- Sao rồi?- Kiều Trang hỏi.
- Không xảy ra chuyện gì chứ?- Mai Thùy.
Nó lắc đầu chán nản.
- Không biết đứa nào làm chuyện này. Đồ ném đá dấu tay tớ mà biết được đứa nào hại Hải Linh sẽ cho nó biết tay cứ đợi đấy.- Quỳnh Anh phẫn nỗ nói.
- Kìa em bình tĩnh đã, Hải Linh ông ấy không làm khó gì em chứ để anh vào nói chuyện với ông ý cho.- Hoàng Anh nói.
- Thôi không cần đâu anh. Em làm thì em chịu thôi.- nó ngăn.
- Em nó vậy là sao?- Mạnh Quân.
- Ra khuôn viên đi em kể cho mọi người nghe.
* Khuôn viên trường *
Hoàng Anh đã biết chuyện này từ lâu nên cậu không có phản ứng gì ngược lại mọi người sau khi nghe xong nó kể lại mọi chuyện hết sức sửng sốt Quỳnh Anh còn ngồi không vững phải bám vào tay Hoàng.
- Sao em lại có thể như thế hả Hải Linh. Chị biết lúc đó em rất cần tiền nhưng cũng không nên ra vào những chỗ như thế chứ.- Mai Thùy nói.
- Chỗ đó cũng không đến nỗi đâu. Tử tế lắm.- Hoàng Anh nói xong nhận được ánh nhìn tên lửa của mọi người tái mặt.
- Linh em nói không ai biết chuyện này nhưng sao lại có những tấm ảnh kia?- Kiều Trang hỏi.
- Em không biết.- nó vẫn cúi mặt nói.
- Là ai nhỉ?- trong đầu mọi người đều có dấu hỏi chấm to đùng.
" Hứ Hải Linh cô sẽ còn đau khổ dài dài."- suy nghĩ của một đứa con gái.
Đâu chỉ có một người mà có những 2 người nãy giờ luôn theo sát bọn nó.
" Tôi sẽ bảo vệ em."
- Mà sao nãy giờ không thấy Nhất Bảo nhỉ? Hải Linh em không đi chung với cậu ấy sao?- Mạnh Quân nhìn giáo dác hỏi.
- À...em cũng không biết nữa chỉ thấy anh ấy nói có việc đi từ sớm rồi.
- Oh thằng Bảo nó chưa nói gì với em à?- Hoàng Anh hỏi.
- Nói gì hả anh?- nó hỏi lại.
- Anh nói vậy là sao? có chuyện gì à?- Quỳnh Anh quay sang hỏi.
- À thôi để lúc khác nói đi hihi.- Hoàng Anh cười xòa.
- Anh khai mau các anh có trò gì vậy hả? kể từ cái hôm mẹ mổ hành động khả nghi cho đến bây giờ. Nói đi.- Quỳnh đưa ánh mắt dò hỏi về Hoàng.
- Bọn anh trong sáng mà. Đâu có làm gì đâu.
- Vậy sao mấy ngày nay không thấy mặt mũi các ông ấy đâu hả? hay định đá bọn em thế?
- Ấy ấy em đừng đổ oan cho người tốt. Anh thề anh hứa anh đảm bảo là tụi nó đi làm việc đại sự đấy không có cái gì gọi là phản bội các em đâu. Các em biết bọn anh ngoan mà hihi.
- Ngoan? ọe...ọe...ọe.- bọn nó đồng thanh.
- Thôi Quỳnh chị đừng làm khó anh ấy chắc các anh ý có việc thật mà.- nó nói vậy nhưng trong lòng buồn lắm. Lúc này nó cần hắn hơn bao giờ hết hôm qua cũng chỉ gặp hắn được một lúc nhận điện thoại bọn hắn lại kéo nhau đi ngay mà lí do nhàm chán nhất là có việc bận cần giải quyết. Mấy ngày nay nó cảm thấy tình cảm giữa nó và hắn không còn mặn nồng như trước nữa các cuộc gọi và tin nhắn của hắn cũng dần ít đi. Ngày trước hắn là người chủ động gọi nhưng giờ thì lại là nó nói chuyện chưa được bao lâu hắn lại có việc. Nó không biết hắn đang làm gì mà lắm chuyện cần giải quyết thế ở cái độ tuổi này của hắn thì ngoài việc học ra còn việc gì nữa đâu không nhẽ hắn có người khác? Nghĩ đến vậy tim nó bỗng nhói đau nó lắc đầu thật mạnh để cái suy nghĩ ngu nguội đó biến khỏi đầu mình.
- Hải Linh em sao thế?- Mai Thùy lay người nó gọi.
Nó thoát khỏi dòng suy nghĩ trở lại với thực tại lớ ngớ hỏi:
- Có chuyện gì không chị?
- Vào học thôi chuông nổ rồi.
- Dạ vâng.
* Công ty Dream Away *
- Công việc tiến triển thuận lợi chứ?- Hoàng Anh hớn hở chạy vào hỏi.
Thấy bộ mặt vui vẻ của cậu lúc này bọn hắn cũng đoán được lí do vì sao.
- Bộ mày với Quỳnh làm hòa rồi hả?- Minh Cường hỏi.
- Thôi đi ông biết rồi còn hỏi hihi.
- Hihi.
- À Nhất Bảo này Hải Linh xảy ra chuyện rồi?
Hắn nghe vậy dừng rút tay ngay khỏi bàn phím đứng dậy tiến về phía Hoàng lo lắng hỏi:
- Cô ấy làm sao? có chuyện gì? mày nói đi.
Không hiểu đứa nào chơi đểu tung mấy cái ảnh Hải Linh ngày trước làm ở quán Bar NO.1 ở trường...ơ mày đi đâu thế? Nhất Bảo...Nhất Bảo...- Hoàng gọi với theo.
Hắn nghe đến đó lao ngay ra xe đến trường trên đường tìm điện thoại nhưng chẳng thấy đâu chắc để quên ở công ty rồi. Việc hắn cần lúc này là phải tới gặp nó ngay hắn biết chắc nó đang buồn lắm. Hắn lao xe như bay với tốc độ kinh hoàng bỏ mặc đằng sau là những lời nói thô tục. Đến trường hắn dựng vội xe vào một bên phi thẳng lên lớp nó, lớp nó đang yên tĩnh bỗng thấy hắn bước vào láo nháo cả lên cô giáo dừng giảng bài bước về phía hắn nói chuyện gì đó rồi quay và gọi nó ra ngoài. Nó vừa bước ra hắn đã kéo ngay tay nó đi xuống khuôn viên. Hắn ôm nó vào lòng nói:
- Anh đã nghe mọi chuyện rồi. Hải Linh anh xin lỗi vì đã để em một mình.
Bờ vai nó rung rung đúng nó đang khóc nó khóc không phải vì chuyện vừa xảy ra mà nó khóc vì hắn nó cảm thấy thật hạnh phúc khi hắn ở đây nỗi buồn khi ở bên hắn đã vơi đi thay vào đó là niềm vui nó vui vì hắn vẫn còn quan tâm nó nhiều như thế. Hắn siết tay ôm lấy thân thể bé nhỏ của nó.
- Hải Linh mọi chuyện sẽ ổn thôi em đừng buồn...Linh thời gian tới có lẽ...anh sẽ không gặp em thường xuyên nhưng không vì thế mà anh bỏ mặc em đâu hãy cứ gọi cho anh mỗi khi em cần.
Nó đẩy nhẹ người hắn ra.
- Linh em giận anh à?
Nó không nói gì chỉ lắc đầu.
- Ừ anh biết em cần anh lúc này nhưng anh...anh xin lỗi.
- Bảo anh đang dấu em chuyện gì có phải không?- nó tò mò hỏi.
- Anh...
- Chẳng nhẽ em không đáng tin cậy vậy sao?- nó nói nước mắt vẫnrơi trên gò má.
Hắn lấy đôi bàn tay vuốt lấy mái tóc dài của nó, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt thiên thần của nó cười nhẹ, mắng yêu nó:
- Em ngốc ạ. Đừng khóc nữa...anh sẽ kể mọi chuyện với em.