Hotgirls Siêu Quậy - Chương 11

Tác giả: Cathy Trần

CHUẨN BỊ CUỘC THI “THE QUEEN OF KINGDOM”
“Bộp…”
Nó thẳng tay ném cái cặp vào chỗ ngồi của mình, thả người xuống rồi nằm gục luôn trên bàn mà ngủ. Thảo Anh và Bảo Vi bước vào sau nó nhưng cái hành động quăng cặp lên bàn rồi nằm dài ngủ thì chẳng khác là mấy. Cả ba mệt đừ người đến mức không nói nổi.
Thảo Anh sau trận chiến đêm qua thì để lại trên làn da trắng nõn như sữa của mình không ít các vết thương ngoài da. Hầu hết đều là những vết xướt chỉ ứa chút máu do dao găm, đao, mã tấu của bọn đêm qua gây ra, không đáng lo nhưng cũng đủ khiến bất kì ai nhìn vào cũng xót xa cho cô công chúa bé nhỏ này.
Bảo Vi thì do cả đêm qua không được ngủ, cộng thêm việc cứ phải dán mắt vào màn hình vi tính gần bốn tiếng đồng hồ liền trong cái hoàn cảnh không hề có điện đóm gì nên giờ hai mắt thâm quần như gấu trúc và mỏi vô cùng. Chưa kể suốt cả đêm hôm qua, cô nàng còn phải phân tích hàng tá thứ thu được sau trận chiến để báo cáo về cho tồ chức.
Nó thì phải nói là cũng khá thê thảm. Sau khi chở hai chị em kia về nhà thì nó phải ở lại băng bó cho cả hai. Vết thương khá nhiều nên nó hoạt động không ngừng nghỉ, một tay sát trùng, xức thuốc, tay còn lại thì cầm bông xoa đều, sau đó phải băng bó lại bằng gạc hoặc băng keo cá nhân làm nó mỏi nhừ hết cả tay.
Bốn tên bọn hắn bước vào (tính luôn hai ông anh quý hoá của nó và Vi). Anh hai nó nhanh chóng nhận ra sự khác thường ở ba đứa. Bình thường, vào tới lớp là nó gây chuyện, không thì ngồi đàm đúm làm bà tám, không khi nào mà nó ngồi yên. Thế mà hôm nay vào lớp lại thấy cái cảnh tượng “án binh bất động” của ba cô nàng nhà ta thì ai mà không lạ cho được?
Thiên bước đến bàn nó, cố hết sức để gọi nó dậy nhưng vô ích. Cả đêm qua không ngủ, giờ thử hỏi nằm xuống là nó ngủ liền thì ai mà kêu dậy cho nổi? Minh cũng lặp lại hoàn cảnh tương tự giống Thiên khi kêu Vi. Bất đắc dĩ, cả hai ông anh đều bó tay.
Hắn với Khánh thì cả hai tên đều chẳng màng đến hai đứa nó mà cứ một tên thì tía lia cái mồm, một tên thì đăm chiêu suy nghĩ. Tên cứ huyên thuyên mãi là Khánh. Tên này đang nói với hắn về một em cực ѕєχy, nóng bỏng mà hắn vừa quen được trên đường từ bar về nhà hôm qua. Còn tên đăm chiêu suy nghĩ tất nhiên là hắn. Còn về việc hắn suy nghĩ gì thì…không ai biết!
Bốn chàng hoàng tử ai về chỗ nấy. Tuy nhiên, khi vừa đặt cái cặp xuống bàn thì Thiên bỗng dưng hét:
- Thảo Anh???
Tiếng la bất thình lình của anh làm Thảo Anh bật người ngồi dậy ngơ ngác nhìn. Mãi lúc sau, cô nàng mới nói được vài từ:
- À…anh mới tới ạ?
- Anh tới lúc nào không quan trọng. Nhưng tại sau chân tay lại ra nông nỗi này? Em bị gì thế? – Thiên lo lắng.
- Không có gì đâu anh. Do…bất cẩn nên ngã chút thôi mà! – Thảo Anh mặt mày trắng bệch, mồ hôi ứa ra. Rõ ràng là cô nàng đã dùng một lớp phấn mỏng phủ lên những vết thương nhỏ để tránh bị phát hiện, chỉ chừa lại những chỗ phải băng gạc và băng keo cá nhân thôi kia mà? Vậy mà sao anh vẫn thấy được những chỗ đã phủ phấn thế?
- Ngã? Ngã ở đâu mà trầy xướt da dữ vậy? – Thiên tiếp tục.
- À…ở…ở…trước cổng nhà! – Cô nàng nói dối.
- Thật không? – Thiên nhíu mày.
- Vâng! Thật! – Thảo Anh gật đầu lia lịa.
- Tạm tin. Thôi cô giáo vào lớp rồi. – Thiên nhíu mày một hồi rồi mới chịu nói tin làm Thảo Anh cứ tưởng rằng mình sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi chứ.
Giờ ra chơi
Bốn chàng hoàng tử của trường Kingdom cùng ba cô công chúa xinh đẹp bước vào canteen trường để thực hiện cái nhiệm vụ cao cả và luôn được đặt lên hàng đầu. Đó chính là phục vụ cho cái bao tử rỗng tuếch của tụi nó! Trước đó, hai nó phải kì kèo mãi, tụi nó mới chịu dậy để đi ăn. Căn bản chỉ là tại Thiên với Minh sợ tụi nó đói, ảnh hưởng đến sức khoẻ. (Khoẻ như trâu mà…)
Sau khi ấn tụi nó xuống ghế ngồi, Thiên và Minh chạy như bay đi lấy thức ăn mà không thèm hỏi thăm xem tụi nó muốn ăn gì mà chạy tuốt. Rõ là quýnh quáng quá mà đần luôn. Ba đứa tụi nó thì cứ phải nói là tròn mắt nhìn hai ông anh, trong đầu cả ba đều không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Chưa đầy 5 phút sau, hai khay thức ăn đầy nhóc được đặt xuống bàn. Nó trầm trồ với lượng thức ăn mà hai ông anh đem về đến mức đơ người. Thiên thấy bộ dạng của nó thì nói:
- Tại lúc nãy đi quên hỏi mấy em ăn gì nên tới lúc đó sực nhớ ra là chưa hỏi. Không biết làm sao nên anh lấy đại hết. Ăn được gì thì ăn!
- Ơ…không sao! – Nó trả lời rồi lao và đánh chén.
Tốc độ và lượng thức ăn nó tiêu thụ khiến tất cả mọi người trong canteen cứ nhìn nó như người ngoài hành tinh. Riêng về phía hai ông anh và hai con bạn nó thì đã quá quen vói chuyện này nên cũng chẳng làm ra vẻ ngạc nhiên đến thế ( Thực chất thì cả hai con bạn nó cũng thế nên nếu nhìn nó với cái ánh mắt khác lạ thì chẳng khác nào là đang bán đứng bản thân cả! =.=”).
Sau một hồi tiêu diệt hết tất cả mọi thứ trên bàn, nó ngồi dựa lưng ra sau, tay xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, than:
- Ôi trời ơi…no quá!
- Cô ăn thế này…bộ tính lăn à? – Hắn nhìn nó bằng ánh mắt không thể nào đáng ghét hơn được.
- Kệ tui! Anh muốn ૮ɦếƭ à? – Nó đưa nắm đấm lên hăm doạ.
- Không…thách cô! – Hắn nghênh mặt.
- Thôi! – Thiên can.
- Hừ… - Cả hai quay mặt về 2 phía khác nhau. (Đúng là mới nói được có mấy câu đã cãi).
- Mệt với cái tụi này! – Minh thở dài.
- Mà nè…mấy đứa chuẩn bị cho cuộc thi chưa? – Thiên hỏi.
- Thi? Thi gì vậy hai? – Mặt cả ba đứa bơ ra.
- Trời ơi trời…đừng đùa chứ? – Khánh cười như mếu.
- Thi gì mới được? – Vi khó chịu.
- Thật sự là em không nhớ à? – Thiên hỏi lại.
- Dạ… - Cả ba chán nản gật đầu.
- Thì cuộc thi hotgirl của trướng đó! – Minh chen vô.
- A…nhớ rồi! – Vi reo lên.
- Thế mấy đứa đã chuẩn bị gì chưa? Ba ngày nữa là cuộc thi bắt đầu rồi! – Minh hỏi.
- À…chưa! Nhớ còn không nổi lấy gì chuẩn bị? – Nó tỉnh bơ.
- Gì chứ? – Bốn tên hét lên.
- Làm gì ghê vậy? – Cả ba đứa nó đồng thanh.
- Em có biết cuộc thi này thế nào không? Nó rất quy mô! Sẽ có người của đài truyền hình đến. Em nên biết là cả ba đứa là khuôn mặt đại diện cho lớp ta. Cũng như em là ai! Với em thì cuộc thi này không được sơ sót! – Thiên nói nguyên một tràng.
- Vâng…vâng…em biết! – Nó nói.
- Thế còn không mau chuẩn bị? – Hắn nói.
- Không cần anh quan tâm. – Nó lè lưởi trêu hắn làm hắn tức nổ đom đóm mắt.
- Thế em định làm thế nào? – Minh hỏi.
- Chờ em chút! – Nó làm ra vẻ bí mật rồi rút cái điện thoại ra gọi cho ai đó.
“Tút…tút…” – Tiếng đện thoại kêu mà không có ai trả lời làm nó đợi dài cả cổ.
“Alo…” – Sau một hồi thì có một giọng nữ dịu dàng phát lên.
“A…sao chị lâu bắt máy thế?” – Nó làm vẻ giận.
“Xin lỗi em…chị bận chút việc với bên quản lí J&D. Mà em có chuyện gì mà gọi chị?” - Cô gái từ tốn trả lời.
“Em muốn nhờ chị một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“À…ba ngày nữa là trường em có tổ chức cuộc thi. Em cần gấp ba bộ đồ cho em, Ellie và Vanessa. Chị giúp được chứ Arlia?”
“Chuyện nhỏ thôi nhưng thôi gian gấp quá. Chị sợ không chuyển kịp đồ.”
“Không sao. Chị cứ gửi cho người bên J&D, đảm bảo chiều mai sẽ có mặt ở Việt Nam ngay.”
“Ok…em cứ tin ở chị. Nhất định cả ba sẽ rất nổi bật cho mà xem!”
“Vậy em cảm ơn trước. Thôi nhá.”
“Ừm…bye em!”

Cuộc điện thoại kết thúc. Nó quay lại cười tươi với mọi người:
- Xong rồi. Chiều mai đồ sẽ tới.
- Này…có chắc được không? Lỡ không đẹp thì sao? Còn về size nữa? Chắc gì vừa? – Hắn tỏ vẻ khó chịu.
- Anh không cần lo. Đấy là chuyện của tôi! – Nó gằn từng chữ, mắt thì liếc xéo hắn.
- Híc… - Hắn đưa tay lên trán cố gắng vuốt đi những giọt mồ hôi đang tuôn ra như suối của mình.
- Thôi…lên lớp được rồi. – Khánh đứng dậy, kéo cả bọn lên trên lớp để tiếp tục tiết học sau.

Chiều hôm sau, nhà nó
Nó, Bảo Vi cùng Thảo Anh đang ngồi ngay ghế sofa xem TV mà cười ngặt nghẽo. Từ trên bàn đến trên ghế, xuống dưới đất toàn là vỏ bánh kẹo vất vươn vãi khắp nơi một cách bừa bộn.
Thảo Trang thì đang loay hoay mãi dưới bếp để lục lọi thêm một ít đồ ăn cho cả đám nhưng hình như là đến một gói bánh cũng không còn. Cô bực bội khi trong tủ chẳng còn thứ gì nữa (Ặc…má ăn từ sáng đến chiều mà không hết mới lạ!) nên đành phải lủi thủi đi lên trên phòng khách trở lại.
- Hết đồ ăn rồi! – Trang chán nản nói.
- Hết rồi à? Nhanh vậy? Em mới mua cả bọc chiều qua mà? – Vi nhăn mặt.
- Không biết. Lục hết dưới bếp rồi. Một món cũng chẳng còn. – Trang nhún vai.
- Haizz…hết nhanh vậy? – Thảo Anh thở dài.
- Ăn hoài thì phải hết thôi? Nói gì kì vậy? – Nó nói tỉnh bơ.
“Kiing…coong…”
Chuông cửa nhà nó reo lên từng hồi. Trang chạy ngay ra mở cửa nhưng tự nhiên, cô hét:
- Arlia!?
Ngoài cửa là một cô gái trẻ ở chừng tuổi 23 với mái tóc màu nâu hạt dẻ duỗi thẳng để mái ngố. Cô gái mặc một chiếc quần jean bạc màu cùng với cái áo sơ-mi trắng, có khoác kèm một cái áo gi-lê màu đen ở bên ngoài. Nhìn cô gái có nét gì đó giản dị nhưng vẫn thu hút.
Đưa tay lên tháo cái kính đen to bản che nửa gương mặt mình xuống, cô gái mỉm cười dịu dàng với Trang.
- Hello…long time no see! – Cô gái cười tươi.
- Arlia? Why are you here? – Trang ngỡ ngàng.
- Venus has phoned me yesterday. She wants me moved here for her 3 clothes. I gave everything to thepany and sign up for the earliest flight to visit you here. (Venus có gọi điện thoại cho chị hôm qua. Em ấy muốn chị chuyển tới đây cho em ấy 3 bộ quần áo. Chị đã đưa tất cả mọi thứ cho công ty và đăng ký chuyến bay sớm nhất để sang đây thăm các em.) – Arlia vui vẻ.
- Oh…I miss you too much! – Trang ôm cô gái.
- Me too.
- Come here! – Trang dẫn cô gái vào nhà.
Ba cô nàng nhà ta đang ngồi coi TV say sưa nhưng sau khi thấy Arlia bước vào thì mọi hoạt động được tạm ngưng ngay lập tức. Vi là người phấn khích nhất. Nhỏ nhảy nhổm tới, miệng tíu ta tíu tít nhưng lại nói tiếng Việt mặc cho đối phương có hiểu gì hay không:
- Arlia! Em nhớ chị quá. Chị về mà sao không nói để em ra rước. Ôi…chúng ta chưa gặp nhau những hơn sáu tháng rồi đó. Em mong gặp chị lắm nhưng do bận bịu quá chưa có thời gian đi thăm chị. Hôm nay gặp chị ở đây, em mừng quá! – Vi hứng khởi.
- Cô đấy nhá! Quên thì nói đại là quên đi chứ cô mà bận bịu công việc gì? Nghỉ việc ở J&D rồi thì cô nhàn quá chứ làm gì có việc để làm? – Arlia nói tiếng Việt thạo như tiếng Anh.
- Chị này kì! Làm như em ăn không ngồi rồi vậy? – Vi bĩu môi.
- Chứ còn gì nữa? – Arlia tiếp lời.
- Chị! – Vi hét, mặt đỏ lên.
- Hahahaha… - Mọi người cùng cười.

“Cạch”
Trang nhẹ nhàng đặt tách trà nóng lên mặt bàn cho Arlia. Cô chỉ khẽ mỉm cười cảm ơn rồi cầm tách trà đưa lên miệng.
Nó mở lời:
- Công việc của chị thế nào? Em nghĩ rằng thời gian này là thời gian gấp rút cho show thời trang sắp tới của chị lắm chứ?
- Phải…mọi thứ rất bận rộn nhưng tất cả vẫn ổn. Tất cả mọi thứ từ khâu chuẩn bị đến sắp xếp lịch cho show thời trang đều do J&D đảm nhiệm hết. – Arlia trả lời.
- Thế chị sang đây có việc gì? – Thảo Anh hỏi.
- Chị sang đây sẵn tiện thăm mấy đứa với lại chị cần phải bàn lại về mấy mẫu thời trang mà mấy đứa sẽ trình diễn hôm đó.
- Mấy mẫu thời trang của chị em thấy ổn cả. Nếu có thể, chị hãy xem lại mấy mẫu váy. Tuy nhìn khá ổn nhưng em thấy nó vẫn còn rất đơn giản. – Vi góp ý.
- Cảm ơn. – Arlia mỉm cười.
- Mà chị ở đây đến bao giờ? – Trang nhẹ nhàng hỏi.
- Chắc khoảng một tuần là chị về đó tiếp tục chuẩn bị cho show thời trang.
- Hì…nếu chị đã sang đây thì trong thời gian ở lại đây, chị hãy đến ở đây cho tiện. Em với Venus sống một mình cũng buồn nên nếu có chị ở cùng thì chắc vui lắm! – Vi nhanh nhảu.
- Em nói thật chứ? – Arlia nhìn Vi bằng ánh mắt nghi ngờ.
- Tất nhiên là thật ạ! – Vi gật đầu lia lịa.
- Nếu em đã có ý thì…chị đâu muốn từ chối! – Arlia nháy mắt.
- Yeah… - Nhỏ nhảy cẫng lên.
- Thế nhá chị. Mà mấy bộ đồ đâu rồi ạ? – Nó hỏi.
- À…J&D báo là còn kẹt một số thủ tục ở sân bay nên chắc tối mới gửi tới đây được.
- Ừm…cũng không sao. Mà chị tính cho tụi em mặc gì vậy? – Thảo Anh lên tiếng.
- À…chị chỉ chuẩn bị mấy bộ đầm dạ hội thôi. Lúc Venus gọi thì chị chỉ có sẵn mấy mẫu váy.
- Thế ạ? – Vi gật gù.
- Nhưng xem ra có vẻ nó khá khó khăn đối với Venus thì phải? – Arlia nheo mắt nhìn gương mặt đang méo xệch của nó.
- Sao lại là đầm? – Nó mếu.
- Chị xin lỗi…lúc đó em báo thời gian gấp quá nên chị không design kịp mẫu mới được, cho nên đành lấy tạm đồ có sẵn thôi. Với lại em cũng đừng lo lắng. Đồ em chị lựa màu đen rồi! – Arlia cười.
- Thế cũng tạm được! – Nó nói với giọng ỉu xìu như cái bánh bao chiều.
- Ừm…Thôi, chị mới bay sang nên mệt lắm. Tụi em có phòng nào cho chị ở đây? – Arlia nói giọng mệt mỏi.
- À…Chị lên lầu 2 á. Phòng nào cũng được. – Vi nhanh nhảu chỉ cho Arlia.
- Ok! – Arlia gật đầu rồi xách vali lỉnh kỉnh lên lầu.
...
Chiều hôm sau, nhà nó
Arlia đang ngồi ngay ghế sofa và xem chương trình thời trang. Bỗng chuông cửa kêu lên:
“Kiing…coong…"
- Ra liền! – Arlia hét lên rồi chạy ngay ra mở cửa.
“Cạch”
Cánh cửa mở ra và đập vào mắt Arlia là hai chàng trai đẹp kinh khủng. Cô suýt giật mình vì sắc đẹp đó nhưng ngay sau đó lại trở lại bình thường. Bấy nhiêu năm quen biết với bốn cô gái nhà ta thì cái khả năng miễn nhiễm với trai đẹp của cô đã đạt được ở cái level đỉnh của đỉnh rồi. Và đương nhiên, hai chàng trai làm Arlia hoảng hồn một chút chính là Đăng và Khánh.
- Hai em tìm ai? – Arlia mở lời.
- À…có An với Vi ở nhà không chị? – Khánh hỏi.
- Ừm…có! Tụi nó ở trên lầu đó. Hai em vào đi. – Arlia mở cửa cho hắn với Khánh bước vào.
- Venus! Ellie! Có người tìm hai đứa này! – Arlia hét lên. Vì thời gian mà Arlia làm việc cùng với tụi nó là ở Anh nên toàn gọi tên tiếng Anh. Thành ra bay giờ cô cũng quen luôn mấy cái tên gọi đó.
- Venus? Ellie? – Hắn nhắc lại.
- À…tại chị quen tụi nó ở Anh nên lúc đó toàn gọi bằng tên này. – Arlia vội giải thích.
- Ra là vậy! – Khánh gật gù.
- Ai tìm em vậy chị? – Nó bước xuống.
- À…có hai người này tìm em này Venus. – Arlia chỉ tay vào hắn và Khánh.
- Mấy anh tới đây làm gì? – Nó hỏi.
- Thì hỏi thằng Thiên ấy! Nó sai tụi này đi đón mấy cô tới trường. – Khánh thở dài.
- Thế anh hai đâu rồi?
- Tên đó đi theo tiếng gọi của tình yêu rồi. Hắn tạt sang nhà Thảo Anh để đưa cô ấy tới trường luôn. – Hắn nói.
- Thế còn anh Minh? – Nó hỏi tiếp.
- Thằng Minh á? Nó đang ngoan ngoãn ở trong phòng chấp hành lệnh phạt của vợ yêu kia kìa. Cũng được hai ngày rồi! – Khánh tiếp.
- Ồ… - Nó gật gù.
- Mà Vi đâu? – Khánh hỏi thăm.
- Gì chứ? Vi đâu? Sao mà hỏi thăm dữ vậy? Có ý gì đây? – Nó nheo mắt.
- Thì tại…à…thằng Thiên giao nhiệm vụ cho tui là phải đưa cô ta tới trường nên tất nhiên là phải hỏi. – Khánh giật mình.
- Thế á? Nó trên lầu ấy. Lên đó mà kêu! – Nó lè lưỡi.
Khánh phóng ngay lên lầu để tránh cho mọi người nhìn thấy cái vẻ mặt đang khá ngương của mình. Tuy nhiên, điều đó không qua khỏi mắt nó.
“Cộc…cộc…”
Khánh gõ cửa phòng Vi (Lạ? Không hiểu sao anh chàng này biết được phòng của chị ấy mà gõ nhỉ? Điều này t/g không biết!?).
Khánh gõ hoài, gõ mãi mà không có ai trả lời. Thậm chí, anh chàng còn đập cửa, hét luôn mà vẫn im lặng như không. Đang tính phá cửa xông vào thì cửa phòng nhỏ mở ra.
Vi xuất hiện trước mặt Khánh với bộ dạng…dễ làm đàn ông xịt máu mũi. Thật ra là Vi đang tắm. Nghe tiếng gõ cửa thì cũng lười trả lời và cũng lười ra mở. Tuy nhiên người ở ngoài cứa liên tục làm phiền nên nhỏ đành phải quấn cái khắn tắm lên mình rồi bước ra mở.
Hiện tại, Vi chỉ có chiếc khăn tắm màu trắng quấn trên mình. Chiếc khăn tắm khá ngắn, chỉ tới trên đùi Vi một xíu làm lộ ra cặp chân dài trắng nõn của nhỏ. Đôi vai nhỏ nhắn với làn da trắng như sữa và mịn như da em bé cũng lộ ra làm Vi thêm đẹp. Mái tóc ngắn màu vàng bị ướt nên bám vào gương mặt tròn, đẹp một cách thanh tú của Vi làm nhỏ có một sức hút khó tả.
Khánh sững người trước bộ dạng của Vi. Mặt anh chàng đang chuyển dần sang màu đỏ và càng ngày càng đỏ hơn. Không những thế mà nhiệt độ trong cơ thể tên này cũng ngày một tăng nhanh mà không hiểu lí do.
Vi nheo mắt nhìn Khánh. Có vẻ như nhỏ không cảm thấy xấu hổ là mấy vì trong quá trình làm việc với J&D, đa số các show thời trang mà nhỏ làm đều do các tập đoàn áo tắm mời. Cũng bởi lẽ do nhỏ nóng bỏng và body rất chuẩn nên lịch biểu diễn dày đặc. Những bộ đồ mà Vi thường mặc là bikini nên giờ, cho dù chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm nhưng nhỏ cũng cảm thấy chẳng sao.
- Này…anh sao vậy? Lên đây kêu tui làm gì? – Nhỏ lấy tay quơ quơ trước mặt Khánh.
- À…ờ…tui…tui…lên kêu…cô nhanh đi! Tui…tui đưa cô tới…trường! – Khánh lắp bắp. Rõ là không bao giờ mà anh hùng có thể qua được ải mỹ nhân.
- Thế hả? – Vi gật đầu.
- … - Khánh không trả lời, miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó.
- Hử? – Vi nheo mắt, chăm chú quan sát xem thứ anh chàng đang lẩm nhẩm mãi là gì.
- Body chuẩn quá! – Khánh lầm bầm.
- Hơ… - Vi giật mình vì những gì mình vừa khám phá ra trong câu nói lẩm bẩm của Khánh. Mặt nhỏ từ từ cũng trở nên đỏ vì ngượng.
- Này…anh…xuống dưới đi. – Nhỏ đẩy Khánh một cái rồi đống “sầm” cửa lại.
- Hả? – Khánh bây giờ mới choàng tỉnh. Tên này ngu ngu ngơ ngơ một hồi rồi cũng lẩn thẩn bước xuống lầu.
Lúc này, Vi vẫn còn đứng ngay cửa, mặt vẫn không có dấu hiệu cho thấy sự suy giảm của màu đỏ trên gương mặt. Nhỏ đặt tay lên tim, nó đập nhanh quá! Không hiểu sao biết bao nhiêu người con trai nói với nhỏ như thế nhưng đây lại là lần đầu tiên nhỏ cảm thấy ngượng. Nhỏ thở dốc, miệng không hiểu sao lại hiện hữu một nụ cười hạnh phúc. Và hơn thế, không hiểu sao trong lòng lại có cái gì đó vui vui trước câu nói nhỏ xíu quá ư là “vô tư” của Khánh.
Nhỏ lắc đầu không nghĩ nữa rồi bước vào lại trong nhà tắm. Tuy nói là dẹp chuyện đó sang một bên mà lòng vui tới nỗi vừa tắm vừa…hát vu vơ.

Một lát sau (Ack…nói một lát mà qui ra là tới tận…1 tiếng 30 phút hơn!), Vi bước xuống nhà. Mọi người nhìn Vi và ánh mắt nhỏ với Khánh chạm nhau. Một phút bối rối và ngượng nghịu. Vi lóng nga lóng ngóng tới mức trượt té, còn Khánh thì phân tâm đến nỗi làm đổ tách trà đang cầm trên tay vào người.
- Á! – Cả hai cùng hét lên một lúc.
- Gì vậy trời? – Nó há hốc mồm. Cô nàng cái gì cũng cẩn thận như Vi mà tự nhiên hôm nay lại vấp té. Chuyện lạ.
- Hai người làm gì mà lại gặp sự cố cùng lúc, lại còn la đồng thanh mới ghê chứ? – Hắn nheo mắt nhìn cả hai.
- Trùng hợp thôi! – Đồng thanh. Ngay sau đó cả hai quay ra nhìn nhau nhưng rồi lại ngại ngùng vội nhìn chỗ khác.
- Haha… - Nó cười.
- Mày cười cái quái gì hả con kia? – Vi lườm lườm nó.
- Cái thể loại gì đây? Quay sang nhìn nhau rồi cả hai cùng đỏ mặt ngại ngùng quay sang chỗ khác? Có chuyện gì vậy? – Nó lém lỉnh.
- Không có gì! – Vi nói.
- Thật không? – Nó nheo mắt nghi ngờ.
- Mày có muốn chuẩn bị quan tài trước không? Tao cho mày thời gian để đặt quan tài đó. Xong rồi thì báo để tao nhanh chóng tiễn mày vào đó nằm cho sướng nhá! – Vi hăm he.
- Thôi mà bạn hiền….làm gì dữ vậy? – Nó nịnh.
- Hừ… - Nhỏ nhếch môi mà nó cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.
- Thôi…đùa nhiêu đó thôi. Tới trường được rồi. 1 tiếng nữa là cuộc thi bắt đầu. Bộ mấy cô không tính tới đó thay đồ, chuẩn bị à? – Hắn lên tiếng.
- Tất nhiên là có. – Nó trả lời.
- Vậy thì nhanh lên đi. Không là không kịp đó! – Hắn nói rồi bước ra cửa, nó lon ton chạy theo. (Sao hôm nay 2 anh chị này hiền kinh thế nhỉ?)
Vi và Khánh không ai bảo ai cũng bước ra. Tới cổng thì mới phát hiện là hắn đã đưa nó đi trước mất tiêu rồi. Lúc này thì nhỏ cũng đành chịu cho Khánh chở vì xe trong nhà đem đi bảo trì hết rồi nên không có.
Cuộc so tài giữa các cô gái chuẩn bị ấn nút START!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc