- Quỳnh Anh quan hệ giữa anh và em là thật em tin anh đi. Anh yêu em, anh biết anh không phải là người đàn ông tốt nhưng anh yêu em là thật lòng Quỳnh Anh hãy tha thứ cho anh được không?- Hoàng cầm lấy tay con nhỏ cầu xin, Quỳnh Anh đã không thể che đậy thêm được cảm xúc của mìnhnữa rồi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của nó như những giọt pha lê. Con nhỏ ngước mắt lên nhìn Hoàng Anh nhoẻn miệng cười. - Anh nhớ đấy nhá. Em chỉ tha thứ cho anh lần này thôi đấy.
Hoàng kéo nó vào lòng mình thì thầm vào tai con nhỏ: Anh yêu em nhiều lắm Quỳnh Anh à.
Nó hiện giờ đã có mặt ở trường, mới đặt chân vào đã nhận được ánh mắt dò xét của mọi người, những tiếng xì xào bàn tán sau lưng nó rút kinh nghiệm lần trước nó cúi xuống xem lại bộ dạng mình bây giờ : Vẫn ổn.- nó nói.
Nhưng không hiểu sao mọi người lại có thái độ đó với nó, đi đến hành lang về lớp nó gặp đám con gái bên lớp khác đang đứng đó nhìn nó bàn tán xôn xao. Bỗng con Vy- nhóm trưởng đội " vịt giời " nói to:
- Đằng trước thì treo biển " Cấm sờ vào hiện vật " ( ám chỉ nó là người yêu của Nhất Bảo ) vậy mà sau lưng thì đề cái biển to đùng " HÀNG VỀ " xí...- con nhỏ nhấn mạnh từng chữ. Rồi cả bọn ném ánh nhìn sắc lẻm vào nó.
Nó vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nó biết bọn vịt giời kia đang nói mình. Nó đứng lại hỏi:
- Các cậu nói vậy có ý gì?
- Ý gì? hứ chuyện đó cậu phải biết hơn tụi này chứ Hải Linh.- vẫn cái giọng mỉa mai dư thừa.
- Nói rõ hơn được không?- nó nói.
- Câu đó tụi này hỏi mới đúng chứ. Đồ mặt dày.
- Cậu nói gì.- nó tức giận nói.
Không nói gì nữa chúng nó quay người bỏ đi nó nhìn theo mấy cái dáng "lả lướt" đặc trưng của giống vịt bầu đi khuất khỏi dãy hành lang nó đi tiếp về lớp vẫn mải mê suy nghĩ về câu nói của nhỏ Vy lúc nãy. Vừa đặt chân vào lớp nó có cảm giác không ổn thường ngày lớp nó không khác gì cái nhà thương điên vậy mà hôm nay cái lũ này vừa thấy nó là im thin thín như thể nó là thầy hiệu trưởng không bằng. Không ổn không ổn một chút nào. Nó nở một nụ cười chào cả lớp:
- Chào gia đình thứ 2 hihi.
Đáp lại lời chào của nó là những câu trả lời chẳng có lấy một cảm xúc.
" Thật khó hiểu."- nó nghĩ. Bước về chỗ bon Kiều Trang bây giờ không có trong lớp chẳng hiểu đi đâu rồi nữa ( còn lo đi xé mấy cái tấm ảnh mà ) đặt cặp sách xuống bàn lớp trưởng nói:
- Hải Linh thầy hiệu trưởng nói cậu lên phòng ông ấy ngay đấy.
- Có chuyện gì thế?- nó ngơ ngác hỏi.
- À...ừ chuyện này...thôi cậu cứ lên đi có chuyện thì thầy mới gọi cậu lên chứ.- Phú lớp trưởng ngập ngừng nói.
- Ừ.- nói rồi nó đi lên phòng hiệu trưởng. Chuông điện thoại nó rung mở ra là tin nhắn của Mạnh Quân:
" Em đến chưa?"
Nó rep lại: " Rồi vừa đến thôi bọn anh ở đâu thế? chưa đi học à?"
Mạnh Quân: " Không bọn anh đến lâu rồi đang bận giải quyết vài chuyện. Mà em cứ ở trong lớp thôi nhá bọn anh về ngay đây. Có chuyện cần nói."
Đọc xong tin nhắn của Quân nó tò mò không biết có chuyện gì, rep lại: " Không em đang lên phòng hiệu trưởng có chuyện gì lát để em về nói sau nha."
Mạnh Quân: " Bọn anh đợi em ngoài phòng hiệu trưởng."- vừa rep xong tụi nó chạy ngay lên phòng của ông ấy nó đang ở trong đó đang nói chuyện với ông ý chúng nó cũng đoán được nội dung của câu chuyện là như thế nào nhưng không biết phản ứng của nó sẽ ra sao đây. Chỉ mong là sự thật không như những bức ảnh kia.
* Phòng hiệu trưởng *
Nó vừa bước vào phòng thấy bộ mặt khó coi của tên cầm đầu hoa quả sơn nó đoán chắc có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Nó hơi căng thẳng nhưng vẫn cố nở một nụ cười chào ông ấy:
- Em chào thầy.- nó cúi người chào.- Thầy cho gọi em ạ?
- Ừ. Em ngồi xuống đi.- ông ấy chỉ về phía chiếc ghế đối diện với mình.
Nó làm theo chỉ dẫn của thầy hiệu trưởng. Vừa ngồi xuống ông ý đặt ngay trước mặt nó một sấp ảnh cầm lên nhìn nó vô cùng bàng hoàng khi thấy đứa con gái đang nhảy nhót trong ảnh là nó. " Sao lại thế này?"- nó tự hỏi chính mình.
- Em giải thích sao về những tấm ảnh này?- ông ta nghiêm mặt hỏi.
- Dạ...thưa thầy...em...- nó ấp úng không nói lên lời.
- Tôi thật thất vọng vì em. Đường đường là một học sinh giỏi của trường năm nay em còn còn có thể nhận được học bổng vậy mà sao lại có chuyện này xảy ra chứ. Hải Linh tôi cần một lời giải thích thỏa đáng.- ông ta tức giận nói.
- Em...
- Em nói đi đó có phải là sự thật không?
- Dạ...phải.- nó nói lí nhí.
Ông ta đạp tay cái " bốp " xuống bàn khiến nó giật mình mặt nó tái mét đi nó giải thích tiếp:
- Thưa thầy em chỉ làm thêm ở đó chứ không có những chuyện bậy bạ khác đâu ạ.
- Cứ cho là đúng đi nhưng chuyện một đứa con gái vào những chỗ như thế thử hỏi họ không nghĩ lệch lạc sao được? Gia đình em có biết chuyện này không?
- Dạ?- nó hốt hoảng.- không ạ.
- Trời ơi.- ông ấy ôm đầu nói.- được rồi tôi sẽ gọi điện cho gia đình thông báo về chuyện này.
- Thưa thầy xin thầy đừng nói chuyện em gây ra em sẽ tự giải quyết...
- Giải quyết? một cô bé bồng bột như em sao?
- Em đã 20 tuổi... - Vậy em có ý thức được việc em đã làm không? dù hoàn cảnh có khó khăn đến mấy thì em cũng phải tìm một công việc cho đàng hoàng chứ sao lại có thể làm ở những chỗ đó...- nói rồi ông ấy hít một hơi thật sâu cho vơi cơn giận rồi hỏi.- Em có còn làm việc ở đó nữa không?
- Dạ không ạ.
- Được rồi em về lớp đi tôi sẽ nói chuyện với em sau.
- Thưa thầy xin thầy đừng nói chuyện này với mẹ em...mẹ em vừa mới mổ xong bà mà biết được em sợ sẽ ảnh hưởng tới việc hồi phục.- nó cầu xin.
- Em về lớp đi.- ông ấy nói.
- Em chào thầy.
Nó bước ra ngoài với khuôn mặt ủ rũ bọn Kiều Trang đangsốt ruột đứng ngồi không yên thấy nó ra tụi nó chạy lại lo lắng hỏi: