Cái mặt của Quỳnh lúc này không khác gì cái bánh bao chiều con nhỏ chỉ biết cúi đầu mà nghe những lời trách móc của tụi bạn, Quỳnh cũng đâu muốn vậy đã bao lần nó "học" cái thói giữ mồm giữ miệng nhưng rồi đâu lại vào đó và giờ thì nó mới thấy được cái hậu quả của mình gây ra. Tình trạng sức khỏe của mẹ đang tiến triển tốt ấy vậy mà khi nghe cái tin động trời đó thì ngất lịm đi bây giờ vẫn chưa tỉnh. Nó thấy Quỳnh vậy thì lên tiếng:
- Anh chị đừng trách chị Quỳnh. Mọi chuyện cũng là do em gây ra trước sau gì mẹ cũng sẽ biết thôi...- nói đến đoạn con nhỏ không nói nữa thay vào đó là tiếng thở dài.
Mọi người cũng chẳng ai nói gì thêm chỉ biết ngồi đó chờ đến khi mẹ tỉnh dậy. Điện thoại nó rung mở ra là số của hắn nó hít một hơi thật sau rồi nhấc máy.
- Em đây. Anh ăn cơm chưa.
-....
- Mọi chuyện vẫn ổn anh đừng lo.- nó nói.
-....
- Ừ em biết rồi anhđừng làm việc quá sức.
-...
- Chúc anh ngủ ngon. :::Sáng hôm sau:::................
Mẹ nó đã tỉnh lại tâm trạng của bà lúc này cũng bình tĩnh hơn, bà cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm trong việc này cũng vì bà mà nó phải làm cái nghề đó. Khi nghe nó kể hết mọi sự tình thì bà ấy cũng hiểu ra được vấn đề rằng nó chỉ làm thêm ở đó cụ thể ngoài công việc tiếp tân ra thì có nhiều lúc nó phải đứng sàn chứ không làm việc gì quá đáng cả. Nghe xong bà ấy cũng chỉ biết ôm nó vào lòng và xin lỗi nó hai mẹ con bà lại khóc. Sau khi cho mẹ nó ăn sáng xong xuôi đang đọc báo thì có tiếng gõ cửa nó bước ra mở hơi ngạc nhiên khi đứng trước cửa phòng bệnh là một người con trai nó hỏi:
- Anh cần gặp ai?
- Tôi đến để gặp bà Thanh. Cô là Hải Linh?- người con trai đó hỏi.
Nó hơi ngỡ ngàng trước câu nói vừa rồi của chàng trai.
- Đúng mời anh vào.- nó đẩy cửa để người con trai có bước vào trong. Thấy mẹ nó cậu ta cúi người chào:
- Chào bác cháu là Hoàng Quang Tuấn con của ông Hoàng Hạo Phong người đã trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật.
Đến lúc này nó và mẹ nó vô cùng ngạc nhiên mẹ nó hơi lo sợ.
" Chẳng nhẽ ông ta muốn đòi lại số tiền?" - mẹ nó thầm nghĩ.
- Bác và Hải Linh đừng lo cháu đến đây theo lời của bố muốn biết xem tình trạng sức khỏe sau ca phẫu thuật của bác thế nào.
Mẹ nó nở nụ cười hiền:
- Cảm ơn cậu tôi đã khỏe hơn nhiều rồi. Cha cậu là người tốt.
- Hì có gì đâu bác giúp người gặp khó khăn là việc nên làm mà. Nếu là người khác chắc họ cũng làm vậy thôi ạ.- Tuấn cười.
Nó đưa cho cậu ly nước nói:
- Ở đây có nước lọc thôi anh uống tạm.
- Cảm ơn.- Tuấn đỡ lấy ly nước từ tay nó.
- Cậu vẫn đang học chứ hay đi làm rồi?- mẹ nó hỏi.- à không có gì đâu tôi thấy cậu trẻ nên hỏi vậy thôi.
- Dạ cháu mới 20 tuổi thôi chưa đi làm bác ạ cháu vẫn đang đi học bác ạ. Hì cháu học trường đại học y.
- Sao trường đại học y à?- mẹ nó ngạc nhiên hỏi nó cũng ngạc nhiên không kém.- con Linh nhà tôi nó cũng học trường đó.
- À vâng trùng hợp thật.- Tuấn nói.
Nó hơi ngai trước việc cậu học cùng trường với nó vì nhưng việc xảy ra mấy ngày nay. Nhưng qua thái độ của Tuấn thì nghe vẻ anh chàng như không biết chuyện gì cả bằng chứng là cậu không đả động gì đến chuyện những tấm ảnh. Họ ngồi đó nói chuyện với nhau cả tiếng đồng hồ nó nhận ra một điều Tuấn là con người rất vui vẻ. Cậu nói chuyện vô cùng thoải mái với mẹ con nó cứ như đã quen biết nhau từ lâu, đã đến giờ ăn trưa sau khi cho mẹ nó ăn Tuấn ngỏ ý mời nó đi dùng bữa với mình ban đầu nó từ chối vì không muốn để mẹ một mình nhưng vì mẹ nó khuyên quá cộng với cái lòng nhiệt tình của Tuấn nên nó không lỡ từ chối.
Tuấn dẫn nó đến nhà hàng Snowz gọi món bít tết hai người nói chuyện rất vui vẻ đúng như những gì nó nghĩ Tuấn là một người rất hài hước. Nói chuyện với cậu nó cảm thấy đỡ buồn hơn nhưng nó đâu có biết hắn cũng đang ở đây và đã nhìn thấy cảnh nó và Tuấn đang ngồi cười nói vui vẻ với nhau. Máu Hoạn Thư trong người hắn nổi dậy hắn nắm chặt tay định bước về phía bàn ăn của nó nhưng bị Hoàng Anh gọi lại:
- Bảo mày đi đâu thế? Tổng giám đốc Lê đến rồi.
Mặc kệ những câu nói của Hoàng ánh mắt nảy lửa của hắn vẫn nhìn về phía nó và người con trai kia. Hoàng thấy lạ khi thấy hắn vậy nên cũng nhìn theo xem hắn đang nhìn ai mà khuôn mặt tức giận như thế.
- Ôi trời!- Hoàng thốt lên một câu khi trông thấy nó.- này mày tạm gác cái ghen của mày sang một bên đi cái hợp đồng này mà không kí được thì coi như mọi công sức từ trước đến nay đổ bể hết.- cậu kéo tay nó nói.
Hắn hất tay Hoàng ra nói với giọng tức giận:
- Mày bảo tao sao có thể bỏ qua được chứ? tao phải đi hỏi cho ra nhẽ...- lại một lần nữa định bước đi thì hắn bị ngăn lại.
- Ơ kìa tổng giám đốc Vương.- giọng một người đàn ông trung niên gọi hắn.
Hắn quay lại che giấu vẻ tức giận bằng một nụ cười tươi hết mức có thể.
- Chào tổng giám đốc Lê.
Ông với vẻ mặt hớn hở tiến lại chỗ hắn bắt tay:
- Lâu lắm rồi không gặp cậu trông cậu chính chắn hơn nhiều rồi.
- Cảm ơn vì lời khen của ông.
- Giám đốc Thái cũng vậy tôi rất thích bản kế hoạch của cậu.
- Cảm ơn ông.
- Chúng ta vào trong chứ?
- Tôi đang...
Chưa để hắn nói hết câu Hoàng chặn lại:
- Tất nhiên rồi. Mời ông.
Hoàng quay sang nói nhỏ khi thấy hắn vẫn đứng như trời trông ở đấy đánh ánh nhìn dao găm về phía bàn của nó:
- Vào trong thôi mày chắc đó là bạn của Hải Linh thôi. Mày nên nhớ con nhỏ yêu mày và mày cũng vậy đừng lo lắng quá.
Hắn không nói gì thêm hậm hực bước vào phòng ăn. Tuấn và nó đã ăn xong nó tạm biệt Tuấn về bệnh viện nhưng cậu ta níu lại nói:
- Hải Linh vẫn còn sớm mà hay bọn mình đi đâu chơi đi.- Tuấn rủ.
- Thôi mình phải về mẹ đang ở một mình trong đó mình không yên tâm.- nó từ chối.
- Không sao đâu đã có y tá chăm sóc cho mẹ cậu rồi mà.
- Hì biết là vậy nhưng mình vẫn muốn tự tay chăm sóc mẹ hihi.
- Cậu quả là người con có hiếu đấy. Lên xe đi mình chở cậu vào đó.
- Thôi khỏi hôm nay làm phiền cậu quá mình đi xe bus vào được rồi.- nó xua tay nói.
- Đằng nào sẵn có xe mình chở cậu vào luôn. Lên xe đi.- nói rồi Tuấn kéo tay nó lôi vào xe.