Trang quay ra thấy Duy vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ định hỏi tại sao Duy lại hẹn gặp nhưng Trang lại thôi nó nghĩ tốt nhất cứ để Duy tự nói vì dù sao Duy hẹn con nhỏ đến đây chắc cũng có chuyện. Cô bồi bàn ban nãy bưng ly cafe đến nhấp một ngụm cafe đen không đường Trang cảm thấy hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể thật dễ chịu. Trang và Duy ngồi đó một lúc lâu chẳng ai nói với ai câu nào cả Duy vẫn nhìn về một nơi xa xăm nào đó còn con nhỏ thì ngồi đó "ngắm" cậu. Đây là lần đầu tiên Trang nhìn kĩ cậu đến vậy phải nói sao nhỉ? Duy rất đẹp trai một vẻ đẹp bí hiểm và cuốn hút. Đôi lông mày rậm thi thoảng lại nhướng lên, đôi mắt đen và sâu có chút gì đó buồn nhưng rất đẹp hàng mi cong, sống mũi cao làn da trắng, mái tóc được cắt gọn hợp với khuôn mặt cậu. Nếu nhìn kĩ thì bên tai trái của Duy có đeo một chiếc khuyên tai nhỏ Trang thích chiếc khuyên tai đó vì nó có hình thù thật lạ mắt cô chưa từng nhìn thấy bao giờ. Mải ngắm nhìn cậu bỗng Duy quay lại nhìn thẳng vào mắt Trang khiến con nhỏ đỏ mặt cúi vội mặt xuống.
- Cậu làm bạn gái tôi chứ?- Duy vẫn cái giọng nói lạnh lùng đề nghị.
Trang sững người trước câu hỏi của Duy.
" Duy vừa nói cái gì vậy? bạn gái? có phải cậu ta nói nhầm không?..."- Trang tự đặt câu hỏi cho chính mình.
Duy ngồi đó chờ đợi câu trả lời từ Trang, cô cảm thấy vui vui nhưng cũng có cảm giác thật bất an tại sao vậy nhỉ? Đưa đôi tay run run cầm ly cafe lên mong sao uống được một hụm sẽ cảm thấy bình tĩnh hơn nhưng sao vậy này không nhấc nổi. Thật khó khăn khi cầm nó mọi lần nó thật nhẹ mà sao giờ lại nặng quá vậy? nhấc lên được một chút thì Duy lại hỏi tiếp:
- Cậu đồng ý chứ?
Tách cafe tuột khỏi tay rơi xuống bàn may là nó không bị đổ. Duy nhướng đôi lông mày lên.
- Cậu đừng căng thẳng thế.
Mặt Trang bây giờ đã đỏ bừng không biết mình nên làm gì và sẽ nói gì nữa. Duy bây giờ cảm thấy hơi khó chịu.
- Cậu không đồng ý?- Duy dò hỏi.
Trang lắc đầu.
- Được rồi vậy từ giờ cậu sẽ là bạn gái của tôi.
Hai người ngồi đó trở về hoàn cảnh lúc nãy chẳng ai nói với ai câu nào mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng Trang cảm thấy vui còn Duy cậu không biết cảm giác của mình lúc này là sao nữa cậu không biết làm vậy có quá nhẫn tâm đối với Trang không vì thực sự tình cảm của cậu cho Trang hiện giờ vẫn chưa đủ để có thể nói lời yêu...
Hai người rời khỏi quán thì trời cũng bắt đầu tối, những cơn gió mùa đông lạnh giá cứ cuốn lấy họ Trang đưa đôi bàn tay lạnh cóng xoa vào nhau lấy hơi ấm còn Duy cậu vẫn lạnh lùng xỏ tay vào túi quần rảo bước bỏ mặc đằng sau một đứa con gái đang lạnh cóng lẽo đẽo đi theo cậu. Trang bây giờ vô cùng tức giận vì cậu mà bữa trưa của cô hôm nay là " món cafe đắng " có lẽ sau ngày hôm nay cô sẽ không bao giờ dám uống cafe nữa nhưng điều quan trọng khiến cô tức giận là thái độ của Duy lúc này. Ban nãy thì nói lời yêu cô vậy mà bây giờ thì chẳng có một chút biểu hiện gì của người đang yêu cả thật quá đáng.
" Người gì đâu mà lạnh lùng hơn cả mình."- Trang nhận xét.
" Cốp" - Áaaaaaa đau quá.- đó là tiếng kêu của Trang không biết có phải nói xấu người khác nên ông trời mới để cô va phải cái cột điện.
Duy dừng bước quay lại nhíu mày nhìn Trang rồi tiến lại gần hơn Trang vẫn lấy tay xoa xoa cái cục u trên đầu mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Duy hỏi:
- Có sao không?
- À...không...- đau lắm nhưng Trang vẫn cố nói vậy.
- Vậy đi thôi.- nói rồi Duy lại quay người bỏ đi trước.
Trang cảm thấy tủi thân vô cùng làm sao Duy lại có thể lạnh lùng quá như vậy cậu thật quá vô tâm với cô thử hỏi xem trao tặng cả cái đầu mình vào cột điện thì liệu có đau không? Tuy rằng cô nói không sao nhưng ít ra Duy cũng phải lo lắng xem vết thương cho cô chứ. Vậy mà...
- Áaaa.- lại một tiếng kêu nữa lần này không phải va vào cột điện hay đại loại là va phải gì đó mà là trước mặt Trang bây giờ không còn thấy Duy nữa thay vào đó là khoảng không gian yên lặng.
- Duy đâu rồi???- cô tự hỏi chính mình.- Duy ơi Duy cậu ở đâu thế??? Duy...- Trang chạy về phía trước tìm cậu nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu đâu cả. Ngồi phệt xuống đường lần này thì không thể kìm nén được nữa Trang đang khóc những giọt nước mắt rơi lã chã xuống đường chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn và tủi thân đến vậy Duy bỏ mặc cô giữa cái thời tiết lạnh giá này, giữa con đường vắng này. Thật cô đơn và sỡ hãi. Bỗng một giọng nói phát ra đằng sau lưng:
- Cậu làm gì mà chạy lung tung vậy?
Trang đưa đôimắt đẫm lệ lên nhìn người vừa nói.
- Duy hức...hức...- nói rồi cô chạy thẳng đến chỗ cậu ôm chặt lấy cái thân hình cao lêu đêu của cậu.
- Có chuyện gì thế?- Duy lo lắng hỏi.
- Hức...hức...cậu đi đâu thế? có biết tôi sợ lắm không?- Trang trách.
- Câu đó tôi phải hỏi cậu mới đúng.- Duy đẩy nhẹ người Trang ra khỏi người mình rồi nói tiếp.- Tôi đi mua băng và thuốc khi quay lại chẳng thấy cậu đâu cả tôi tìm mãi mới thấy cậu đang ngồi đây khóc đấy. Thôi ra kia đi tôi băng vết thương cho.
Nghe được câu này từ cậu lòng Trang cảm thấy ấm áp vô cùng thì ra Duy không lạnh lùng như cô nghĩ cậu ấy muốn quan tâm và chăm sóc người khác theo cách riêng của mình. Duy và Trang ngồi trên chiếc ghế đá cậu vén nhẹ mái tóc trên trán của Trang nhìn vào vết thương nhíu mày nói:
- Chảy cả máu mà còn nói không sao tôi phục cậu thật.
Duy bôi thuốc và băng lại vết thương cho Trang một cách thuần thục mỗi cử chỉ của cậu thật nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên Trang ở gần một người con trai như thế và đây cũng là lần đầu tiên Trang được ngắm kĩ khuôn mặt của Duy. Phải nói sao nhỉ? nó rất đẹp một khuôn mặt quá hoàn hảo cậu có sống mũi cao, đôi môi đỏ, làn da trắng đôi mắt sâu có chút gì đó buồn buồn trong đôi mắt đó...nói chung Duy rất hoàn hảo thảm nào các sinh viên nữ trong trường ngày nào cũng viết thư tỏ tình và rồi quà cáp này nọ. Nghĩ lại bản thân mình Trang cảm thấy hơi chạnh lòng, cô không phải là đứa con gái xấu xí nhưng cũng chẳng phải người con gái xinh đẹp như những tiểu thư quê các. Trang có một khuôn mặt bình thường cũng chỉ nói là ưa nhìn nếu hỏi điểm nào trên khuôn mặt cô thích nhất thì cô sẽ chọn đôi mắt. Công nhận một điều rằng mắt Trang đẹp thật nó to tròn và đen láy đôi lông mi dài cong nên cô cũng đỡ cảm thấy buồn phần nào. Trang thở dài Duy dừng tay nhìn cô khó hiểu.
- À không có gì đâu.
- Nếu đau thì đứng có cố chịu cứ nói đi tôi sẽ nhẹ tay hơn.
- Không tôi không đau thật mà.
- Thôi xong rồi đấy từ lần sau đi đứng cẩn thận vào.- Duy nhắc nhở.