“DAVID MONSTER”, TRỜI KHÔNG SỢ, ĐẤT KHÔNG SỢ, CHỈ SỢ DUY NHẤT MỘT NGƯỜI…
11g, bar Vegas
Nó bước vào quán bar cùng với ba người con gái là Vi, Thảo Anh và Trang. Cả bọn tìm một cái bàn tròn ngay góc khuất rồi ngồi xuống.
“Alo…” – Nó gọi cho ai đó.
“Em đây chị yêu!” – Cái giọng tí tửng của Zun vang lên.
“Chị đang ở bar này, ra chơi.” – Nó nói.
“Thật á? Em ran gay.” – Thằng Zun vui vẻ gập máy.
- Mày gọi ai thế? – Thảo Trang hỏi.
- Zun…Giờ này thằng nhóc chắc chắn đang ở đây. – Nó mỉm cười trả lời.
Sau 1 phút 30 giây, Zun có mặt tài bàn của nó.
- Chị…em tới rồi nè!
- Ừm…hello. – Cả bốn người vui vẻ.
- Có chị Trang cơ à? Chị vè bao giờ thế? Sao em không biết? – Zun hồ hởi.
- Mới đáp máy bay tối qua nhóc ạ. Lâu rồi không gặp. Nhìn nhóc trưởng thành nhiều rồi đó. – Trang dịu dàng.
- Hì…chị quá khen. – Zun gãi đầu.
- Hai có đây không? – Vi hỏi.
- Anh Thiên với anh Minh ấy ạ? Hai anh ấy đang ở phòng Vip1 với anh Khánh, anh Đăng đó. – Zun trả lời.
- Lại hai tên xí xọn như xêkô ấy nữa à? – Vi bĩu môi.
- Thôi mà…tao thấy hai người đó cũng đâu làm gì quá đáng đâu. Tụi mày thành kiến quá rồi đó. – Thảo Anh can.
- Mày bênh hai tên đó hả? An ơi…coi con Thảo Anh kia kìa, nó dám bỏ bạn bênh vực trai đó! – Vi dỗi.
- Gớm…xê ra xa khỏi người tao! – Nó xua tay.
- Này…Đăng và Khánh là ai thế? – Trang tò mò.
- Bạn của anh hai. Tại chị chưa đi học với tụi em nên không biết thôi. – Nó trả lời.
- Vậy à? – Trang gật gù.
- Thế chừng nào chị mới tính nhập học? – Vi hỏi.
- Sau khi nhận chức tổng giám đốc của chi nhánh KWT, chị sẽ đi học chung với ba đứa. – Trang cười.
- Thế thì hay quá.
- Ừm…
- Thôi…nhóc đi đâu thì đi đi. Khi nào cần chị gọi. – Nó xua tay bảo Zun đi.
- Chị kì cục nhể? Gọi người ta ra cho đã rồi đuổi là sao? – Cậu nhóc hậm hực.
- Lèm bèm gì nữa à? – Nó nhướn cặp lông mày.
- Không…có ạ! – Thằng nhóc nói rồi chạy biến nhưng trước khi đi cũng có nói một câu:
- À…lúc nãy em thấy có năm sáu nhỏ nào đó vào phòng Vip1 đó ạ!
Sau khi nghe câu nói đó, Trang thì tỏ vẻ giận dữ, Thảo Anh thì cau mày khó chịu, chỉ duy có hai chị ác quỉ nhà ta là bình thường. Trang đứng dậy, tính tiến tới phòng Vip1 thì bị nó cản:
- Khoan đã chị…Em có trò vui này nè. Đảm bảo ngay sau đó là anh Minh không dám lại gần tụi con gái ấy luôn! – Nó cười ranh ma.
- Cách nào thế? Nhìn nụ cười của em, chị thấy được số phận đáng thương của mấy người đó rồi đấy. – Trang nhếch môi.
- Chị ngồi xuống đây. – Nó kéo Trang ngồi xuống rồi thì thầm to nhỏ với ba người.
- Được nhá… - Trang gật đầu.
- Kinh thật…vậy mà cũng nghĩ ra. – Thảo Anh tỏ vẻ khâm phục.
- Làm sao thì làm, đừng làm anh tao rớt giá quá là được! – Vi phẩy tay, nói.
- Vậy nhé. – Nó nói rồi móc cái iphone của mình ra, khởi động chiếc camera ẩn được gắn trong phòng Vip1.
Hiện tại, cả bốn cái đầu cùng chụm vào cái iphone của nó để quan sát mọi thứ đang diễn ra bên trong căn phòng ấy. Hình ảnh bắt đầu được truyền tới máy nó. Anh hai nó – Thiên, ngồi một mình nhâm nhi ly rượu trên tay một cách nhàn nhã, chẳng thèm bận tâm tới ba thằng bạn. Còn riêng ba người còn lại thì mỗi người hai em hai bên, nhìn vào vào người ta cảm thấy ngứa mắt vô cùng. Trang mắt long sòng sọc, điên tiết người:
- Cái gì đây? Anh muốn ૮ɦếƭ à?
- Stop…bình tĩnh, không khéo hỏng việc. Xem nhiêu đó dủ rồi. Tới phiên chị làm việc đó! – Nó can.
- Hừ…được! Lần này thì tôi sẽ cho anh biết tay. Anh đã vô tình đừng trách tôi vô tâm! – Lửa giận từ người Trang bốc lên ngùn ngụt.
Trang lôi cái điện thoại ra, thẳng tiến số phạm nhân mà gọi.
Hiện tại, trong phòng Vip1…
“Riingg…riingg…”
Chuông điện thoại Minh réo liên tục, dai dẳng không chịu ngưng. Cậu chàng nhà ta khó chịu lấy ra cái điện thoại. Đập vào mắt anh chàng là 2 chữ: Bà xã to đùng. OMG!!! Anh chàng đã phạm vào nội quy cấm thứ 2: Không được để vợ chờ điện thoại quá lâu. Và hình phạt cho tội trạng này là…bị nhốt tự kỉ trong phòng tối 3 ngày không cho bước chân ra, không được ăn, chỉ được uống nước cầm hơi và để nhiệt độ trong phòng là từ 10 tới 130C. Còn khắc nghiệt hơn huấn luyện quân đội nữa.
Minh hít sâu vào lấy can đảm, ngón tay run run nhấn nút nghe:
“A…alo…”
“Chồng ơiiiiiiiiiiiiiiiiii…” – Trang kéo dài giọng.
“Hở…hở…có chuyện…chi không vợ?”
“Điều 2 trong bản nội quy là gì?” – Trang nhẹ nhàng.
“Là…không…không được…để vợ chờ…điện thoại…” – Minh lắp bắp.
“Tốt…thế tại sao lâu quá không bắt máy?” – Trang vẫn tiếp tục nhẹ nhàng.
“Ờ…tại…chồng…chồng bận chút việc! Phải bận…bận tắm nên không nghe kịp!” – Minh viện cớ.
“Hừ…Thật sao?” – Trang nhếch môi.
“Thật chứ!”
“Thế thì thôi…mà chồng đang ở đâu vậy?” – Trang vẫn tiếp tục dịu dàng trong khi tay đang Ϧóþ tới mức chiếc điện thoại đảã xuất hiện vết nứt.
“Thì bảo tắm tức là ở nhà chứ đâu?” – Minh cằn nhằn.
“Thật vậy á?” – Trang nói, đồng thời ra hiệu cho tụi nó tiến về cửa phòng Vip1.
“Thật chứ…chồng đâu dám nói dối vợ!” – Minh nuốt nước bọt cái “ực”.
“Thế hả chồng?” – Giọng ngọt tới mức đầu dây bên này Minh rợn cả người. Lúc này, bốn dứa đã đứng trước cửa phòng Vip1.
“Tôi cho anh ba giây ra mở cửa, không thì anh đừng trách tôi phá sập cái bar này! Một…” – Trang bắt đầu tiếng đếm với giọng lạnh tanh.
“Ớ…ớ…vợ…”
“Hai…”
“Khoan…từ từ đã…”
“Ba!” – Trang dứt tiếng đếm thì ngay lập tức một tiếng “RẦM” to phát ra.
Cánh cửa phòng Vip1 bị đá tung ra. Có thể nói là lực dùng để đạp cái cửa này không hề nhỏ khi cánh cửa bị sập xuống luôn.
Trang mặt hầm hầm bước vào làm Thiên suýt sặc rượu, Minh thì đơ người còn Đăng và Khánh vô cùng tức giận. Tụi nó thì lon ton chạy lại gần chỗ Thiên giúp anh thoát khỏi cơn ho vì sặc rượu của mình.
Chuyện hay sắp bắt đầu!
“Mấy cô biến hết khỏi đây cho tôi!” – Trang quát làm mấy con nhỏ chân dài kia cuống cuồng chạy mất dép nếu không muốn đăng kí hộ khẩu ở âm phủ sớm.
Khánh cau có mặt mày:
- Cô là cái quái gì mà dám làm vậy?
- Câm cái miệng vào đi! – Trang quay sang Khánh trừng trừng mắt.
- Cô… - Khánh điên người, tính lao vào Trang nhưng bị giọng nói của Vi chen vô:
- Anh làm ơn đứng im đi nếu không khi muốn ૮ɦếƭ sớm!
- Thôi mà Trang…bình… - Minh tính dỗ ngọt Trang khi thấy tình hình quá căng thẳng nhưng cô lại nhìn anh như muốn Gi*t ૮ɦếƭ, câu nói rít qua kẽ răng:
- Anh ngồi im đó cho tôi!
Minh không ho he gì nữa, chỉ biết ngồi im chịu trận làm Khánh với Đăng giật mình. Cái tên chẳng bao giờ biết sợ cái gì mà lại răm rắp nghe theo lời một cô gái sao? Thật quả là điều chẳng tưởng. Cô gái này thật sự phải xếp vào hàng cao thủ của các cao thủ!
- Thôi mà Trang…tha nó đi! – Thiên can nhưng nhanh chóng có kết quả không mấy khả quan hơn thằng bạn.
- Anh cũng ngồi yên đó! Em chưa xử anh cái tội để chồng em đi chơi bời với mấy cái đứa con gái hư hỏng đó là may rồi. Nhiều lời làm gì? – Trang gắt.
- Chồng? – Đăng nhắc lại.
- Tai tao có nghe nhầm không mày? – Khánh ngoáy lại cái lỗ tai.
- Hai người không nghe nhầm. Minh không không phải là “chồng” chẳng nhẽ lại là “vợ” tôi? – Trang nói.
- Ờ…cũng…cũng phải! – Khánh gật đầu.
- Chị ơi…lạc chủ đề! – Thảo Anh ở ngoài nhắc làm Minh thầm rủa trong lòng: “Ôi trời ơi…em không thương ông anh yêu quí này của em sao Thảo Anh?”.
- Tật nhiên là chị không quên…chỉ là phải trả lời một số câu hỏi thôi. Ra ngoài này đứng! – Trang mỉm cười với cô em rồi ra lệnh cho Minh.
- Vâng. – Minh miễn cưỡng đứng dậy.
Sau khi yên vị một chỗ, Trang nhìn anh chàng phạm nhân điển trai của chúng ta một lúc rồi nói:
- Em không thích nói nhiều…anh tự nói đi! – Trang nói một câu làm hai tên Khánh và Đăng không thể hiểu nổi.
- Vâng…anh hứa không như thế nữa! Mãi mãi chỉ yêu vợ thôi! Tội của anh được ghép vào điều 1 và 2 khoản I. Mức hình phạt là: Bị nhốt tự kỉ trong phòng tối 18 ngày không cho bước chân ra, không được ăn, chỉ được uống nước cầm hơi và để nhiệt độ trong phòng là từ 5 tới 80C, tài khoản mỗi tháng sẽ bị trừ mất 2500$ và chép 5000 lần câu “Anh không dám tái phạm lần nữa” trong 3 ngày.
Minh vừa dứt lời là ngay lập tức Khánh với Đăng được một phen té ghế.Cái này phải nói là còn hơn cả kỉ luật thép nữa.
- Em sửa đổi một chút: Bị nhốt 25 ngày, tài khoản bị trừ 4000$ mỗi tháng và chép phạt 7000 lần trong 3 ngày. – Trang nói.
- Dạ…híc…vâng…thưa vợ! – Minh đau khổ.
OMG??? Khánh và Đăng ૮ɦếƭ lâm sàng, hình phạt lúc đầu mà Minh liệt kê đã quá kinh khủng mà cô gái này còn sửa đổi cho nó ghê rợn hơn mà còn nói là chỉ “sửa đổi một chút” sao?
- Thế nào hai ông bạn của tôi? Biết thế nào là kỉ luật thép chưa? – Thiên cười khi thấy bộ dạng của hai thằng kia.
- Tao thề…tao sẽ ở giá! Không lấy vợ nữa! – Khánh bần thần.
- Chưa lấy mà đã thế thì lấy rồi chắc còn mỗi cái xác ướp khô mất! – Đăng hoảng hốt.
- Làm gì mà ghê thế? Thằng Minh bị vậy là tại nó lăng nhăng quá, bắt buộc Thảo Trang mới phải dùng kỉ luật thép đó chứ. Thật ra thì cũng tại nó mà ra, đâu trách ai được? – Thiên cười đểu Minh.
- Này thằng kia…mày xỏ xiên ai thế hả? – Minh gắt.
- Nói nhỏ tiếng thôi! – Trang buông một câu nói nhẹ như không nhưng có sức ảnh hướng “khá lớn”.
- … - Minh im lặng, không dám nói tiếp.
- Mà này…tôi nhìn cô hơi quen. Không biết đã gặp ở đâu rồi. – Khánh bắt chuyện.
- Hì…xin tự giới thiệu. Tôi là Vương Thảo Trang, chị của Thảo Anh…mọi người cứ gọi tôi là Jersey.
- Jersey? Cô… - Khánh nhìn Trang một hồi.
- Hử?
- Á…cô…cô là siêu người mẫu Jersey của Anh quốc phải không? Hèn gì tôi thấy cô quen quá! – Khánh vui vẻ.
- Anh quá khen… - Trang cười.
- Thật mà! Tôi thấy cô rất có tài năng. – Khánh tiếp tục khen.
- Tôi cám ơn vì lời khen đó. – Trang lịch sự.
- Không có gì mà! – Khánh gãi đầu.
- Á…tôi có điện thoại, mọi người ngồi nói chuyện nhá, tôi ra ngoài một chút rồi vào ngay. – Trang thấy điện thoại rung thì rút ra xem rồi quay sang nói với mọi người.
- Chị cứ đi nghe điện thoại. – Thảo Anh nói sau khi nhìn vào sắc mặt ngạc nhiên tột độ của chị mình lúc nhìn vào màn hình điện thoại.
Trang lật đật chạy ra ngoài. Ngay lập tức, nó rút ra cái tai phone cắm vào tai để nghe cái gì đó.
Ở chỗ Thảo Trang…
“Alo…thầy ạ?” – Trang vội vã nghe máy.
“Phải…là ta!” – Giọng một người đàn ông lớn tuổi vang lên.
“Thầy có chuyện gì cần nói sao?”
“Ta chỉ muốn nhắc mấy đứa là…thời hạn chỉ còn hai tháng nữa thôi. Nhanh chóng tìm ra hai người còn lại để đội hộ vệ Tứ Ma nữ có thể hoạt động. Thời gian không còn nhiều cũng như mối nguy hiểm rình rập ngày càng tăng.”
“Vâng…tụi con biết!”- Trang lễ phép.
“Tiện thể, ta cũng có việc phải nói với con.”
“Chuyện gì ạ?” – Trang nhíu mày.
“Trụ sở Tây bị đánh úp. Hãy mau giải quyết và làm cho gọn ghẽ vào.”
“Vâng…vậy tối nay con sẽ dọn dẹp lại chỗ ấy.” – Trang nói.
“Ừ…thôi. Tạm biệt con, Jersey.” – Ông nói rồi gác máy.
Trang đút điện thoại vào túi quần trở lại rồi tựa người vào bức tường phía sau. Nén lại tiếng thở dài, mọi chuyện phức tạp quá! Thời hạn chỉ còn vỏn vẹn hai tháng nữa thôi, làm sao có thể tìm ra hai người thay thế vị trí Bắc hộ vệ và Nam hộ vệ trong thời gian sớm nhất bây giờ?
Trang cố rũ bỏ mọi suy nghĩ lúc này trong đầu đi. Hãy suy nghĩ mọi chuyện đơn giản một chút thôi. “Chiếc chìa khoá” đang ở một nơi rất an toàn nên mọi chuyện vẫn còn đang nằm trong tầm kiểm soát. Còn việc có người đánh úp vào trụ sở Tây thì không lẽ, có người nào đó đã đánh hơi ra được chuyện gì? Tối nay nhất định, chính bản thân cô phải đến xem xét tình hình ở khu trụ sở Tây.
Trang lại trở vào căn phòng Vip1 và cô thoáng giật mình khi thấy thái độ của nó. Trầm ngâm, lạnh lùng đến ghê sợ nhưng nhanh chóng thay bằng bộ mặt bình thản như thường.
- Em vào rồi à? Ai gọi thế? – Minh hỏi.
- À…không có gì đâu. Chút chuyện vặt thôi. – Trang giật mình.
- Ừm…em uống gì không? – Minh tiếp tục.
- Ừm…như thường lệ, một ly Brandy Collins anh nhé! – Trang cười.
- Ừm! – Minh gật đầu.
Trang chạy lại ngồi cạnh nó, bốn đứa thì thầm to nhỏ không cho ai nghe:
- Em nghe hết rồi phải không An? Sao giờ? – Trang nhìn nó.
- … - Nó chỉ mím môi.
- Chuyện gì vậy chị? – Thảo Anh nhìn Trang.
- Thầy gọi. Thầy thúc chúng ta mau chóng tìm ra hai người đề cử cho vị trí của Nam hộ vệ và Bắc hộ vệ. Hai vị trí đó trống chỗ lâu lắm rồi! – Trang nói.
- Em quên bén mất! – Vi thốt lên.
- Thời gian còn lại là bao lâu? – Thảo Anh lo lắng.
- Hai tháng, đó là thời hạn chót.
- Giờ sao đây An? – Vi nhìn nó, lo lắng.
- Bình tĩnh đi. Thời gian còn thì vẫn còn có cách. Cứ từ từ đi đã. – Nó trấn an.
- Hai tháng! Đó là khoảng thời gian còn lại của chúng ta. Hai tháng cũng như cái chớp mắt thôi. Làm sao trong từng đó giờ thời gian, chúng ta có thể tìm được người thay thế hai vị trí đó ngay được? – Vi vo chặt hai bàn tay lại.
- Tao lo được. Điều tao cần mày làm lúc này là bình tĩnh, thoái mái tinh thần đi. Lát tao có trò chơi cho tụi mày. – Nó cười.
- Gì vậy? – Thảo Anh tò mò.
- Hừ… - Nó nhếch môi, ra hiệu cho Trang nói.
- Thầy báo là trụ sở Tây bị đánh lén nên tối nay chúng ta sẽ đi dẹp loạn một phen.
- Đánh lén? – Vi nhắc lại.
- Chuyện gì vậy? Sao có thể bị đánh lén được? – Thảo Anh ngạc nhiên.
- … - Trang chỉ nhún vai.
- Chưa biết kẻ đánh lén là ai nhưng qua chuyện này, có lẽ là đã có người đã đánh hơi ra chuyện gì đó rồi. – Nó chộp lấy ly rượu trên tay Thiên rồi uống ngon lành.
- Này…em có biết như thế là bật lịch sự không? – Thiên cau mày nhìn nó.
- Hai keo kiệt quá. Uống chút thôi mà. – Nó nước mắt lưng tròng nhìn Thiên.
- Mệt với em. – Thiên lắc đầu bó tay.
Cả bọn chơi tới gần 1g đêm mới giải tán. Sau đó, túi nó leo lên chiếc Audi màu đen bóng của nó phóng tới trụ sở Tây, nơi tụi nó cần phải giải quyết rắc rối đêm nay.
“Kịt…”
Chiếc xe thắng lại ngay cánh đồng bỏ hoang cách trụ sở 50m. Cả bốn người bước xuống xe cùng với một số món νũ кнí đã được trang bị trên người.
Nó – vẫn style ăn mặc bình thường, áo da bó sát vào cơ thể màu đen, cộc tay, quần dài bằng da màu đen cũng bó sát vào chân kết hợp với đôi bốt đen cao gót cao tới đầu gối. Nó không trang bị bất cứ một thứ νũ кнí nào cho mình, chỉ mang tay không cùng với gương mặt sát khí kinh khủng.
Bảo Vi với áo thun đỏ, kết hợp với áo gilê trắng cùng chiếc quần sóoc jean bụi bạc màu. Nhìn nhỏ ngây thơ đáng yêu nhưng chỉ cần tới gần, người ta có thể ૮ɦếƭ bởi mấy con dao găm mảnh dẻ, sắc nhọn được giắt xung quanh bụng Vi.
Với áo sơ-mi trắng kẻ carô, quần jeans đen xẻ rách và đôi giầy gót cao một tấc làm cho Thảo Anh khác hẳn thường ngày. Cô nàng trang bị cho mình hai khẩu súng lục giắt hai bên. Dù là tay phải hay tay trái, Thảo Anh đều có thể nhắm bắn mục tiêu một cách chuẩn xác nhất. Tỉ lệ sai sót khi bắn súung của Thảo Anh chỉ ở dưới mức 1%.
Thảo Trang, một con người của ngành showbiz Anh quốc lại là “Dark angle”, quân sư giấu mặt của bang Killing. Trang chỉ đơn giản với áo phông quần jeans và một túi châm độc ngay bên eo. Châm của Trang được đặc chế đặc biệt, vừa nhỏ vừa sắc. Còn về phần độc thì Trang có hai loại: mê, độc và kịch độc. Châm mê chỉ dùng để đánh thuốc mê, khiến người bị dính phải ngất đi ít nhất là 2 ngày. Châm độc thì truyền ngay chất độc vào cơ thể nạn nhân nhưng không gây ૮ɦếƭ, chỉ gây nguy hiểm tạm thời rồi khỏi, tuy nhiên vẫn còn để lại một ít di chứng. Còn riêng về châm kịch độc, khi bị dính phải tuyệt đối chỉ có con đường ૮ɦếƭ.
…
Nó hướng mắt nhìn về phía toà nhà 7 tầng xa xa, nằm cô độc một mình giữa khung cảnh vắng ngắt không một thứ gì tô điểm.
- Vi…mày ở ngoài nhé! – Nó nói, giọng nhẹ bẫng.
- Ok. – Vi gật đầu.
- Chị có thông tin gì cho tụi em không? – Thảo Anh quay sang nhìn chị.
- Có. Việc trụ sở bị đánh lén giống như là đã nằm trong kế hoạch vậy. Bởi hiện tại trong lúc này, tất cả các sát thủ chính thức đều được cử đi làm nhiệm vụ. Ở lại trụ sở chỉ còn có sát thủ tập sự thôi nên mới bị thế này. Hiện tại bọn đánh lén vẫn còn trong đó. Có lẽ bọn chúng vẫn chưa tìm ra được nơi cất “mảnh ghép đồng”. Người của ta bị bọn chúng nhốt hết dưới hầm. – Thật sự là không quá khi nói là không ai có thể thay thế chiếc ghế quân sư của Tứ ma nữ của Trang. Tất cả mọi thông tin đều nằm trong tay cô.
- Chậc…bọn này có kế hoạch khá cụ thể đó. – Vi tặc lưỡi.
- Chị nghĩ trong đó có khoảng bao nhiêu người? – Nó hỏi.
- Tuy người của ta trong đó đều là dân tập sự nhưng cũng ngang tầm với các sát thủ giỏi ở ngoài nên việc đánh bại của người của ta đòi hỏi phải có trình độ và số lượng. Người của ta tầm gần 70 nên muốn đánh bại ngần ấy người cần phải có ít nhất 350 tên. – Trang phân tích.
- 350? Thế nào? Nổi đúng chứ? – Nó nhếch môi nhìn Trang và Thảo Anh.
- Được! – Trang mỉm cười trả lời.
- Không vấn đề! – Thảo Anh tinh nghịch giơ tay làm dấu ok.
- Được. Vi…mày ở trong xe hack hết hệ thống camera và máy chủ của trụ sở đi. Theo dõi tất cả tình hình trong đó và thông báo qua bộ đàm cho tao. Tao cần biết rõ tình hình để hành động thật cẩn thận. – Nó nhìn Vi.
- Được. Đi đi. – Vi nói rồi vào trở lại xe, đóng cửa rồi lôi laptop ra làm việc.