Quay trở lại sân khấu Hương Ly tức lắm khi thấy hắn bỏ mình bơ vơ một mình mà đi ôm ấp đứa con gái khác lại còn trước mặt mọi người nữa. Con nhỏ cũng yêu hắn như bao đứa con gái khác trong trường nó đã bày tỏ tình cảm của mình với hắn nhưng nhận được cái lắc đầu lạnh lùng. Nghĩ rằng khi được danh hiệu hotgirl nó sẽ tỏ tình lại một lần nữa và chắc chắn rằng hắn sẽ đồng ý nhưng ai ngờ đâu cái con nhỏ ૮ɦếƭ bầm đó nó đã hớt tay trên của mình. Con nhỏ tức giận đi đến chỗ hắn và nó nói:
- 2 người ôm nhau đã chưa vậy?
Hắn và nó nghe vậy buông tay ra quay sang chỗ đứa con gái vừa nói câu đấy. Hắn thấy Hương Ly cười nửa miệng nói:
- Chưa. Đồ phá đám.
Hương Ly nghe vậy tức lắm nó nắm tay thật chặt nói:
- Anh định bỏ em một mình trên đó sao?
- Cô thíchthì cứ việc mà nhận cái giải " hotgirl quý báu " đó của cô.
- Anh...
Không để Hương Ly nói hết câu hắn kéo tay nó đi xuống sân khấu trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Mọi người rẽ sang hai bên nhường đường cho hắn và nó, bọn Nhật Duy đi đến. Quỳnh Anh hỏi nó:
- Em không sao chứ?
- Không em không sao đâu.- nói rồi nó nở một nụ cười.
- Ừ.
- Cô cháu ghét cái cô Hương Ly đó ỷ mình là con hiệu trưởng mà có thể mua giải. Xì cô trong mắt cháu và mọi người cô vẫn là xinh nhất hihi.
- Cái thằng nhỏ này.- Minh Cường xoa đầu Gia Huy.
- Cảm ơn cháu.- nó nói.
- Mình không muốn ở đây nữa về thôi.- hắn lạnh lùng.
Nói rồi bọn hắn kéo nhau ra xe tất nhiên là sẽ không về cùng nhau Hoàng Anh và Quỳnh Anh tách bọn ra đi chơi riêng hắn và nó cũng vậy.
- Phiền các cậu đưa Gia Huy về.
- Ừ.
- Không cháu muốn đi với cô.- thằng nhỏ giữ chặt lấy tay nó.
Biết ý của hắn nên Mai Thùy với cái danh hiệu thiên tài dỗ trẻ của mình sau bao nhiêu năm tích lũy kinh nghiệm nó rút ra một điều trẻ con đứa nào cũng ham chơi như nhau và dĩ nhiên Gia Huy cũng vậy con nhỏ nói:
- Gia Huy cháu có muốn đi chơi chợ đêm không?
- Chợ đêm? là chợ gì hả cô có vui không? ( mắc bẫy rồi nha cưng )
- Có vui lắm cháu có muốn đi không? - Có đi luôn bây giờ nha cô. Đi.- thằng nhỏ kéo tay Mai Thùy. Bỗng nó quay lại hỏi Hải Linh:
- Cô có đi không? cô đi cùng với Gia Huy luôn nhá.
- Không cô với chú có chút chuyện cháu đi chơi với cô chú ý đi.- hắn nói rồi kéo lên xe.
Thằng nhỏ cũng chẳng nói gì thêm việc nó quan tâm bây giờ là đi chợ đêm nó chưa từng đi bao giờ. Nhật Duy dĩ nhiên sẽ chẳng đời nào chịu đi đến những chỗ như vậy nên về trước nhưng cậu đâu có về nhà mà vào thẳng quán bar. Kiều Trang cũng chẳng đi nốt con nhỏ về kí túc ôn bài cho kì thi sắp tới. Thế nên ở chợ đêm bây giờ chỉ có Minh Cường và Mai Thùy đi chơi với thằng nhỏ
* Heaven Bar *
Quán này khá yên tĩnh hợp với tính cách của cậu nên ngoài quán bar NO.1 ra thì đây là quán Nhật Duy thường đến. Quán khá rộng chia thành từng tầng khác nhau tầng 1 dành cho những khách muốn nhay dance và cho các DJ chơi nhạc, tầng 2 dành cho những cặp gà bông và bạn bè có thể đến đây nói chuyện cuối cùng là tầng 3 những người muốn yên tĩnh và lẽ dĩ nhiên Nhật Duy ngồi ở đây. Cậu vẫn ngồi chỗ cũ một bàn ở góc trong cùng của quán gọi một ly cafe cậu đưa ánh mắt ra cửa bỗng có dáng người quen bước vào, là Kiều Trang.
- Kiều Trang. Cô ta mà cũng đến đây sao?
Con nhỏ ngồi bàn cạnh cửa sổ nó cũng gọi ly cafe đen nhưng không đường thấy nó uống một cách ngon lành Nhật Duy hơi nhíu mày. " Chẳng nhẽ cô ta không có vị giác? Uống vậy mà cũng uống được sao?"- Nhật Duy nghĩ.
Kiều Trang phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn cảnh thành phố tấp lập về đêm uống được nửa cốc con nhỏ đứng lên tiến về phía chiếc piano nó chơi một bản nhạc buồn đầy sâu lắng của Giovanni Marradi ( mình cũng không nhớ về cái tên bản nhạc này ). Nhật Duy ngỡ ngàng vì kĩ năng chơi đàn của Kiều Trang những nốt nhạc được đánh một cách thuần thục chắc con nhỏ phải chịu khó tập luyện dữ lắm mới chơi được như vậy. Kiều Trang kết thúc bản nhạc trong sự vỗ tay của mọi người, về chỗ bắt gặp ánh mắt của Nhật Duy nó hơi ngạc nhiên một chút rồi nở một nụ cười nhẹ về lại bàn ngồi. Cậu đứng lên tiến về chỗ con nhỏ.
- Cô chơi hay lắm.
- Cảm ơn.
- Tôi ngồi đây được chứ?
- Um.
Kiều Trang nhấp 1 hụm cafe Nhật Duy để ý kĩ xem phản ứng của Trang ra sao nhưng nó vẫn không có một chút biểu hiện nhăn mặt nào cả. Nhật Duy hỏi:
- Cô không thấy đắng sao?
Trang hơi ngạc nhiên vì câu hỏi này nó nhíu mặt hỏi lại:
- Sao anh biết cafe của tôi không có đường?
- À tôi ngồi bàn bên kia thấy cô uống cafe mà không cho đường.
- Um tôi thích vậy.
- Thích?
- Um. Anh có muốn uống thử không?
- Được thôi.- nói rồi Duy dơ tay ra hiệu cho cô bồi bàn.- Cô cho tôi một ly cafe đen.
- Dạ sẽ có ngay.
Cô ấy đã mang ly cafe mới cho cậu nhấc một hụm uống thử cậu vội bỏ xuống.
- Đắng quá.
- Hihi.- Trang cười đây là lần đầu tiên con nhỏ cười trước một người con trai ( ngoại trừ Mạnh Quân trong hội mà ) nụ cười của nó khiến trái tim Duy hơi xao động.
Con nhỏ nói tiếp:
- Ngày trước lúc tôi tập uống cũng vậy nhưng rồi tôi cũng dần quen với cái vị đắng này và giờ thì tôi thích nó.
- Cô tập uống nó từ khi nào?
-...Khi mẹ tôi mất.
- Tôi...xin lỗi.
- Không sao tôi cũng đã quen với những câu hỏi kiểu như vậy.- nó cười buồn.
- Mẹ cô chắc đẹp lắm.
- Um bà ấy cũng từng là hoa khôi của trường đại học y.
- Bố cô chắc yêu mẹ cô lắm.
- Không ông ấy đâu có quan tâm tới mẹ con tôi. Mẹ tôi mất chưa được bao lâu ông ấy đã rước về một người phụ khác, bà ta đáng tuổi làm cháu ông ấy. Tôi không được hưởng một tuổi thơ trọn vẹn như những đứa trẻ khác bà ấy luôn đánh đập tôi ngay cả trước mặt ông ấy nhưng ông ấy vẫn để yên cho bà ta làm vậy.- Trang vừa nói vừa khóc. Những giọt nước mắt như những viên pha lê lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp cảu nó. Lòng Duy dấy lên một sự đau xót khó tả cậu lấy tay lau đi những giọt nước mắt đó.
- Tôi xin lỗi vì đã hỏi cô quá nhiều. Muộn rồi để tôi đưa cô về.