HOTGIRL??? Không!!! Tôi không muốn làm hotgirl - Chương 33

Tác giả: Windy luv mic

Hắn kể cho nó nghe tất cả những kế hoạch của bọn hắn những thành công mà hắn đã làm được trong thời gian qua và những dự án sẽ sắp sửa tiến hành. Nó hết sức ngạc nhiên với những kết quả mà bọn hắn đã làm được, không ngờ một người trẻ tuổi như hắn lại có thể làm được nhiều việc đến thế. Nhưng điều làm nó ngạc nhiên hơn cả khi hắn nói đến quá khứ của mình cái quá khứ đấy sự đau thường và chính cái quá khứ đó đã giúp hắn có được sự tự tin như ngày hôm nay. Hắn muốn trả thù bà ấy- mẹ của hắn người đã gián tiếp Gi*t đi người cha đáng kính của hắn. Chỉ vì cái thứ tình yêu mù quáng của bà ta mà đã tiếp tay cho kẻ thù của bố hắn là chồng của bà ấy bây giờ ( bố của Quang Tuấn ý ). Mọi thông tin bí mật trong công ty bà ấy đã đem hết cho ông ta để rồi công ty bố hắn phải phá sản bố hắn trong lúc suy sụp như thế tưởng rằng tình cảm gia đình sẽ giúp ông thoát khỏi nỗi đau này vậy mà bà ấy bình thản dẫn người đàn ông đó về nhà giới thiệu đó là người chồng mới của bà ta rồi nhận lỗi vì đã tiết lỗ mọi thông tin của công ty cho ông chồng mới yêu dấu của mình. Bố hắn suy sụp hoàn toàn ông ấy tìm đến cái ૮ɦếƭ, chính hắn đã chứng kiến tất cả mọi chuyện cả cái ૮ɦếƭ của bố hắn. Hắn muốn ra đi theo bố nhưng không thành. Nó vẫn ngồi trong vòng tay ấm áp của hắn nó cảm nhận được hắn đau khổ thế nào. Nó nói:
- Nhưng dù sao đó cũng là mẹ anh.
- Không kể từ cái ngày đó bà ấy đã không còn là mẹ anh rồi.
- Bảo em biết anh rất đau khổ và thất vọng nhưng bà ấy làm vậy chắc cũng phải có nguyên do của mình...
- Không...thôi anh không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Linh em biết mọi chuyện rồi đấy nên anh mong em hãy hiểu cho anh hiện giờ anh đang rất bận nhưng hãy gọi cho anh mỗi khi em cần. Em hãy mạnh mẽ lên khi không có anh, anh biết em làm được mà anh yêu em.
Nói rồi hắn đặt lên môi nó một nụ hôn. Nụ hôn đó giúp nó tiếp thêm sức mạnh nó cảm thấy lòng nhẹ hơn.
- Nhất Bảo em yêu anh.- nó nói nhỏ vào tai hắn đủ để cho hắn nghe thấy. Nói xong mặt nó đỏ bừng lên đây là lần đầu tiên nó dám nói 3 từ yêu thương đó hắn vui lắm. Lại một nụ hôn ngọt ngào và tràn đầy hạnh phúc trong ngày dành cho nhau. 2 đứa mỉm cười cùng nhau đối mặt với những khó khăn.
* * * Cái tin hotgirl trường đại học y đồng thời là người yêu của đại thiếu gia tập đoàn Young Life làm ***** trong quán bar hot hơn bao giờ hết ( quên chưa thông báo với các bạn sau khi trao cái giải thưởng hotgirl cho Hương Ly thì bị sinh viên trong trường phản đối kịch liệt quá tất nhiên người đứng đầu không ai khác chính là tụi Hoàng Anh, nên giải thưởng đã được trả lại cho đúng chủ của nó chính là Hải Linh của chúng ta). Trước khi tới trường nó đã đứng trước gương hàng tiếng đồng hồ để tự động viên mình phải cố gắng mà vượt qua, coi những lời nói của bọn họ như những lời " chào hỏi " thông thường. Nhưng nó thật quá bất ngờ trước cái tin thầy hiệu trưởng vừa thông báo.
- Hải Linh em hãy nghỉ học một thời gian đợi đến khi sự việc chìm xuống nhà trường sẽ gửi thông báo để em đi học lại.- thầy hiệu trưởng lạnh lùng nói.
Nó bàng hoàng trước cái quyết định của nhà trường nó cảm thấy tai mình lùng bùng bàn tay nó bíu chặt lấy mặt bàn để khỏi phải khụy xuống. Nó lắp bắp hỏi lại:
- Thầy...thầy nói vậy...tức nghĩa là em phải nghỉ học sao?
- Không phải...chỉ là đình chỉ một thời gian thôi.- ông ta bao biện.
..........
Nó thừng thờ bước ra vậy là xong một dấu chấm hết cho cái tương lai mà nó hằng ao ước. Từ ngày mai nó sẽ phải nghỉ học, bước về lớp để học nốt cái buổi học cuối cùng. Bước vào lớp nó gượng nở một nụ cười gượng gạo chào mọi người.Thấy nó tụi Kiều Trang chạy tới kéo tay nó nhấn vào chỗ ngồi hỏi dồn dập:
- Ổn không vậy? không khỏe chỗ nào à?- Mai Thùy hỏi thăm khi thấy khuôn mặt bất bình thường của nó.
- Ừ không có chuyện gì chứ?- Mạnh Quân.
- Thôi vào luôn vấn đề đi. Thế nào ông ấy có làm khó gì em không?- Quỳnh Anh nói.
- Hì hì em không sao đâu mọi người đừng lo.- nó cố gắng tạo khuôn mặt tự nhiên nhất có thể mặc dù trong lòng buồn phát khóc đi được.
- Linh thầy nói với em chuyện gì?- Kiều Trang im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng.
- Em...
Chưa kịp nói hết câu đã bị cái giọng lảnh lảnh chặn họng không ai khác chính là cô con gái cưng của hiệu trưởng- Nguyễn Hương Ly.
- Chào bạn Hải Linh yêu quíiiiiiiiiiiiiiiiiii.- cô ta kéo dài cái từ cuối.
- Chào.- nó nở một nụ cười nhẹ chào lại.
- Tôi tưởng bạn nghỉ học rồi chứ.
- Này nói linh tinh cái gì thế hả?- Quỳnh Anh nói.
- Chắc bạn cũng nghe thông báo từ phía nhà trường rồi chứ?
- Hương Ly nếu bạn đến đây vì chuyện này thì bạn có thể về được rồi.- nó đứng dậy nói.
- Sao vậy tôi chỉ quan tâm nên mới hỏi thôi mà làm gì mà làm cao thế?
- Cảm ơn vì lòng tốt của bạn nhưng giờ bạn có thể về được rồi.- nó bực mình nói.
- Bạn...Hứ tôi chúc bạn có buổi học cuối cùng thật suôn sẻ.- đó là câu nói cuối cùng trước khi cô ta bỏ đi.
- Đúng là cái đồ mặt dày đã hại người ta lại còn bày đặt hỏi han.- Quỳnh Anh nói sau khi thấy cô ta bỏ đi hẳn.
- Chị đừng nói thế nhỡ không phải cậu ấy làm thì sao.- nó nói.
- Ừ chưa tìm được rangười làm việc này là ai thì đừng có bạo mồm bạo miệng mà nói đến tai hiệu trưởng rách việc lắm.- Mai Thùy đồng tình.
- Không con nhỏ đó thì ai. Ở cái trường này tụi con gái có ghét Hải Linh đến mấy cũng không dám động tới chỉ có con nhỏ đó mới cả gan làm chuyện này. Ô dù của nó lớn thế cơ mà.- Quỳnh buông một câu xanh rờn.
Như nhớ ra chuyện gì Mạnh Quân quay sang hỏi nó:
- Cô ta nói buổi học cuối cùng là có ý gì?
- Kể từ ngày mai em sẽ phải nghỉ học.- nó buồn rầu nói.
- Cái gì? Nghỉ học.- tụi Quỳnh Anh hét lên.
- Anh chị đừng hét lên như thế.
- Sao lại nghỉ học?
- Chuyện của em đã đến tai các phụ huynh họ yêu cầu nhà trường...
- Hơ chuyện đó thì mắc mớ gì đến họ.- Quỳnh Anh bực dọc nói.
- Vậy bao giờ em mới có thể đi học lại?- Mai Thùy lo lắng hỏi.
- Em cũng không biết phải chờ thôi.
- Haizzzz. - À anh chị đừng nói cho mẹ biết nha mà cũng đừng cho các anh ấy biết chuyện ( ám chỉ bọn hắn ).- nó nhắc nhở.
- Sao vậy mẹ thì không nói làm gì nhưng Bảo là người yêu em nó cần phải biết chuyện này.- Quân phản bác.
- Các anh ấy...bận lắm em không muốn tạo áp lực cho anh ấy lúc này.
- Nhưng...
- Linh làm vậy có lí do của nó cậu đừng nói nữa.- Trang lạnh lùng nói.
- Bà sao...
Quỳnh Anh đang nói thì bị cái nhìn sắc lẻm của Trang nên không nói gì nữa.
Cả tiết học trôi qua một cách chán nản bọn nó giờ đây chẳng còn tâm trí đâu mà tập chung vào bài giảng ai nấy đều buồn rầu. Nhìn mặt nó mà tụi Quỳnh Anh xót xa. Biết là không được cho ai biết chuyện này nữa nhưng Quỳnh Anh với cái mồm còn hơn cả vịt bầu của nó thì khó có chuyện gì giữ nổi đang nói chuyện vui vẻ với mẹ nó bỗng con nhỏ nhắc ngay đến chuyện nó bị đuổi học khi mẹ nó bảo nó về nhà ngủ sớm ngày mai còn đi học.
- Ơ Hải Linh nó nghỉ học rồi mẹ...
Chưa nói hết câu Mai Thùy chạy lại bịp ngay miệng của Quỳnh khiến con nhỏ không nói được nữa. Nhưng đã quá muộn cho cái hành động ấy vì ngần ấy thông tin vừa ngắn gọn xúc tích cũng đủ để cho mẹ nó hiểu. Mẹ nó bàng hoàng hỏi lại:
- Con nói vậy là sao Hải Linh nó...
- Mẹ không có chuyện gì đâu.- nó nói.
- Linh con nói thật đi sao con lại nghỉ học? có phải vì mẹ không?
- Dạ...con không đâu mẹ...con vẫn đi học mà.
- Linh.- bà ấy nhìn sâu vào đôi mắt nó, nó vội quay mặt sang chỗ khác nếu không mẹ nó sẽ biết tất cả rằng nó đang nói dối và sự thật là nó đã bị đuổi học. Bà ấy vẫn cố hỏi nó:
- Linh nhìn thẳng vào mắt mẹ nói thật cho mẹ biết đã có chuyện gì xảy ra?
- Mẹ...con...
Không khí căng thẳng bao chùm căn phòng nó không biết nên nói với mẹ nó như thế nào, nên nói bằng cách nào để mẹ nó đỡ buồn và cũng không biết sẽ phải nói cái lí do điên rồ khiến nó phải nghỉ học ra sao chẳng nhẽ lại đi nó vì làm trong quán bar bị phát hiện nên phải nghỉ học mà trong cái hoàn cảnh bệnh tật này của mẹ nó thì dĩ nhiên là không thể. Hàng mớ câu hỏi cứ hiện lên trong đầu nó mà mẹ nó thì cứ thúc giục bắt nó phải nói ra sự thật.
- Linh nếu con không nói thì được rồi tụi con nói cho mẹ xem chuyện con Linh nghỉ học là thế nào?- mẹ nó quay sang 3 đứa hỏi.
Bọn nó cũng chẳng khá khẩm gì hơn thấy mẹ nó đột ngột hỏi vậy đứa nào cũng ấp úng như gà mắc tóc. Bà Thanh đã không thể kiên nhẫn được nữa đã đến lúc nổi giận.
- Nói có chuyện gì?- bà ấy hét lên khiến tụi nó giật mình tim như văng ra hàng kil**+**t.
Mẹ nó vốn hiền là vậy nhưng đến khi bà ấy nổi giận thực sự thì thật quá là...đáng sợ (còn sợ hơn cả hắn đấy nhé) đến lúc này biết không thể giữ bí mật đước nữa nó đành lòng phải nói cái sự thật buồn rầu đó.
- Mẹ...
- Nói.- bà ấy lại hét lên.
- Con bị nhà trường đuổi học. Vì...vì...
- Vì sao?
- Con...con đã làm trong quán bar.- nó lí nhí nói, mặt cúi gầm.
- Sao? quán...quán bar...Linh...- bà ấy ôm иgự¢ nói, nhịp thở của bà ấy ngắt quãng.
Thấy vậy tụi nó chạy lại nhấn chuông gọi bác sĩ. Ông ấy khám xong nói:
- Bà ấy bị shock vừa mổ xong không nên để bệnh nhân chịu đả kích tôi đã dặn với người nhà rồi sao lại để xảy ra chuyện này chứ? nó không tốt cho tình trạng hồi phục đâu.
- Bác sĩ vậy giờ mẹ cháu sao rồi ạ.- nó lo lắng hỏi.
- Đã ổn định nhưng đừng để bà ấy chịu thêm kích động nào nữa.
- Cảm ơn bác sĩ.
Ông ấy vừa đi xong thì tụi Mạnh Quân quay sang trách móc Quỳnh Anh về cái thói " ba hoa chích chòe " của mình.
- Cậu có cần tôi mua 502 cho không vậy hả?- Mạnh Quân giận dữ nói.
- Mẹ đang vậy mà sao cậu dám nói cho mẹ nghe chuyện của Hải Linh vậy hả?- Mai Thùy cũng tức giận không kém.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay