Sống trong thời kì hiện đại, xã hội tiến bộ, phóng thoáng, chế độ cọc đi tìm trâu rất thịnh hành nhưng quả thật việc cầm cưa đi cưa Tống Thế Kiệt khiến cho người chưa biết mùi vị cưa và bị cưa là thế nào như Linh Tuệ phải ” kích động”. Ngồi trên xe buýt về trường học mà bao tử Linh Tuệ cứ cuộn lên, khó chịu, ruột gan lộn tùng phèo, trong lòng lo lắng không yên. Nghĩ đến Tống Thế Kiệt, ôi thấy sao mà cao xa vời vợi thế, về cơ bản Linh Tuệ cũng thấy cô với anh không cũng một đẳng cấp, không cùng một bầu trời. Vậy bây giờ cô phải cưa anh làm sao và như thế nào?
Đang nhau nhó mặt mày, lương tâm bứt rứt không yên thì bỗng có một chiếc xe mui trần đỏ chói rất quen mắt đi lướt qua cửa xe ô tô chỗ Linh Tuệ ngồi, cô giật mình thò hẳn đầu ra ngoài cửa ngó. Xì…..đúng là Tống Thế Kiệt thật, anh ta 1 tay lái xe, 1 tay quàng cô người bên cạnh, trông dáng rất chi là phong lưu. Chẳng cần phải suy nghĩ cho đau đầu, Linh Tuệ thừa biết Thế Kiệt vừa đi đâu về, hơn nữa còn biết anh ta vừa làm gì về. Đúng là cô đã chọn nhầm đối tượng thật rồi, Tống Thế Kiệt là loại người gì cơ chứ?. Vâng là điển hình của con sư tử dũng mãnh, là chúa tể rừng xanh, chỉ cần ho một tiếng là mồi ngon dâng đến tận miệng. Còn cô?, vâng là 1 con thỏ con bé xíu, bé tí, sống trong một cái hang cũng bé xíu, bé tí chỉ biết gặm cỏ quanh cửa hang, là điển hình của một con mồi mà có tự nguyện nộp mình đến tận mũi con sư tử kia anh ta cũng chẳng thèm ngửi. Muốn cưa Tống Thế Kiệt hả?. Trước hết phải lên giường với anh ta cãi đã!. Muốn cưa Tống Thế Kiệt hả?, Không có cửa đâu. Ôi, Danh dự nhà họ Lâm lần này đã bị Lâm Linh Tuệ cô bôi nhọ rồi!.
Linh Tuệ lăn trên giường kêu ai oán: – Thủy “tiểu” ơi, mày bảo tao phải làm sao bây giờ?.
- Về cơ bản, đứng trước thầy Tống mà đúng là con thỏ con nhỏ bé đáng thương – Thủy “tiểu” xếp lại gối nói với qua.
- Đúng thế!. Vậy tao cứ thế để mặc cho tên Vũ Thiên kia coi thường hả?. Rồi sau này ắt hắn sẽ còn coi thường tao nhiều hơn.
- Nhưng tự nhiên được lấy một người chồng đại soái như thế mày lại bốc cơn điên lên làm gì?.
Linh Tuệ hỏi lại : – Đổi lại là mày thì mày có chịu lấy một người chồng không những không yêu thương gì mày mà còn rất không trân trọng mày để rồi làm con khỉ già cả đời không?
Quả nhiên ánh mắt Thủy “tiểu” đối sang đồng tình, an ủi :- Haizzzz, đúng là không thể sống như thế được!. Hạnh phúc là quan trọng mà.
Linh Tuệ không thèm khóc lóc nữa, bật dậy, ngạo khí ngút trời:- Hừ!. Mai tao sẽ tỏ tình với thầy Tống. Nhất định phải tỏ tình mà còn phải tỏ tình thành công nữa!.
Hít hít, thở thở, thở thở, hít hít…..
Linh Tuệ dón dén bám sát Tống Thế Kiệt, đợi đến chỗ hành lang vắng người mới hắng giọng gọi to: – Thầy Tống!.
Thế Kiệt khẽ chững lại, khóe miệng càng thêm cong. Không biết cô ta có ý gì mà bám theo anh nãy giờ. Rất trầm tĩnh anh quay lại, con mắt đen liếc Linh Tuệ :- Chuyện gì?.
Linh Tuệ nghe trống иgự¢ đánh loạn xạ, mắt dán chặt vào đôi giày da đen của người đứng trước mặt, hạ quyết tâm: – Thầy, em là Lâm Linh Tuệ năm 4.
Thế Kiệt im lặng, trong mắt hơi ẩn ẩn ý cười.
Linh Tuệ nắm chặt tay, không dám thở mạnh, người tê tê như điện giật, mặt chẳng ngẩng lên nhưng nói rất to : Em thích thầy!.
- Ồ!. – Thế Kiệt khẽ giật mình. Đồng tử hơi dãn ra, nhìn Linh Tuệ ý vị thâm tình, nụ cười càng thêm sâu hơn, rồi rất nhẹ nhàng, duyên dáng anh…..quay lưng bước đi!.
Linh Tuệ cắn chặt răng, mắt mở trừng trừng nhìn đôi giày da đang xoay gót rất uyển chuyển. Tống Thế Kiệt đã đi.!. Chính xác là anh ta đang rất oai dũng, cao ngạo bước đi không chút lưu luyến!.
Chỉ thế thôi sao?. Tống Thế Kiệt anh ta chỉ “Ồ” 1 tiếng tao nhã đó rồi ung dung, thư thả cất bước thế sao?. Môi giật giật, Linh Tuệ đứng tại chỗ hận mình khóc tại sao lại không ra nước mắt!. Tống Thế Kiệt thật quá ngạo mạn!.
Bên cạnh có tiếng cười khúc khích, 1 tốp nữ sinh đi ngang qua chỗ Linh Tuệ, cô nào cô ấy đều nhìn Linh Tuệ rất thương hại, thương đến mức cười có thèm che miệng đâu!.
Ôi, lần đầu tỏ tình sao mà thảm hại thế này??.
Thất tha thất thểu, Linh Tuệ lê chân về đến kí túc xá:
- Như vậy là thế nào hả mày??? – Linh Tuệ gục đầu vào vai Thủy “tiểu:, ai oán kêu lên. – Thật muốn đi tự sát quá!.
Thủy “tiểu” vuốt vuốt tóc Linh Tuệ, nhẹ nhàng an ủi: – Thầy không phải là không ưng mày đâu, chỉ là do thầy xưa nay không thích qua lại với học sinh trong trường thôi.
- Nhưng tao có nói tao là học sinh năm 4, chẳng phải là sắp ra trường rồi sao?
- Thế thì chắc là do…….
- Chưa đủ thành ý!.
Một tia sáng lướt qua đầu, Linh Tuệ nhồm hẳn người dậy, hớn hở nói lớn : – Đúng rồi, là do chưa đủ thành ý lên thầy chưa hiểu được tình cảm của tao. Mày thấy không, tao đúng là một thiên tài!.
Thủy “tiểu” giật mình nhìn Linh Tuệ : – Vậy mày tính thế nào?
- Tỏ tình lại chứ còn thế nào?. Tao nghĩ ra rồi, phải đổi phương án thôi!.
” Thầy, em biết điều này thật tệ, nhưng em không làm sao ngăn được cái cảm giác lúc này lại được. Thầy, thầy biết không, ngay lúc này đây em chỉ muốn được chạy ngay đến nhà thầy, để được nhìn thầy gương mặt thanh tú của thầy, được nghe giọng nói ấm áp, ngọt ngào của thầy, để có thể nói rõ tình cảm của em, vâng, thầy ơi, lúc sáng em nói sai rồi, em không hề thích thầy mà em đã yêu thầy rồi, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu da diết, yêu thắm thiết, yêu đến mức ngày không ngủ đêm không ăn, thầy có hiểu được không hả thầy. Thầy chính là ánh sáng của cuộc đời em, là bình minh mỗi khi em thức dậy, là nụ cười ru em vào giấc ngủ, là ước mơ, là hi vọng, là hiện tại, là tương lai của em….., Thầy Tống, nếu thầy đọc và hiểu tình cảm của em, thì….sáng thứ 7 này, em với thầy hẹn hò nhá!”.
- Quá hay! – Thủy “tiểu” giơ ngón tay cái lên, trầm trồ tán dương tin nhắn mà Linh Tuệ vừa viết!.
Linh Tuệ cười mãn nguyện, vờ khiêm tốn gật đầu tồng kết: – Thầy Tống là phải thế này!. Tao biết mà!.
Send…….
“Tin nhắn của bạn đã gửi thành công”
Linh Tuệ cười tươi rói, trong lòng rất đắc thắng!.
5 phút……15 phút…..45 phút……1 tiếng……2 tiếng…….
Linh Tuệ nhìn màn hình điện thoại mà mồ hôi chảy thành hàng trên mặt.
Tống Thế Kiệt, Tống Thế Kiệt, Tống Thế Kiệt, mau hồi âm đi!.
- Hay là nghẽn mạng rồi!. – Thủy “tiểu” vừa ngáp vừa hỏi.
Linh Tuệ gạt ngay: – Làm gì có chuyện đó, có tín hiệu gửi tin nhắn thành công rồi mà!.
- Hay là nhầm số!?
- Xì…..số này tao lấy trên danh thi*p của thầy, nhầm thế quái nào được.
- Vậy chỉ còn lại khả năng duy nhất!. Căn bản là thầy không hề có ý gì với mày!. – Thủy “tiểu” chốt hạ câu cuối rồi gục xuống giường ngủ luôn!.
Linh Tuệ ngồi nhìn điện thoại, lại một lần nữa hận mình khóc mà không ra nước mắt!.
Tiết tự chọn hôm sau, Linh Tuệ ngồi bẹp dí ở một góc, không dám ngẩng mặt lên nhìn Tống Thế Kiệt, trong đầu liên tục nhẩm thời gian hết tiết!. Hừ….nếu không phải do tên Vũ Thiên đáng ૮ɦếƭ kia thì Linh Tuệ cô cũng đâu phải khổ sở đi tỏ tình rồi mất mặt đến thế này! Càng nghĩ càng thấy ức!.
Tống Thế Kiệt đứng giàng bài trên bảng cũng tuyệt nhiên không tỏ bất cứ thấi độ nào chứng tỏ đã được Linh Tuệ tỏ tình, vẫn rất bình thản, thanh cao và quyến rũ như thường!. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng có đánh mắt về phía Linh Tuệ, miệng hơi mỉm cười!.