HOTGIRL??? Không!!! Tôi không muốn làm hotgirl - Chương 16

Tác giả: Windy luv mic

Bà Nhung tuy thường ngày quát mắng nó là vậy nhưng thực tâm bà ấy rất yêu thương nó. Trước đây bà cũng có một đứa con gái nhưng nó bị tai nạn mà ૮ɦếƭ nếu con nhỏ còn sống thì cũng bằng tuổi nó bậy giờ. Từ khi nó vào đây làm bà đã có cảm giác thân quen lạ thường, bà không hiểu vì sao lại vậy bà gặp rất nhiều người cũng tầm độ tuổi này nhưng chỉ khi gặp nó bà trong bà mới có cảm giác đấy. Nhìn nó bà lại nhớ về đứa con gái xấu số của mình.
* Bệnh viện *
- Hộc...hộc...hộc bác...bác sĩ cháu...- nó nói gấp.
- Từ từ thôi cháu uống nước đi.- ông ta đưa cho nó cốc nước.
- Dạ cháu đến làm thủ tục để phẫu thuật.
- Ừ cháu điền vào tờ giấy này đi.- ông ấy đẩy tờ hồ sơ ra cho nó.
- Người đồng ý chi trả số tiền đó là ai vậy bác sĩ?- nó hỏi.
- À chuyện đó...
- Mà sao người đó lại biết chuyện của mẹ cháu vậy ạ?
- Người đó biết hoàn cảnh của mẹ cháu khi đến đây làm từ thiện cho bọn trẻ và đã đồng ý.
- Bác có thể cho cháu biết tên và địa chỉ được không ạ? Cháu muốn đến cảm ơn người đấy.
- Nhưng họ muốn giữ bí mật về danh tính. Mọi người bây giờ đều vậy cả hihi.
- Nhưng...
- Đến giờ khám cho mẹ cháu rồi bác cũng chưa thông báo cho mẹ cháu biết đâu vừa biết tin bác điện luôn cho cháu đấy.
- Hihihi cháu cám ơn bác.
* Phòng bệnh *
- Mẹ ơi, mẹ ơi.- nó chạy vào phòng bệnh theo sau là bác sĩ, nó hét toáng lên.- mẹ ơi, mẹ sẽ được phẫu thuật vào thứ 5 tuần sau hihi.- nó hí hửng nói.
- Con nói gì? Phẫu thuật.- mẹ nó hỏi lại.
- Vâng.
- Nhưng con lấy tiền đâu ra mà chi trả cho ca phẫu thuật?- mẹ nó lo lắng hỏi.- Con đi vay nặng lãi hả?
- Không mà là bla...bla...- nó kể cho mẹ nó nghe toàn bộ sự việc.
Mẹ nó xúc động quay sanghỏi lại bác sĩ:
- Có...có thật không hả bác sĩ?
- Thật.
- Người đó thật là tốt bụng.- mẹ nó rớt nước mắt nói.
- Kìa mẹ. Mẹ đừng khóc thế mẹ phải vui lên chứ.- nó.
- Ừ mà người đó là ai thế?
- Bác sĩ nói ông ấy không muốn tiết lộ danh tính.
- Trời vậy sao được. Bác sĩ xin ông hãy nói cho tôi biết tôi thực sự rất muốn cám ơn người đấy.- mẹ nó quay sang cầu xin.
- Nhưng ông ấy không...
Chưa để bác sĩ nói hết bà Thanh nói:
- Nếu vậy tôi sẽ không phẫu thuật nữa.- mẹ nó kiên quyết nói.
- Sao cơ mẹ không được đâu. Mẹ cần phải phẫu thuật bệnh của mẹ...
- Mẹ biết nhưng mẹ không muốn mắc nợ ai cả. Người đó không quen biết gì mẹ nhưng lại bỏ ra hàng trăm triệu để giữ mạng sống cho mẹ.
- Thôi được rồi để tôi hỏi lại ông ấy.
- Alo.- nó.
- Thông báo cho cháu 1 tin vui có người đồng ý trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ cháu.
- Thật...thật không ạ.- nó vui mừng nói.
- Thật, cháu mau đến làm thủ tục để phẫu thuật đi.
- Dạ cháu tới ngay.- nó cúp máy chạy đi tìm bà Nhung.- Bà Nhung, bà Nhung ơi.
- Cô không còn nhớ những gì tôi đã dạy cho cô rồi sao.- bà ta nghiêm mặt hỏi.
- Dạ cháu xin lỗi vì chuyện gấp quá nên...- nó sợ sệt nói.
- Chuyện gì mà gấp?
- Dạ nhà cháu có việc bà có thể cho cháu nghỉ hôm nay được không ạ???
- Tôi tưởng chuyện gì. Chuyện đó dĩ nhiên là không được.- bà ta giọng lạnh tanh nói.
- Dạ nhà cháu thực sự là có chuyện gấp bà cho cháu nghỉ một hôm thôi.
- Không. - Bà chỉ một ngày hôm nay thôi.
Sau một hồi xin xỏ ỉ ôi nó cũng được bà ấy cho phép đổi lại nó phải làm bù vào ngày chủ nhật.
- Cháu cám ơn bà nhiều "chụt...chụt...chụt"- nó hun bà ấy.
- Dừng.- bà ấy đẩy nó ra.
- Thôi cháu xin phép bà cháu đi đây hihi.
-Hì...cái con nhỏ này.
Bà Nhung tuy luôn la mắng nó nhưng thực tâm bà rất yêu quý nó. Trước đây bà có một đứa con gái nhưng nó đã ૮ɦếƭ sau một vụ tai nạn xe hơi khi đó nó mới 12 tuổi nếu con nhỏ còn sống thì cũng bằng tuổi nó bây giờ. Kể từ khi nó vào đây làm bà có cảm giác thân thuộc với nó, nó có nét gì đó rất giống với đứa con gái ấy tính cách của nó cũng vậy rất lễ phép và vui vẻ. Bà đã gặp nhiều người cũng ở độ tuổi như nó nhưng chỉ khi gặp nó cảm giác ấy mới xuất hiện trong bà. Nhìn nó bà lại nhớ về đứa con gái xấu số của mình lòng bà lại quặn đau.
Nó bây giờ đang ở trong phòng của bác sĩ.
- Cháu điền vào đây.- ông ta đẩy tờ giấy về phía nó.
Sau khi làm xong các thủ tục cần làm trước khi phẫu thuật nó hỏi ông :
- Bác sĩ người trả chi phí đó là ai vậy ạ? bác có thể cho cháu biết tên và địa chỉ của người đó được không ạ?
- Chuyện này...chuyện này...- ông bác sĩ ấp úng nói.
- Sao vậy ạ?
- Ông ấy không muốn cho biết danh tính của mình.
- Nhưng cháu chỉ muốn biết để đến cảm ơn ông ấy thôi mà.
- Nhưng tôi không thể nói cho cháu biết được.
- Tại sao ạ?
- Vì ông ấy muốn vậy. Đến giờ khám cho mẹ cháu rồi cháu đến đó luôn chứ?
- Vâng ạ.
- Bác cũng chưa nói chuyện này cho mẹ cháu biết đâu. Nhận được tin là điện cho cháu luôn đấy.
- Hihi vậy ạ chắc mẹ cháu vui lắm hihi.
- Ừ.
Họ vừa đi vừa nói chuyện, đến cửa phòng nó vội mở cửa chạy vào gọi lớn:
- Mẹ, mẹ ơi hihi.- nó chạy đến bên giường bệnh ôm lấy mẹ nó.
- Có chuyện gì mà con vui thế?- mẹ nó hỏi.
- Hihi có người đồng ý trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ.- nó vui mừng báo tin.
- Thật...thật không?- mẹ nó như không tin vào những gì mình vừa nghe quay lại hỏi bác sĩ.- bác sĩ có đúng là như vậy không?
- Đúng đó là sự thật.- ông cười.
- Ôi vậy là tôi sẽ được sống.- mẹ nó xúc động nói.
- Mẹ phải vui lên chứ sao lại khóc thế.- nó lấy tay lau những giọt lệ trên đôi má gầy của mẹ nó.
- Ừ mẹ đang vui lắm con gái ạ.- hai mẹ con nó ôm lấy nhau. Bỗng như nhớ ra điều gì bà đẩy nhẹ nó ra hỏi:
- Vậy con có biết người đó là ai không?
- Dạ không ạ. Bác sĩ nói ông ấy không muốn tiết lộ danh tính.
- Tại sao chứ? ông ấy làm việc tốt thì sao phải giấu giếm. Bác sĩ xin ông hãy cho tôi biết người đàn ông ấy là ai?
- Như Hải Linh đã nói ông ấy muốn giữ bí mật.
- Bí mật?
- Đúng vậy.
- Nếu vậy tôi sẽ không phẫu thuật đâu.
- Tại sao vậy mẹ? mẹ cần phải phẫu thuật.- nó sửng sốt.
- Mẹ khôn muốn mắc nợ ai cả.
- Con biết nhưng người đó chỉ không muốn tiết lộ danh tính thôi mà.
- Không mẹ sẽ không phẫu thuật khi chưa biết người đó là ai và lí do vì sao người đó lại muốn giúp mẹ.
- Nhưng...
- Thôi 2 mẹ con đừng tranh cãi nữa tôi sẽ hỏi lại người đó.- nói rồi ông ấy ra ngoài gọi điện thoại cho người đàn ông ấy.
- Alo. Chào ông tôi có chuyện muốn nói. Mẹ Hải Linh không muốn làm phẫu thuật khi không gặp được ông.
-...
- Dạ tôi biết. Chào ông.
Cúp máy ông quay lại phòng nó nà bà Thanh vẫn đang tranh luận về chuyện phẫu thuật thấy ông bước vào nó chạy lại hỏi:
- Sao rồi ạ? ông ấy có đồng ý không ạ?
- Ông ấy đồng ý sẽ gặp mặt để nói chuyện.
- Vậy bao giờ ạ?
- Ngay ngày mai vì ông ấy biết bệnh của mẹ cháu không thể để lâu mà ngày mai ông ấy cũng rảnh.
- Vậy lúc nào cháu có thể gặp nói chuyện được ạ?
- Vào giờ ăn trưa lúc 11h tại quán Hoàng Mai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay