờ nhân viên siêu thị mang ra hộ. Quả thật là đằng sau Linh Tuệ có 2 anh chàng mặc đồng phục siêu thị BigC đang vất vả khênh đồ. Nhòm mà toát mồ hôi!.
- Lâm tiểu thư, cô mua nhiều đồ vậy sao?. – Anh hỏi không hề có ý đùa, nhưng vốn là con người nhã nhặn nên khóe môi có hơi cong lên.
Linh Tuệ bị câu hỏi này làm cho mặt đỏ ửng lên, ngượng không để đâu hết!. Cô nghĩ anh đang có ý nói mỉa mình, e dè đáp lại:
- Vũ thiếu gia, tôi thấy ít mà!.
- Chà!.
Vũ Thiên thốt lên, vậy mà còn ít nữa hả?. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, giọng hơi cao hơn anh nói:
- Cửa hàng nào mà vớ được 2,3 khách hàng như Lâm tiểu thư thì chẳng mấy chốc mà mở được chi nhánh!.
Linh Tuệ càng ngày mặt càng đỏ dữ hơn, cô cứng ngắc trả lời:
- Vũ thiếu gia anh nghĩ tôi cao vía thế cơ à?.
Vũ Thiên liếc thấy 2 nhân viên siêu thị sắp khênh đồ đến gần, không đáp lời cô mà chỉ tay vào cốp xe mình:
- Chỗ này!.
2 anh chàng kia nghe thế mặt có thoáng ngạc nhiên nhưng chỉ sau 2 tích tắc họ tươi tỉnh hẳn ra, di chuyển hướng rồi lần lượt để đồ vào trong cốp xe. Xong họ quay sang phía Vũ Thiên nói với vẻ biết ơn:
- May mà quý khách lái xe ra đây không thì anh em tôi đúng là ૮ɦếƭ mệt!.
Vũ Thiên cười lịch sự:
- Cảm ơn 2 anh nhiều!.
Rồi anh quay sang chỗ Linh Tuệ đang trố mắt nhìn, hỏi:
- Lâm tiểu thư cô xem còn thiếu gì không?.
Linh Tuệ lúc này quả thật nghĩ không ra nguyên do câu hỏi kia là gì?. Không lẽ đống đồ này là anh chủ ý mua cho cô sao?. Trên đời này thật sự có người tốt bụng thế?.
Linh Tuệ ngây người lắc đầu:
- Tôi nghĩ là đủ rồi!.
Đấy là không muốn nói là thừa!. Từ bé đến giờ, 21 năm rồi, Lâm Linh Tuệ cô chưa từng được ai mua cho nhiều đồ đến vậy, đương nhiên trong lòng vô cùng cảm kích và không kém phần hoảng hốt!.^^.
Linh Tuệ với Vũ Thiên đang định mở cửa xe ô tô và đi về thì:
Bống từ phía xa có tiếng hét:
- Dừng lại!.
Tiếp đó là một cái bóng đang lao nhanh về phía Linh Tuệ với Vũ Thiên. Thoáng chốc đã có một người con gái xinh đẹp nhưng trang điểm khá đậm và lòe loẹt khiến Linh Tuệ có hơi liên tưởng đến con két Hồng Kông.^^. Đằng sau cô đó là một người đàn ông hớt hả chạy theo.
Cô đó dùng ánh mắt kinh dị nhìn Linh Tuệ rồi lại nhìn Vũ Thiên rồi nhìn vào cốp xe, giọng gắn lên:
- Sao lại lấy đồ của tôi?.
Vũ Thiên quay sang ngó Linh Tuệ, Linh Tuệ tròn mắt ngó lại anh. Trong đầu 2 người độc 3 chữ ” chẳng hiểu gì!”.
- Xin lỗi! – Vũ Thiên hạ giọng lịch sự – cô có nhầm lẫn gì không ạ?.
Bên kia khinh bỉ đáp:
- Hay nhỉ?. Lấy đồ của người khác giờ lại còn hỏi câu đấy?.
Vũ Thiên quay lại ngó Linh Tuệ cái nữa, ánh mắt lù lù câu hỏi” cô lấy đồ của cô ta sao?”.
Linh Tuệ kinh dị nhìn lại ” thật không ngờ anh lại đi lấy đồ của phụ nữ, uổng công tôi tưởng bở”.
- Còn không mau trả lại đồ cho tôi!.
Vũ Thiên nghi hoặc hỏi Linh Tuệ:
- Đồ này không phải là cô mua à?.
- Thế cũng không phải anh sao?. – Linh Tuệ hoảng hồn.