Nghe thấy tiếng gọi mình nó dừng chân quay lại sững sờ nhìn người đứng trước mặt nó không tin cho lắm lắc mạnh đầu miệng lẩm bẩm rằng: "Chỉ là ảo ảnh, ảo ảnh. Chắc tại mình suy nghĩ quá nhiều."
- Em nói gì vậy?- hắn nhíu mày khi thấy nó không chịu thừa nhận mình mà còn dám nói mình là ảo mới chả chảo. Nhưng cũng rất vui điều này chứng tỏ nó vẫn yêu hắn, vẫn luôn nghĩ về hắn nên giọng có phần ôn nhu nói:
- Lên xe đi anh có chuyện muốn nói. - Hả?- vậy là thật?
- Hả cái gì mà hả? Mau lên xe.- chưa để cho nó có câu trả lời hắn đã kéo tay nó lên xe mình ngồi.
Sau khi ngồi yên vị trên xe chẳng ai nói với ai câu nào không khí thật ngượng ngùng hắn lên tiếng phá tan sự im lặng.
- Em không có điều gì muốn nói với anh sao?
- Hả?
Câu trả lời này của nó khiến đôi lông mày hắn nhíu chặt, có vẻ không ổn nó liền thay đổi câu thoại:
- À...anh đã đi đâu làm mọi người rất lo lắng...anh đã ổn chưa?...không nên bỏ đi như vậy nữa.
Nhìn biểu hiện trên mặt hắn càng khó coi hơn, nó nói sai cái gì chứ sao hắn lại như vậy. Lấy đôi bàn tay chạm khẽ vào hàng lông mày nhíu chặt kia, nó hỏi:
- Anh giận chuyện gì à?
Hành động của nó khiến đôi lông mày của hắn giãn ra khóe miệng hiện lên một nụ cười ấm áp, hắn cầm lấy tay nó.
- Tay em lạnh quá.
- Em xin lỗi.
- Hải Linh anh sẽ đi Mĩ.
- Ơ...em biết.
- Em sẽ chờ anh chứ?
Câu hỏi này khiến nó ngỡ ngàng, anh nói vậy là có ý gì chứ? Chờ anh? Không lẽ...không không thể anh sẽ kết hôn với Huyền Vy ngay sau khi cô khỏe lại. Họ sẽ làm đám cưới và...có những đứa con củariêng mình. Nhưng sao anh lại hỏi câu này.
- Linh.- hắn giục.
- Anh Bảo...em phải về rồi.- nó rụt tay về nhưng bị hắn nắm chặt hơn.
- Linh anh đang hỏi em. Trả lời đi.
- Em...em không thể.- nó nói ra câu này tự làm mình tổn thương.- anh và Vy sẽ kết hôn với nhau em không thể...
- Ai nói vậy? Đó là chuyện trước đây còn bây giờ và sau này cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa anh và Vy. Từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi cô ấy là em gái của anh bọn anh không thể tiến xa hơn. Chỉ vì người anh yêu là em.
Câu nói dứt khoát của hắn khiến mặt nó ửng hồng, nhìn bộ dạng nó lúc này hắn chỉ muốn...cắn.
- Anh xin lỗi vì trong thời gian qua đã làm khổ em nhưng anh hứa sau này sẽ bù đắp tất cả cho em. Hãy tin anh được không?
Khóe mắt nó đã ươn ướt không ngăn được một giọt lẽ tuôn rơi, hắn hôn lên đôi mắt nó dần dần hôn lên cánh môi anh đào của nó lấy lưỡi tách hàm răng nó tiến sâu vào trong nếm hương vị ngọt ngào mà bấy lâu nay hắn luôn nhớ mong.
5 năm sau...
5 năm là khoảng thời gian dài để cho con người ta trưởng thành hơn và nó cũng vậy, hiện tại nó đang làm thực tập sinh trong một bệnh viện lớn Hà Nội cuộc sống của nó bận rộn với hàng đống những bệnh án và bệnh nhân cần nó chăm sóc mỗi ngày.
" Tít...tít"
Mở điện thoại ra thấy một dòng tin nhắn ngắn ngủi:" Lên sân thượng được không?"- là của Quang Tuấn.
Nó và anh làm chung ở một bệnh viện chỉ có điều làm khác khoa, tình cảm giữa hai người rất tốt. Sau khi biết chuyện anh trai và nó đã hàn gắn anh rất buồn và cũng mất một khoảng thời gian để khôi phục lại tinh thần vì dù sao nó là người con gái đầu tiên anh yêu. Còn bây giờ thì anh đã có một tình yêu mới, anh đang theo đuổi một cô gái làm cùng khoa xinh đẹp, hoạt bát, dịu dàng...nói chung là một người có đủ tố chất để...làm vợ.
Trên sân thượng gió thổi mát dịu làm tan đi cái nóng nực của mùa hè Tuấn đưa cho nó ly cafe, miệng nói nhưng mắt vẫn nhìn ra khung cảnh phía xa:
- Mát thật.
- Ừ.- nó nhận lấy ly cafe nhấp một ngụm.
- Anh hai vẫn không có liên lạc gì sao?
- Vâng...
- Thật là ít ra cũng phải gọi điện thoại chứ vô tâm quá.
- Chắc tại anh ấy bận.- nó bênh vực hắn.
- Đến bao giờ em mới trưởng thành hơn.
- Này em đã trưởng thành rồi đấy ai cũng thừa nhận vậy tại sao anh lại không chứ?- nó chu miệng hờn dỗi.
- Thì sự thật là như thế. Haiz ngày đó em đồng ý yêu anh có phải không, có khi giờ này chúng ta còn...
- Dừng. Anh không sợ chị Mộc Uyên nghe thấy sao.- lúc nào cũng có thể lấy chuyện này ra mà đùa được, thật không biết ai mới là người chưa trưởng thành đây haizzz.
Nhìn bộ mặt đỏ ửng của nó không khỏi làm anh bật cười ha hả.
- Này anh cười cái gì hả? nếu gọi em lên đây chỉ để trêu đùa thì em xuống đây.- nó giậm chân.
- Thôi không nói nữa. Thông báo cho em một tin tuần sau anh hai sẽ quay về.
- Sao?...anh nói sao?
- Tuần sau chồng tương lai của em sẽ trở về. Cũng chẳng biết ra sao nữa nếu không vì công ty có chuyện cần đích thân anh ấy giải quyết thì không biết bao giờ mới quay trở về.