HOTGIRL??? Không!!! Tôi không muốn làm hotgirl - Chương 18

Tác giả: Windy luv mic

Nó hất tay ra, hiện giờ nó không có tâm trạng để nói tranh cãi với mấy đứa con gái vô giáo dục này. Nó cầm trên tay đĩa thức ăn tìm chỗ ngồi bỗng "huỵch" nó ngã thức ăn trong đĩa rơi tứ tung.
- Hahahaha- mấy đưa con gái đó cười.
Một người giúp việc khác chạy lại đỡ nó lên.
- Chịkhông sao chứ?- Trúc hỏi.
Nó lấy tay phủi quần áo ngẩng đầu lên cười nhẹ nói:
- Ừ không sao cảm ơn.
- Các chị làm cái gì thế hả? định ma cũ bắt nạt ma mới à.- Trúc quay sang bọn con gái đó nói.
- Trúc nó đã không được thiếu gia để mắt tới rồi mày đừng có nịnh hót nó.
- Tôi chẳng nịnh ai cả...
- Các cô đang làm gì vậy hả?- Bà Nhung giọng tức giận nói.
- Dạ không ạ.
- Tôi đã thấy tất cả mọi việc. Các cô- bà ấy chỉ tay về phía đám con gái đó.- đứng dậy xin lỗi Hải Linh đi.
- Dạ?- cả bọn đồng thanh.
- Nhanh lên.- bà ta quát.
- Xin lỗi.- cả bọn đồng thanh.
- Được rồi thu dọn đồ đạc ra khỏi đây đi. Đây là tiền lương tháng này của bọn cô.- bà ấy đưa phong bì cho mỗi người.
- Dạ cháu xin lỗi chúng cháu sẽ không làm thế nữa đâu ạ.- một đứa giọng sợ sệt nói.
- Không nói nhiều mau đi đi trước khi tôi gọi bảo vệ lôi cổ mấy người tống ra khỏi nhà.
- Bà ơi cháu biết lỗi rồi xin bà cho cháu một cơ hội.
- Bà ơi cháu phải nuôi 6 đứa em lại còn mẹ già bị ốm ở nhà nữa xin bà cho cháu ở lại. Cháu nhất định sẽ không làm vậy nữa ạ.- một đứa bật khóc nói.
- Biệt thự này không thể có những người như các cô. Đi ngay.
- Bà Nhung cháu không sao mà bà cho họ ở lại đi.- nó nói.
- Không được.- bà ta vẫn kiên quyết.
- Cháu xin bà đấy là cháu không biết cách cư xử với mọi người đi đứng thì vụng về nên mới xảy ra những chuyện như vậy bà hãy cho họ ở lại đi.
- ......
- Cháu xin bà đấy.- nó nài nỉ.
-.....
- Bà chúng cháu biết lỗi rồi xin bà hãy cho chúng cháu ở lại.- họ nói.
- Bà hãy cho họ ở lại nha.- nó. - ...Thôi được nhưng tháng này các cô sẽ bị trừ 50% số tiền lương.- nói rồi bà ta quay đi.
Bọn con gái đó chạy lại chỗ nó ngại ngùng nói:
- Xin...xin lỗi cô.
- Không sao em phải xin lỗi mọi người mới đúng. Thời gian qua em có gì không phải xin mọi người bỏ qua.
* Phòng nó *
Chân nó ngã hôm trượt băng vẫn chưa khỏi hôm nay lại ngã tiếp khiến cái chân của nó như nghiến nát. Nó đau lắm nhưng chẳng dám kêu trằn trọc không ngủ được. Bỗng nó nghe thấy tiếng gõ cửa nó nhảy lò co ra mở.
- Ô bà Nhung? Bà vẫn chưa ngủ ạ?
- Cô cầm lấy thuốc này mà bôi vào đi bôi xong nhớ xoa nhẹ một lúc nó rất tốt cho các vết bầm tím đấy.
- Thật hả bà?
- Đây là lọ thuốc gia truyền nhà tôi đấy. Bôi in ít thôi tôi còn dùng nữa cô mà dùng hết thì ૮ɦếƭ với tôi.- bà ấy nhấn lọ thuốc vào tay nó rồi đi về phòng.
Nó ngơ ngác cầm lọ thuốc trên tay nhìn theo dáng người của bà ấy cười.
- Bà ấy cũng tốt đấy chứ nhỉ hihi.
Nó đóng cửa bước về giường lại nghe thấy tiếng gõ cửa nó tưởng bà ấy nó nói:
- Cháu biết rồi sẽ dùng ít...Ơ Ma Vương.- nó ngạc nhiên nói.
- Không tôi thì ai.- hắn vẫn cái giọng lạnh băng.
- À không tôi tưởng bà Nhung.
Hắn nhìn thấy trên tay nó cầm lọ thuốc quen quen hắn hỏi:
- Thuốc này của bà Nhung à?
- Sao anh biết?
- Thì từ nhỏ bị bầm tím hay gì đấy bà ấy toàn bôi cho tôi thuốc này. Mà cô bị sao à?
- À bị đau chút thôi.
- Ở đâu? Tôi xem nào.- hắn lo lắng hỏi.
- Chân.
- Là chỗ trượt băng hôm trước ngã à.- hắn nói giọng buồn rầu.
- Không cũng chỗ đấy nhưng mới bị ngã buổi tối.
- Sao cô đi đứng không cẩn thận vậy hả? để tôi xem.- hắn dìu nó vào ghế ngồi.- đưa thuốc đây.
- Làm gì?
- Để thoa cho cô chứ sao. Sao đầu óc cô thông minh quá vậy.
- Anh...tôi tự làm được.
- Đưa đây.- hắn giằng lọ thuốc từ tay nó.
Nó nhìn hắn, hắn quả thực rất đẹp trai làn da trắng, đôi lông mày rậm thi thoảng lại nhướn lên, sống mũi cao nói chung các nét trên khuôn mặt hắn thật hoàn hảo nó cứ mải mê ngắm nhìn hắn bỗng hắn nói:
- Cô ngắm đủ chưa vậy?
Câu nói đó làm nó giật mình, mặt đỏ ửng nó cảm thấy mình nhìn hắn như vậy thật lỗ liễu quá. Thái độ ngượng ngùng của nó lúc này trông thật dễ thương. Nó cảm thấy đôi môi mình nóng ran, lưỡi tê tê hắn đang hôn nó. Một nụ hôn cháy bỏng, hắn đã không thể kìm nén được nữa rồi. Hôm qua ngày hôm qua là đủ khi không có nó hắn cảm thấy thật cô đơn và trông trải mặc dù Gia Huy luôn ở bên cạnh hắn. Nhưng người hắn cần là nó chỉ có nó mới làm cho hắn cảm thấy được vui vẻ, được hạnh phúc và được yêu thương. Hắn đã yêu nó yêu nó mất rồi, không có nó chắc hắn không thể sống nổi mất. Hắn nhận ra một điều là hắn cần nó hơn bất cứ thứ gì và hắn muốn có được nó.
Nó sững sờ nhưng không thể làm gì được nó cố đẩy hắn ra nhưng hắn càng lấy tay mình ôm chặt nó hơn và càng lúc hắn càng hôn nó mạnh hơn. Nó nhắm mắt tận hưởng cái nụ hôn nồng cháy của hắn, nó cảm nhận được sự ấm áp, cảm nhận được tình yêu từ hắn. Và nó cũng đã yêu hắn mất rồi.
Bà Nhung đã nhìn thấy tất cả qua khe hở ở cửa, bà chỉ cười nhẹ một nụ cười hạnh phúc:
- Tụi trẻ đã yêu nhau thật rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc