Hắn đang ngồi trong phòng một quán bar nhâm nhi ly rượu suy nghĩ thi thoảng khóe môi lại nhếch miệng lên cười một cách đau khổ. Nhật Duy bước vào thấy bộ dạng thất thiểu của hắn lúc này cậu cũng cảm thấy buồn thay cho thằng bạn trí cốt, Duy đến bên vỗ vai hắn, nói:
- Tao tưởng mày phải đang ở cạnh Huyền Vy chăm sóc cho con nhỏ chứ? sao lại rủ tao đến đây uống rượu vậy.
Hắncười buồn.
- Mày nghĩ tao làm vậy là đúng hay sai?
- Dù gì sao mày cũng đã quyết định vậy rồi có nói cũng chẳng giải quyết được gì.- vừa nói Duy vừa rót rượu vào cốc của mình uống.
- Buồn thật. Tao đúng là thằng ngốc...thôi uống đi.
- Đừng uống nữa về thôi mùi rượu không tốt cho bệnh nhân đâu.- Duy ngăn.
...
Hắn về nhà trong tình trạng say mềm chẳng còn biết trời đất là gì, Huyền Vy đang ngồi trên chiếc xe lăn thấy hắn liền đẩy chiếc xe về phía hắn, hắn đứng không vững lảo đảo rồi ngồi thụp xuống đất. Huyền Vy trong tình trạng này không thể đỡ hắn lên được, từ từ xuống xe cô ngồi trước mặt hắn nâng mặt hắn lên lo lắng hỏi:
- Nhất Bảo sao anh uống nhiều vậy?
Hắn từ từ đưa đôi mắt đỏ ngàu lên nhìn người con gái đứng trước mặt mình mờ mờ ảo ảo hắn thấy nó. Nó đang lo lắng cho hắn.
- Hải Linh anh yêu em.- hắn nói.
Nghe thấy câu nói này của hắn khiến trái tim Vy như bị ai Ϧóþ ngạt cô lạnh lùng nói:
- Em là Huyền Vy không phải là Hải Linh.
Toan bước đứng dậy nhưng bị tay hắn kéo ngồi thụp xuống, nhoài người lên phía trước hắn đặt một nụ hôn lên môi người con gái đó mãnh liệt và điên cuồng. Huyền Vy cảm thấy khó thở vội đẩy người hắn ra cô hét lên:
- Anh tỉnh lại đi em là Huyền Vy, Huyền Vy anh nghe rõ chưa.
Cùng lúc đó ông quản gia chạy đến vội vàng nói:
- Có chuyện gì vậy cô chủ?
- Ông mau đưa thiếu gia lên phòng nghỉ.
- Dạ thưa cô chủ.
...
Nó bây giờ cũng chẳng khá gì hơn hắn, ngồi trên chiếc giường cùng với những kỉ vật giữa hắn và nó và cả những giọt nước mắt đau khổ. Đeo tai nghe vào tai nó nhấn vào bài hát mà hắn đã tự thu âm tặng nó, những tiếng nhạc vang lên thật êm ái và nhẹ nhàng dòng nước mắt của nó vẫn không ngừng tuôn rơi. Nó mệt nhoài lịm đi trong nỗi nhớ nhung, trong sự đau khổ và cùng cả tiếng hát trầm ấm của hắn vào giấc mơ.
Sáng dậy hắn cảm thấy ong đầu lắc mạnh vài cái nhưng cảm giác mệt mỏi khó chịu vẫn còn bỗng tiếng nói của ai đó phát ra:
- Đau đầu lắm phải không? cầm lấy uống đi.
Hắn ngạc nhiên quay lại là Huyền Vy hắn thắc mắc hỏi:
- Sao em vào phòng anh?
- Sao lại không? nhà này là nhà của em, phòng của anh ở trong nhà em vậy tại sao em lại không được vào?
- Nhưng dù sao hiện giờ anh đang là chủ căn phòng này...
- Đừng nói nhiều nữa uống đi.- nói rồi cô quay chiếc xe lăn của mình đi ra ngoài đi đến cửa cô nói vọng lại giọng lạnh lùng:
- Từ lần sau anh đừng nhắc tên người con gái đó trong căn nhà này nữa.
Hắn vẫn không hiểu cô đang nói gì định hỏi lại nhưng Vy đã ra ngoài chuông điện thoại reo uể oải nhấc máy chưa kịp alo đã bị đầu dây bên kia tuôn một tràng dài:
- Mày làm cái quái gì giờ này mới nhấc máy thế hả? đừng có nói là cả đêm qua mà cả con nhỏ đó ở bên nhau nên giờ mới nghe điện thoại của tao đấy nhá. Đồ mất dịch...- giọng của Hoàng Anh rất phẫn nộ.
Hắn nghe vậy vô cùng tức giận ngắt lời:
- Mày linh tinh gì vậy. Giờ tao mới ngủ dậy nghe điện thoại của mày thôi.
- Ừ đời sống của mày cao rồi đâu như bọn tao cật lực ra lo cho cái sự nghiệp trả thù của mày. Làm ơn nói ông bố vợ tương lai của mày đừng có nhúng tay vào chuyện làm ăn của tụi tao. Nếu mày không cần tụi này nữa thì cứ việc nói thẳng ra đừng bày ra cái trò trẻ con này. Chào.- nói rồi cậu cúp mày cái rụp.
- Hoàng Anh, alo alo...
Hắn tắt máy gọi lại nhưng không ai nghe máy ấn số của Minh Cường hắn hỏi:
- Đã có chuyện gì xảy ra ở công ty thế?
- Chuyện gì mày phải hiểu rõ nhất chứ. Tao biết cạnh mày bây giờ đang có một cô vợ vô cùng hoàn hảo có thể cho mày tất cả những gì mày muốn nhưng Bảo này mày không nghĩ làm vậy là quá hèn sao? Đừng ỷ vào một người con gái quá như vậy nếu không mày sẽ chẳng phải là thằng đàn ông chân chính đâu.
- Cường mày nói cái gì tao không hiểu.
- Mày tự đến công ty mà giải quyết cái đống của nợ này tụi tao sẽ không làm ở đây nữa. Cảm ơn về số tiền mà "cô vợ mới" của mày ban thưởng nhưng tụi tao không cần.
Gọi cho Nhật Duy thì cậu chỉ nói một câu cụt lủn: Mày đến khắc sẽ rõ. Hắn thực sự là không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa, đợt này hắn không có đến công ty vì phải lo chăm sóc cho Huyền Vy mọi công việc đều ủy nhiệm cho 3 người là Hoàng Anh- Nhật Duy và Minh Cường có chuyện gì 3 người không giải quyết được thì mới cần đến hắn. Nhưng với khả năng lãnh đạo và làm việc của 3 người thì chuyện đó rất hiếm khi nói đúng hơn là không thể. Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Hắn vội thay bộ quần áo rồi chạy ù ra xe vừa hay gặp ông quản gia ở chân cầu thang vừa thấy hắn ông ấy cúi nhẹ đầu nói:
- Chúc thiếu gia một...
Chưa để cho ông ấy nói hết hắn vội ngăn lại:
- Cháu ra ngoài có chút chuyện phiền ông đưa Huyền Vy đến bệnh viện giúp cháu.
Ông quản gia chưa kịp ngốn hết câu nói của hắn thì đã thấy bóng hắn khuất sau cánh cửa phòng.
Cuối cùng cũng đến nơi hắn lên tầng 17 nơi có thể nói là đầu não của công ty thường ngày hắn vẫn làm việc ở đây nhưng không khí hôm nay thật lạ căng thẳng và tĩnh lặng đến ngột thở. Cô thư kí thấy hắn chạy vội lại cúi người chào:
- Chào Vương tổng.
- Mọi người đâu?
- Dạ đều trong phòng họp ạ.
Dừng lại một chút hắn hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì khi không có tôi ở đây?