Vậy những gì mình nghe thấy là thật sao anh ấy lại đối xử với mẹ như vậy chứ? thật quá đáng. Nhất Bảo chính anh đã làm sụp đổ cái hình tượng tốt đẹp của anh trong tôi anh đừng trách tôi ác. Hải Linh tôi sẽ giành lại em từ tay hắn."- Tuấn tự hứa với lòng mình..
Như bao người con khác Tuấn cũng làngười có hiếu cậu yêu mẹ mình không muốn bà phải chịu bất cứ một đau khổ nào.
8 năm trước mẹ cậu đã sút nữa rời xa cái thế giới này vì cái căn bệnh tim quái ác. Bà bị bệnh tim nặng nói đúng hơn là bệnh tim bẩm sinh ông bác sĩ nói thế. Nhưng trong cái ngày đau khổ ấy thì có một phép màu hiện ra bà ấy đã qua cơn nguy kịch, mấy năm gần đây bệnh của mẹ cậu đã không còn tái phát nhưng hôm nay vì hắn mà sút một lần nữa cậu mất mẹ và cậu không cho bất cứ ai làm hại đến mẹ mình và hắn cũng không ngoại lệ. Cậu đã nghĩ đến ngay việc trả thù cho mẹ khi bệnh tim của bà tái phát, nhưng cậu không tài giỏi như hắn cậu chỉ biết sơ qua cái gọi là quản trị kinh doanh nhưng điều đó không thể nào thắng lại hắn. Cậu biết hắn yêu Hải Linh lắm nên chỉ còn cách cuối cùng đó là giành tình yêu của hắn phải khiến hắn đau khổ rồi chẳng mấy chốc cái công ty hắn quản lí sẽ sụp đổ.
* * * Một điều trùng hợp là bệnh viện mẹ Tuấn đang chữa trị cũng là bệnh viện mẹ nó đang nằm. Vừa nói chuyện với ông Kha xong định quay lại phòng bệnh thì đúng lúc đó nó cũng vừa mua đồ ăn sáng cho mẹ nó về. Nhìn thấy Tuấn nó gọi cậu:
- Tuấn có phải cậu không?
Tuấn quay lưng lại thấy nó cậu hơi ngạc nhiên nhưng nhớ ra đây cũng là bệnh viện mẹ Hải Linh nằm.
" ૮ɦếƭ rồi mình sơ suất quá!"- Tuấn tự trách mình.
Cậu nở một nụ cười chào nó:
- Chào buổi sáng hihi.
- Sao cậu lại ở đây?
- À...mẹ mình ốm đang nằm viện.
- Ồ vậy hả ơ nhưng sao...
- Sao thế?
- Mình nói chuyện này cậu đừng giận nhá.
- Ừ cậu nói đi.
- À lần trước khi có gặp bố cậu cảm ơn ông ấy nói mẹ cậu đã mất lâu rồi mà sao giờ lại...
" Lại còn có chuyện này nữa sao? bực mình thật sáng ra đã gặp rắc rối rồi."- Tuấn nghĩ.
- Cậu sao thế? mình xin lỗi mình chỉ hỏi vậy thôi.
- À không có gì đâu mẹ mình đã mất rồi bố mình đã tái hôn.- Tuấn cố nở nụ cười gượng gạo.
- Vậy hả hihi vậy mẹ cậu sao rồi?
- Bà ấy ổn rồi.
- Vậy hả chút nữa mình sẽ qua thăm hihi.
- Thôi không cần đâu...
- Sao vậy?
- À tính cách mẹ mình không như người khác bà ấy không quen gặp người lạ bao giờ nên chuyện này mình nghĩ là không được rồi. Xin lỗi cậu nhá.
- Ừ không sao đâu. Mà mẹ cậu bị sao thế?
- Bà ấy chỉ cảm nhẹ thôi. À cậu mua đồ ăn sáng cho mẹ hả?- Tuấn nhìn thấy tay nó cầm cặp Ⱡồ₦g cháo hỏi.
- Ừ hihi thôi để lúc khác nói chuyện đến giờ mình cho mẹ ăn rồi còn cho bà uống thuốc nữa.
- Ừ mình cũng phải về lo cho mẹ đây chào nhá.
- Chào.
Nói rồi nó và Tuấn mỗi người một hướng quay về phòng bệnh.
* Trường đại học *
- Trang cậu thông minh hơn tụi này thử nói xem đứa hại Hải Linh là ai.- Quỳnh Anh quay sang hỏi Trang.
- Trời tôi có phải thánh đâu mà biết được.
- Trời ơi là trời đứa nào hại nó thì mau ra đây cứ đợi đến lúc ta tìm ra thì mi đừng có trách ta ác.- Quỳnh hét lên khiến tụi nó phải bịt tai lại với cái công suất của nó bây giờ không bịt lại thì cái màng nhĩ sẽ thủng một cách " tội nghiệp."
- Haizzz cũng đã 2 ngày rồi mà chẳng có tin tức gì cả. Không biết bao giờ Hải Linh nó mới đi học lại được đây mình thấy thương con nhỏ quá.- Mai Thùy nói.
- Ừ đứa nào độc ác hại nó vậy chứ đúng là đồ không có trái tim mà.- Mạnh Quân bất bình nói.
- Vậy giờ sao đây. Trước hết phải thuyết phục thầy hiệu trưởng cho Hải Linh đi học lại đã còn chuyện tìm ra ai đã hại nó thì tính sau.- Kiều Trang nói.
- Nhưng với khả năng của tụi mình liệu thầy có đồng ý không?- Quỳnh Anh hỏi.
- Hơn nữa các phụ huynh không muốn Hải Linh quay lại trường thử hỏi sinh viên trong trường có ai chịu đứng ra giúp nó không?- Mai Thùy nói.
- À hay là mình gọi cho Hoàng Anh biết đâu anh ý giúp được thì sao?- Quỳnh Anh nói mắt sáng lên.
- Thôi đi bà con nhỏ mà biết được chuyện này nó không để yên đâu.- Mạnh Quân gạt phăng.
- Vậy giờ làm sao đây cách này không được cách kia cũng chẳng xong haizzz.- Quỳnh Anh than vãn.
- Mình có thể giúp mấy bạn.- giọng của một thanh niên trẻ.
Giật mình tụi nó quay ra sau xem chủ nhân của lời đề nghị đó là ai. Một chàng trai có dáng người cao ráo, khuôn mặt phải nói là vô cùng hoàn hảo có thể nói vẻ đẹp của người thanh niên này không kém gì so với vẻ đẹp của hắn. Hắn mang vẻ lạnh lùng vô cảm nhưng vẫn khiến người ta mê mẩn còn người thanh niên trẻ này làm cho người ta cảm thấy ấm áp bởi nụ cười tỏa nắng của mình. Không kìm được lòng mình bất giác miệng Quỳnh Anh thốt lên hai chữ:
- Quá đẹp.- cô nàng vừa nói 2 mắt dính chặt lấy người thanh niên trước mặt.
Cậu thanh niên nhắc lại một lần nữa câu nói của mình ban nãy: - Mình có thể giúp Hải Linh quay lại trường học.- nói rồi cậu lại nhoẻn miệng cười khiến trái tim ai đó chao đảo.
- Sao cậu lại muốn giúp Hải Linh?- Kiều Trang nghi ngờ hỏi.
- Vì...tôi là bạn cô ấy.
- Bạn? tôi chưa từng nghe Hải Linh nhắc tới cậu.
- Chúng tôi cũng vừa quen nhau thôi. Bố tôi là người trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ cô ấy.
- Oh.- mọi người đồng thanh tất nhiên trừ Quỳnh Anh vì con nhỏ vẫn đang mải mê trong cõi mơ mộng.
- Xin tự giới thiệu tôi là Hoàng Quang Tuấn sinh viên năm thứ nhất trường đại học y khoa ngoại.
- Vậy ra cậu cũng học ngành này. Chúng ta bằng tuổi nhau cả hihi.- Mai Thùy cười tươi.
- Rất hân hạnh được làm quen tôi là Mạnh Quân.- nói rồi Quân đưa tay ra bắt lấy tay của cậu bạn mới quen.
- Tôi là Mai Thùy.- Thùy cúi đầu chào.
- Tôi là Kiều Trang.
Mọi người đã giới thiệu xongnhưng vẫn không thấy Quỳnh Anh nói gì quay lại thì thấy nó vẫn đang nhìn Quang Tuấn chằm chằm. Tuấn bắt gặp ánh mắt đó mặt cậu hơi đỏ ngượng ngùng gãi đầu gãi tai nói:
- Rất vui được làm quen với cậu. Cậu tên gì?- Tuấn lại cười khiến người con nhỏ có cảm giác được lâng lên tận tầng mây.