HOTGIRL??? Không!!! Tôi không muốn làm hotgirl - Chương 39

Tác giả: Windy luv mic

* Ra về *
Vừa nghe thấy tiếng chuông nó bội vã cất sách vào cặp Mạnh Quân thấy vậy liền hỏi:
- Làm gì mà hấp tấp vậy em?
- À em có chút chuyện.
- Ơ thế không định đi ăn mừng à?- Quỳnh Anh ngạc nhiên hỏi.
- Để lúc khác nha em đang có chút việc cần giải quyết.
- Con nhỏ này...
- Em đi trước đây.- nó nói định quay đi thì đúng lúc đó Quang Tuấn tới cậu nở một nụ cười tỏa nắng giữa cái trời mùa đông lạnh giá này khiến trái tim của bao sinh viên nữ trong lớp phải thổn thức.
- Hi Linh.
- Chào cậu.
- Mình tính qua rủ cậu và mọi người đi ăn mừng.
- Nhưng hôm nay...
- Có chuyện gì à?
- ...
- Tất nhiên là không rồi đi luôn chứ?- Quỳnh Anh nói.
- Ừ đi luôn bây giờ hihi.- Tuấn cười.
- Nhưng...
- Linh em cũng phải cảm ơn Quang Tuấn đã giúp em đi học trở lại chứ.- Mai Thùy.
Suy nghĩ một lúc thực sự bây giờ nó chẳng con cảm thấy vui vẻ gì mà ăn mới chả uống cả nhưng dù sao thì Tuấn cũng là ân nhân của nó thôi cứ đi một lúc rồi về sẽ gặp hắn sau. Nó đồng ý rồi cả bọn kéo nhau đi ăn Tuấn chở mọi người bằng chiếc xe ô tô riêng do cậu kiếm bằng số tiền lương mà vất vả làm được mấy 2 năm nay.
- Woa đây là xe của cậu hả?- Quỳnh Anh hỏi.
- Hihi ừ.
- Đẹp thật nhưng vẫn không bằng xe của Hoàng Anh hihi.- Quỳnh Anh nói nhưng vế sau thì nói nhỏ lại như sợ Tuấn nghe thấy.
- Cậu sướng thật đấy bố mẹ tôi còn lâu mới cho tiền mua xe.- Mạnh Quân than vãn.
- Ông này suốt ngày ở trong kí túc xá có đi đâu mà cần xe với cộ.- Mai Thùy nói.
- Thì có được cái xe muốn đi đâu thì đi khỏi phải chịu cái cảnh bon chen cũng sướng chứ sao.- Quân cãi lại.
- Hihi bố mẹ mình đâu cho tiền mua xe đâu.
- Trời vậy cậu lấy tiền đâu ra mua?
- Thì mình lấy tiền tiết kiệm và tiền làm thêm 2 năm ra để mua thôi hihi.
- Woa cậu tuyệt thật đấy.- Cả bọn đồng thanh.
- Hihi có gì đâu nếu các cậu đi làm thì cũng sẽ tự mua được thôi.- Tuấn gãi đầu nói.
Nó ngồi trong xe nhưng chẳng để ý gì đến những cuộc nói chuyện rôm rả của mọi người, đánh ánh mắt ra ngoài lớp kính dày của ô tô nó suy nghĩ ௱ôЛƓ lung Tuấn và mọi người cảm thấy nó hôm nay thật lạ cậu hỏi:
- Linh...Linh...
- Hả?- nó vô thức quay lại hỏi.
- Cậu muốn mời bọn tôi ăn gì đây.- Tuấn vừa cười vừa nói.
- À mọi người muốn ăn gì?- nó hướng ánh mắt về những người ngồi hàng ghế sau xe.
- Bọn chị thì món gì cũng muốn ăn cả liệu em có đủ tiền để trả không?- Mai Thùy nói.
Nó cười nhẹ:
- Vậy mọi người ăn gì?
- Ăn món ăn Trung Quốc đi lâu rồi không được ăn thèm quá.- Quỳnh Anh ánh mắt long lanh nói.
- Thôi đi bà con nhỏ không ăn được cay đâu.- Kiều Trang cốc nhẹ vào đầu Quỳnh.
- Ừ mình quên hihi.
- Hay đi ăn lẩu đi mùa đông ăn món này thì còn gì bằng.
- Ừ khôn hôm nay thông minh đột xuất ngu bất tình *** h nha.- nói rồi cả bọn cười ầm.
Một đống thức ăn được bày la liệt trên bàn chúng nó người nhúng kẻ đâm đầu vào mà ăn.
- Cái bà này từ nãy toàn tôi cho thức ăn vào nhá con chưa được miếng nào mà bà ăn như ૮ɦếƭ đói năm 45 vậy hả?- Mạnh Quân ức chế nói khi thấy Quỳnh Anh cứ quá tập chung vào " chuyên môn ".
- Tôi...suỵt nóng...ăn thì liên quan gì ông.- Quỳnh Anh nói mà miệng đầy thức ăn.
- Đúng là không phải đàn bà mà. Vậy mà thằng Hoàng Anh nó cũng yêu.
- Ông nói gì hả tôi có chỗ nào là không phải đàn bà mà ông nói thế...
- Thôi xin 2 người đến đây để ăn hay cãi nhau.- Mai Thùy can.
Nó ngồi đấy chẳng động chạm gì đến thức ăn cả trong khi đấy thì Tuấn đã gắp vào bát nó đầy ự.
- Linh cậu ăn đi chứ hay đang lo không có đủ tiền trả hả?- Tuấn chọc để cho nó cười.
- À không mình vẫn đang ăn mà. - Ừ hihi.
Tất cả mọi người lại vui vẻ ngồi ăn rồi nóichuyện rôm rả lúc lúc lại thấy tiếng cười ròn tan của tụi nó...
Hắn bây giờ vẫn đang chúi mũi vào công việc hàng đống hồ sơ rồi tài liệu cần hắn giải quyết nhìn đồng hồ cũng đã gần 9 rưỡi vươn vai hắn nhìn vào màn hình máy tính nở một nụ cười tươi rói đó là hình của nó. Bỗng hắn cảm thấy thật có lỗi với nó dạo này hắn vô tâm quá chỉ lo tới công việc mà chẳng quan tâm tới nó gì cả không biết chuyện ở trường bây giờ thế nào rồi. Hắn định lấy điện thoại ra gọi nhưng rồi lại cất đi hắn có một ý tưởng hay hơn là đến chỗ nó.
- Bà Nhung Hải Linh có ở nhà không?
- Chào thiếu gia chẳng phải thiếu gia nói thời gian này Hải Linh nghỉ việc sao?- Bà Nhung hỏi lại.
- À cháu quên mất thôi chào bà.
- Thiếu gia đêm nay cậu lại không về sao?
- Vâng cháu không về đâu bà đừng đợi cửa phiền bà chăm nhóc Huy hộ cháu.
- Ơ cậu chủ sang bên nhà bà chủ ở mấy bữa nay rồi.
- Sao?...thôi vậy cũng được cháu cúp máy đây.
- Thiếu gia nhớ tự chăm sóc cho mình đấy.
- Được rồi chúc bà ngủ ngon.
Hắn vội lái xe đến bệnh viện không quên mua giỏ hoa quả và một bó hoa.
.....
Nói là hôm nay nó phải đãi mọi người nhưng thực chất đều là Tuấn trả cả mặc dù nó nói có đủ tiền để trả nhưng cậu không đồng ý nói qua nói lại nó cũng chẳng thể thay đổi được ý kiến của Tuấn nên đành để cậu trả tiền." Thôi để dịp sau mời cậu ấy đi ăn sau vậy."- nó nghĩ.
Sau khi lái xe đưa mọi người về kí túc xá Tuấn đèo nó về bệnh viện trên xe chẳng ai nói với ai câu nào.
- Linh hôm nay cậu có chuyện gì hả?- Tuấn cảm thấy tò mò khi cả ngày nay chẳng thấy nó cười nói như thường ngày.
- Không mình không sao.- nó chối.
- Có thật là không sao không? mình thấy hôm nay cậu buồn quá.
- Mình không sao mà.- nó gắt.- Ơ mình xin lỗi.
- Hihihi cậu không nói cũng được.
- Tuấn này có phải người con trai nào cũng dễ thay lòng?- bất chợt nó hỏi cậu.
- À chuyện này...mình cũng không biết được là tùy từng người thôi. Nhưng mình thấy nếu đã yêu ai rồi thì không nên có tình cảm với người con gái khác. Những người như vậy thật không đáng để yêu.
- Cô gái nào yêu cậu chắc hạnh phúc lắm.- nó cười nhạt nước mắt trực trào ra.
- Cậu đang gặp rắc rối về chuyện tình cảm à?- Tuấn hỏi.
Nó im lặng không nói gì nghĩ đến hắn nó lại khóc Tuấn thấy vậy liền dừng xe lại an ủi nó.
- Cậu sao vậy?- Tuấn nói lấy tay lau đi những dòng lệ trên khuôn mặt nó.
- Hức...hức mình yêu Bảo...yêu anh ấy rất nhiều...nhưng tại sao chứ...tại sao...?- nó nức nở nói.
Tuấn vẫn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với nó cả thấy nó khóc trong lòng cậu dấy lên một cảm giác khó diễn tả cậu vòng tay ôm lấy thân hình đang run lên vì khóc. Nó vội đẩy cậu ra nhưng Tuấn ôm nó chặt hơn.
- Cứ khóc đi cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Mình sẽ cho cậu mượn vai mình hôm nay nên cứ khóc cho thật đã vào.
Nó cười nhẹ, nói:
- Cảm ơn cậu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay