Ở một nơi nào đó trên Trái Đất, có cậu nhóc vẫn luôn thực hiện thói quen của mình. Cậu đang chìm đắm trong suy nghĩ mà chỉ có cậu mới biết và cũng ko thể lý giải đc vì sao.
…Gió ơi! Hãy cuốn đi tất cả………Hãy mang theo những thương nhớ, những lời mà ta muốn nói từ rất lâu rồi………. mang theo cả trái tim mà ta luôn giữ một hình bóng của ai đó.Người ấy chắc ko thể hiểu đc cảm giác của ta lúc này……….. Haha. Em có biết em đã làm anh buồn thế nào ko? Chắc là ko đâu nhỉ…… Em thậm trí còn chẳng quan tâm đến cảm nhận của anh……Anh có ngôk lắm ko?………Khi yêu ai mà ko ngôk chứ……..haha. Chính anh còn tự cười chính bản thân mình.
Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……………….. ………..
Một anh chàng đzai với khuôn mặt rất đắt khách, với một thói quen ngồi trên cầu. Cũng ko bik hắn ngồi đó làm gì nhưng có một điều mà chỉ có hắn bik rõ nhất……..hắn với cái nhan sắc trời cho…….đã vừa “ăn thịt” đc một con nai tơ, mà hắn cũng chẳng nhớ là con nai số bao nhiêu nữa.. Hắn ko ai khác chính là Nguyễn Hoàng Bảo Khương – tên sát gái có tiếng. Khuôn mặt nhuốm buồn, với ánh nắng của mặt trời đang dần dần ngả sang màu đỏ cam, có thể cho ta thấy một bức tranh sơn dầu tuyệt mỹ,……….. Hắn đứng trên thành cầu, nhắm đôi mắt lại từ từ dang rộng đôi tay, khóe miệng khoét sâu thành nụ cười khẩy…….Gió cuốn đi….mang theo tất cả những tâm trạng của hắn bay đi, bay xa, bay cao, bay nữa và bay mất cũng được……….
Trong lúc đó, có một cô nàng đang đi dạo một mình trên tay cầm một chiếc máy ảnh. Cô mặc kệ cho gió cuốn những lọn tóc của mình bay bay trong gió. Thực sự là đã cố gắng khuất phục chúng nằm yên sau vành tai, nhưng gió thổi mạnh làm chúng không chịu nằm yên. Trên chiếc cầu với muôn ngàn cảnh đẹp và góc nhìn khác nhau, cô lia ống kính của mình tìm kiếm một cảnh hợp vs con mắt,mà theo cô đó là con mắt của thiên tài nghệ thuật, hehe, tình cờ dừng lại nơi đó…….nơi mà có hắn đang ngồi tận hưởng khoảng riêng của hắn…..Cô cũng kịp nắm lấy cái khoảnh khắc đó, trong lòng tự thấy mình may mắn………… Bất chợt hắn đứng dậy………
- Ê ê eeeeeeeeeeeeeeeeee………………… – chưa kịp bấm máy, cô đã vội buông máy ảnh xuống, vừa chạy vội vừa hét ầm lên.
Dường như hắn ko hề nghe thấy tiếng của Linh Trúc mặc dù cô đã dùng hết công suất và tăng độ volum lên tới mức đột phá, vẫn thong thả, ung dung…..giang cánh tay, chân bước một bước lên cao.
- Không được. – Linh Trúc hoảng hồn kéo tay Bảo Khương lại, mặt mày căng thẳng – này anh bạn, đừng nghĩ quẩn như thế chứ?
- ???? – Bảo Khương nhướn mày nhìn cô gái, mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.
- Ý tôi muốn nói là có chuyện gì thì từ từ nói, anh còn trẻ như vậy, ૮ɦếƭ thì uổng quá!. – cô hạ giọng khuyên bảo.
- ૮ɦếƭ? – Bảo Khương lặp lại – Cô muốn nói là tôi đang tự tự?
Gật đầu rất mau lẹ, Linh Trúc nói thêm – Đúng thế!. Đừng dại dột làm liều, bố mẹ và bạn bè anh biết sẽ rất buồn đấy!.
Bảo Khương cúi mặt xuống nhìn dòng nước đỏ phù sa đang cuộn mình chảy rồi lại nhìn lên Linh Trúc, Một lúc sau anh nói :
- Cô bị thiểu năng trí tuệ?.
Linh Trúc nghe xong câu đó, tí nữa thì ngã ngửa ra sau. Mặt cắt không ra giọt máu nào, vừa bực vừa xấu hổ.
- Vậy ra anh không phải muốn tự tử hả? Là hiểu nhầm à?.
- Tôi với cô có quan hệ thân thiết tới mức hiểu nhầm sao? – Bảo Khương cao ngạo đáp. Trong lòng thấy coi thường người con gái này, muốn làm quen với anh kể ra cô ta đã thành công một nửa.!
- Ôi…- Linh Trúc hồn nhiên rút tay ra khỏi tay của Bảo Khương, cười ngại – xin lỗi!.
- Không sao – Bảo Khương cúi xuống ngó gương mặt Linh Trúc khá tỉ mỉ, khóe miệng cười đầy mỉa mai – Đêm nay, khách sạn 555.
- Là sao? – Linh Trúc há hốc mồm hỏi lại, trong đầu độc 3 chữ ” chẳng hiểu gì?”, rồi bỗng hiểu ý,mắt sáng lên cô cười ngượng – Thôi, anh làm thế tôi ngại lắm!.
- Ngại? – Bảo Khương bật cười thành tiếng – lần đầu của cô hả?. Tôi sẽ rất lịch sự, cô yên tâm.
- Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng quả thật là mẹ tôi dạy ra ngoài không nên tùy tiện thế!.
- Thật sao? – anh hỏi lại, trong lòng thấy khá thích thú, dù sao đây cũng là lí do chuối nhất anh nhận được từ một con nai tơ, giả bộ từ chối lên giường với anh.
- Vâng – cô cúi xuống cười thẹn thùng – nhưng cũng rất cảm ơn thành ý mời cơm của anh.!. Đây quả thật là lần đầu tôi được một người con trai mời cơm đấy!.
Bảo Khương đứng hình nhìn Linh Trúc. chẳng biết nên cười theo kiểu nào?^^ Không hiểu cô ta là thể loại gì?. Nói ngây thơ hay là ngốc đây?. Thật chẳng ngờ, thời đại này vẫn có người chưa tiến hóa hết, ít nhất là chưa hình thành đủ số dây thần kinh cần thiết cho việc phân tích thông tin.
- Vậy hả?. – Bảo Khương trả lời.
- Vâng. Chắc anh không ngờ tới phải không?
- Rất bất ngờ! – Anh cảm thán. Tự anh cũng thấy nếu chưa xét về vấn đề nhan sắc thì với cái tính ngố ngày này, cô ta cũng chẳng móc nổi ra một mống con trai có cảm tình, mà nếu có thì cũng chỉ là lợi dụng về vấn đề thể xác thối. Tư nhiên lại thấy thương hại cho Linh Trúc, Bảo Khương nói thêm – để tôi đưa cô về!.
- Rất bất ngờ! – Anh cảm thán. Tự anh cũng thấy nếu chưa xét về vấn đề nhan sắc thì với cái tính ngố ngày này, cô ta cũng chẳng móc nổi ra một mống con trai có cảm tình, mà nếu có thì cũng chỉ là lợi dụng về vấn đề thể xác thối. Tư nhiên lại thấy thương hại cho Linh Trúc, Bảo Khương nói thêm – để tôi đưa cô về!.
Linh Trúc trừng mắt lên nhìn, buổi hoàng hôn, trời nhá nhem tối, đến bóng người còn chẳng in được dưới mặt đất thành ra Bảo Khương cũng không dám chắc là Linh Trúc có đang trợn mắt nhìn mình không?. Nếu có thì quả thật là cô không biết điều,dám to gan xỉ nhục sĩ diện của cậu ấm họ Nguyễn Hoàng, trong lòng thấy có chút bực bực. Anh đang định cất giọng mắng khéo thì:
- Đồ tồi!. – Linh Trúc đột nhiên gằn giọng nổi giận, tay vò lại thành nắm đấm, chân theo chân chạy nhanh về phía trước, tức là sau lưng Bảo Khương, vừa chạy tay vừa móc con dao trong cặp quai đeo chéo ra.
Bảo Khương tự tiếu phi tiếu nhìn theo dáng nhỏ bé của Linh Trúc, trong đầu không khỏi thắc mắc, cô ta đang mắc chứng gì?. Rồi dội lại tai anh ngay sau đó là khoảng 1,2,3,4,……tiếng bụp khá to. Bảo Khương mắt mở thao láo, mồm giật giật nhìn nữ hiệp sĩ đang ra sức hành hung một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai. Đứng bên cạnh là một chị gái đang ôm miệng hoảng hồn nhìn. Tà váy bị xé rách đến tận cạp.
Linh Trúc vừa dùng chân đạp vào người gã đàn ông lạ vừa lớn tiếng chử.i:
- Dám sờ ௱ôЛƓ con gái này, dám tự tiện vén váy chị em phụ nữ này, dám giở trò người đồi bại này!. Đồ thối tha, đê tiện!. Gặp lão nương này thì cụ của cụ mi có đội mồ sống lại cũng chẳng thế cứu được mi đâu. ૮ɦếƭ đi!.
- Con ranh này, mày bị điên à? – Gã kia vừa ôm đầu vừa la lớn lại, cố tìm cách ngoi đầu lên, nhưng mãi không được vì Linh Trúc quá hung hăng và dữ dội!.
Về cơ bản là người đừng nhìn, Bảo Khương thấy khá thích thú, mắt nhìn không dời lấy một giây, tay đút túi quần, phong thái ung dung, nhàn nhã, thư thái như đang hưởng thụ phong cảnh non nước hữu tình, khóe miệng nụ cười bán nguyệt vẫn tiếp tục trong thế bán nguyệt!. Trong lòng rất hứng theo dõi tiếp, mặc dù đây chẳng phải sự kiện lạ, độc.
Linh Trúc đánh một hồi mệt lử bèn dừng lại, giơ con dao lên.
- Loại người khố.n nạ.n như mi phải ” cắt” cho chó ăn chứ để chỉ khổ làm người khác ngứa mắt. Mau đưa ra đây để lão nương thay trời hành đạo!.
Câu này thốt ra, chữ nào chữ đấy đều nặng tựa ngàn cân, Linh Trúc dáng thế nữ nhi anh hùng uy nghi, oai dũng, trông thật giồng……Hai Bà Trưng sắp xông pha trận mạc, thật là….khác người bình thường. Chỉ tiếc là không có cái xe nào chạy qua đây để kiếm thêm chút ánh sáng gọi là tượng trưng cho ánh hòa quang. Mà cũng thật lạ, đèn cầu hôm nay lại bật muộn hơn mọi hôm. Đúng là có rượu, có trăng mà vắng bạn hiền.!.
Gã đàn ông kia hung hăng đứng dậy, mặt xấc xược vênh lên, giọng chua chua, the thé côn đồ:
- Mẹ kiếp! – gã nhổ bãi nước bọt – mày muốn ૮ɦếƭ rồi hả?. con ranh con kia!.
Chữ vừa bay khỏi miệng ngay lập tức ăn ngay một quả đấm mạnh đến nỗi lệch cả hàm. Linh Trúc xoa xoa tay rồi đưa gần miệng thổi thổi, khí thế lại càng khí thế!. Xong cô đánh mắt đe dọa, giọng nhẹ tênh mà nghe như chảy cả máu tai:
- Chị bảo cưng đưa ra đây để chị cắt, ngoan chị cắt một nhát là xong, còn hư thì chị tùng xẻo đấy.!.
- Mày…..- gã kia thở hổn hển, mồ hôi chạy đầm đìa bóng nhẫy cả mặt, tim đập nhanh, mạnh hơn cả trống Seagame. Tiếp đó gã run rẩy, chân lùi dần và bị Linh Trúc tóm lại ngay lập tức.
- Muốn chạy hả cưng?. Chị nói ngoan chị thì chị thương cơ mà!.
- Chị Hai! – gã kia đảo mắt một vòng ngay tắp lự khom gối, tay chắp chắp rồi khéo áo Linh Trúc, gã mếu máo – em biết chị là người tốt, chị tha cho em lần này, em hứa sẽ không tái phạm nữa!.
- Không được, một lời nói ra nặng tựa giang sơn!. Mau đưa đây.
- Chị Hai, em chỉ có 1 cái duy nhất thôi, chị cắt sau này em sống sao được. – gã van nài.
- Loại như mi sống làm gì cho chật đất!. – Linh Trúc quyết liệt, tay lăm lăm con dao giơ lên. Một tiếng đanh thép, cô quát: – Nhanh!.
Kịch lên đến cao trào, gã kia tay lẩy bẩy, sợ sệt tháo thắt lưng. Bảo Khương vẫn đút tay túi quần đứng xem, nụ cười trên miệng vẫn thế, nhưng tính chất thì đã thay đổi, đã không còn chỉ thấy thích thú nữa mà có đóng góp quý báu thêm sự kinh hãi. Nếu vừa nãy cô ta hiểu ý của anh không biết chừng người đang tháo thắt lưng là anh chứ chẳng phải gã kia. Nghĩ thế, mồ hôi lạnh chảy thành dòng ở sống lưng, nhưng thật sự trong đầu rất hồi hộp không biết cô ta có cắt thật không?. Dủi mà cắt thật thì cô ta quả là Bà La Sát tái sinh chứ tuyệt nhiên không phải người bình thường. Cô gái đứng bên cạnh cũng hãi hùng, không nhúc nhích nổi.
- Mày làm gì vậy? – Linh Trúc ngớ người ngó bàn tay gã kia, mặt tự nhiên nghệt ra như tây ăn mắm tôm.
- Thì đưa ra cho chị cắt! – tên kia cũng ngớ người trả lời. Mắt thấp thoáng hi vọng.
- Cổ mày mọc ở dưới đấy hả?. Chị bảo mày đưa cổ đây cho chị cắt cơ mà?. Mày mắc bệnh ngu à?. – Linh Trúc quát, mặt đỏ dần dần, ý của cô rõ ràng như thế lại bị hiểu nhầm, dù gì cô cũng đường đường là phận gái, hơn nữa chẳng có quen biết thân thích gì với gã kia, sao bảo cắt là cắt ” củ cải thối” của hắn được. Thật mất mặt!. Hiểu nhầm tai hại.!. Thế là đâm ra bối rối, chân tay lóng ngóng không biết nên làm gì.
Gã kia tận dụng cơ hội chạy thẳng, tuyệt đối không quay đầu lại dù chỉ 1 lần.
Bảo Khương vẫn đút tay túi quần nhàn nhã đứng xem, hơi thở điều hòa trở lại, trong đầu tự cười chính bản thân mình. Cô ta, ngốc vẫn hoàn ngốc, suy nghĩ đơn giản đến ngờ nghệch. Cắt cổ?. Ha ha. Nhưng 2 cả hai lần, suy nghĩ đơn giản của cô anh đều không nắm được trong lòng tay. Đúng vậy, chưa có người con gái nào, anh lại đoán sai hoàn toàn suy nghĩ như vậy!. Đáng được đánh giá là sự kiện!. Bảo Khương lại càng thêm thích thú, hiếu kì với người con gái này.
- Bạn không sao chứ?. – Linh Trúc để mặc cho gã kia chạy đi, vốn cô chỉ muốn dọa hắn chứ chẳng có gan cắt cổ hắn thật.
- Kh..ô…ông sao. – Cô gái kia lắp bắp, sợ sệt, công nhận nếu không tiếp xúc với Linh Trúc từ trước thì ai mà dám nói chuyện với người con gái dữ dằn như sư tử Hà Đông cơ chứ?. Tất cả cũng chỉ là lừa tình mà thôi!.
- Không sao là tốt rồi – Linh Trúc thở phào, rồi cất giọng mắng vốn – bây giờ xã hội thật lắm kẻ tâm thần trốn trại – xong cô quay sang hảo tâm nhắc nhở – Bạn ra đường phải cẩn thận, thấy kẻ xấu cứ bất ngờ đánh tới tấp để chúng không kịp trở tay, – cô nhướn mày cẩn trọng dặn dò – nhớ là phải bất ngờ nhá, rồi giơ dao ra – cô vừa nói vừa hành động khuơ khuơ con dao – thế này này, dọa thôi, thế là bọn nó kinh đấy mà. hề hề.
- Ừ ừ – cô gái kia gật đầu nhanh hơn băm thịt, mặt rõ ràng rất sợ nhưng vẫn cố tỏ ra là ổn và biết nghe lời. – cảm ơn bạn nhé!. Mình xin phép!.
Nói rồi cô gái kia, ôm cặp đi nhanh, như kiểu đang chạy trốn một kẻ tâm thần.
- Khoan đã – Linh Trúc gọi cô gái đó lại, mặt lo lắng – bạn đi thế này sao ổn được, váy bạn rách hết rồi kìa.
Nghe thế, cô gái kia giật mình, ngượng ngùng ngó xuống dưới, tà váy bay bay theo chiều gió, để nộ ra cả quần con bên trong. Cô ta đứng ૮ɦếƭ chân tại chỗ, tay đưa cặp che che, mặt nhăn, mày nhó không biết tiếp theo nên làm sao.
Linh Trúc thấy vậy cũng không biết nên giúp gì, không tính nội y thì trên người cô cũng chỉ có 1 cái áo, 1 cái quần, chẳng thể chia sẻ được cái nào. Bỗng cô nhớ ra còn một người nữa, cô mừng rỡ quay lại chỗ Bảo Khương.
- Anh cho tôi mượn áo véc của anh!. Cô gái kia cần giúp đỡ.!
Bảo Khương nhanh nhẹn ϲởí áօ ra, nhiệt tình đưa cho Linh Trúc, dù sao cái áo này cũng chỉ đáng giá 5000 USD, cả thế giới có vừa chẵn 200 cái.
- Cảm ơn! – Linh Trúc cầm áo cười tươi chạy đến bên cô gái kia.
- Bạn mặc tạm cái này đi!.
- Mình…..cảm ơn – cô gái kia , thẹn thùng mặc áo vào, nhưng rất tiếc người cô ta nhìn không phải là Linh Trúc mà là Bảo Khương. Khóe miệng vén lên nụ cười đưa ý không hề ngượng.
Bảo Khương nhận được nụ cười, lạnh tanh nhìn lại, không cười, không nói, chỉ đơn giản là nhìn, trong lòng lại thầm khinh thường một lẫn nữa. Loại con gái lẳng lơ thế kia, quả thật làm anh mất hứng.
Anh âm thầm, thâm hiểm tiến lại về phía đó!
- Em!. – Anh vòng tay ôm hờ vào eo của Linh Trúc – về thôi!.
- Vâng – Linh Trúc mải xem xét cái váy rách của cô gái kia nên chỉ để tâm một nửa đến hành động và lời của Bảo Khương nói. Thấy mọi việc có vẻ ổn, cô cười nhẹ nhàng – Bạn muốn mình đưa về không?.
- Nếu được vậy thì tốt quá!- cô gái kia mừng như bắt được vàng, nói ngay tắp lự, miệng cười tủm tỉm, mắt lại đánh tình ý cho Bảo Khương.
Thật quá trơ trẽn!. Bảo Khương đã cố tình ôm eo Linh Trúc để gợi ý, nhắc nhở cho cô ta biết ý rồi mà cô ta còn phớt lờ như không thấy!. Loại con gái này, nếu không dạy dỗ lại thì chỉ làm bẩn xã hội thôi!.
- Đường về nhà cô có đi qua công ty xử lí rác thải không? – Bảo Khương lạnh lùng lên tiếng, mắt như ánh gương, sáng mà sắc nhìn thẳng mắt cô gái kia. Ý anh muốn nói, cô ta chẳng khác nào một đống rác và anh đã truyền đạt đúng ý mình muốn cách suất sắc!.
Cô gái kia nghe vậy, mặt tái đi, trong lòng thầm rủa mình xui xẻo, nhanh như cắt ngay sau đó, lảng tránh ánh mắt của Bảo Khương, cô ta cười :
- Thôi, mình suy nghĩ lại rồi, mình sẽ gọi mẹ mình ra đón!. Chào nhé!. – nói vừa rứt lời, cô ta xoay gót đi luôn, chẳng kịp để Linh Trúc kịp phản ứng.
Còn lại 2 người là Linh Trúc và Bảo Khương, Linh Trúc khẽ nhoẻn miệng cười trước gió. Bây giờ ánh đèn cầu đã bật lên, dưới màu xanh ngà ngà của đèn Bảo Khương quan sát khá tỉ mỉ Linh Trúc. Nhìn kĩ, anh vẫn chẳng khám phá ra được vẻ đẹp tiềm ẩn nào nữa của cô, nhưng trong đầu sự hứng thú vẫn con, đơn giản, bên trong cô gái này là thế nào, anh vẫn chưa biết và đặc biệt là anh muốn biết nó. Cái thứ rất đơn giản mà không thể dễ dàng giải được.!.