Hắn nghe xong câu đó cảm thấy trong lòng rất vui nở một nụ cười nhẹ. Nhật Duy quay sang bắt gặp nụ cười ấy đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nụ cười thật lòng của thằng bạn thân mình. Cậu chắc chắn một điều rằng Nhất Bảo đã thay đổi kể từ khi cô gái đó xuất hiện. Người đó không là ai khác chính là nó- Trần Hải Linh.
* * * Nó đi theo cô gái ấy xuống tầng 1 dừng lại trước một căn phòng, cô gái quay sang nói:
- Đây là phòng thiếu gia đã chuẩn bị cho cô.
- Dạ cám ơn chị.- nó.
Cô gái đó đẩy cửa cho nó vào, nó bước vào vô cùng ngạc nhiên trước vẻ đẹp của căn phòng. Căn phòng rộng rãi, đồ đạc trong này đều vào loại đắt tiền nó nghĩ:" Woa phòng của osin cũng đẹp vậy sao hả trời nó còn to gấp 2 lần căn phòng của mình ý chứ."
- Thôi cô nghỉ đi đến giờ ăn tối tôi sẽ gọi.
- Khoan đã chị cho em hỏi thế ai ở chung phòng với em vậy ạ?
- Căn phòng này của cô.- ChịThư lạnh lùng đáp.
- Dạ vậy nghĩa là một mình em ở phòng này sao?- nó vẫn tiếp tục hỏi.
Thư không trả lời nó chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi ra ngoài. Nó nói với theo:
- Cảm ơn chị.
Ngắm lại căn phòng một lần nữa nó phải công nhận một điều căn phòng phải nói là vô cùng đẹp. Nó nằm trên giường lăn qua lăn lại một cách thích thú rồi cứ thế nó ngủ lúc nào không hay.
.............................
Đang ngủ nó bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc uể oải với lấy cái điện thoại nó nhìn trên màn hình tên người gọi là của Quỳnh Anh, nó nhấc máy:
- Alo em nghe.
- Em đang ở đâu thế? Bọn chị đến chỗ làm của em nhưng họ nói hôm nay em không có đi làm. Về nhà thì khóa cửa em đang ở đâu vậy?- Quỳnh Anh lo lắng hỏi.
- À...em - nó ấp úng nói.- Em...đang ở nhà Ma Vương.
- Hả cái gì?- Quỳnh Anh.- Em nói đang ở nhà Ma Vương á?- Quỳnh Anh hỏi lại.
- Vâng.
- Em đến đó làm gì?
- Em đến xin làm giúp việc.
- Hắn đồng ý?
- Vâng.
Blala....blala...
- Thôi để lúc khác em kể lại cho.- nó nói.
- Ừ.
Quỳnh Anh tắt máy tụi Mai Thùy hỏi tới tấp:
- Sao con nhỏ lại ở nhà Ma Vương?- Mai Thùy hỏi.
- Nó đến đó xin làm giúp việc.- Quỳnh Anh.
- Trời.- cả bọn đồng thanh.
- Thôi về đi.- Quỳnh Anh nói.
- Không được mình phải đến đấy đem con nhỏ về.- Anh xinh gái đang chuẩn bị chạy đi thì Kiều Trang kéo tay lại.
- Ông có biết nhà hắn không mà tới?
- Tôi...không biết. Nhưng gọi điện cho Hải Linh là biết chứ gì.
- Chắc hắn không dám làm gì nhỏ đâu. Mà nó đã quyết định làm ở đó rồi thì có trời cũng không cản được.- Mai Thùy nói.
- Nhưng...
- Thôi đi về sáng mai gặp nó nói tiếp.- Quỳnh Anh.
* Nhà hắn *
Tắt điện thoại nhìn đồng hồ cũng đã gần 8h bụng của nó biểu tình dữ dội xỏ đôi dép nó tìm đến phòng ăn, bọn hắn đang ngồi đấy thấy nó Minh Cường liền gọi:
- Hải Linh em dậy rồi à. Tưởng em vẫn mệt nên bọn anh không gọi. Dậy rồi thì qua đây ăn luôn đi.
Nó nhìn vào bàn ăn trời ơi bao nhiêu là đồ ăn nó nuốt cái "ực".
- Cô định đứng đó nhìn đến bao giờ.- hắn nói.
Nó chẳng thèm quan tâm đến câu nói đó của hắn ngồi vào bàn ăn nó ăn ngấu nghiến căng phồng cả mồm (thông cảm từ sáng chưa ăn). Trông nó ăn hắn nói:
- Gấu trúc có khi từ giờ tôi phải gọi cô là con heo mới đúng.
Nó nghe thấy vậy dừng ăn ngước lên nhìn hắn bốp lại:
- Her Ma Vương này anh không ăn được như tôi thì ghen ak?
- Tôi mà phải đi ghen cái kiểu ăn của cô á? Chưa tỉnh ngủ hả gấu.
- Trời vậy tôi ăn kiểu gì kệ xác tôi anh xen vào làm gì?- nó vênh mặt lên nói.
- Ừ tôi thích vậy đấy sao nào.
- Đồ Ma Vương xấu xa.- nó tức giận nói.
- Sao bằng cô được chứ hả gấu trúc.- hắn bộp lại.
Cứ như thế họ cãi nhau suốt cả bữa ăn làm cả bọn ngán ngẩm hết mức.
Sau khi tiễn tụi Nhật Duy về hắn quay sang nó nói:
- Lên phòng tôi. Tôi có chuyện muốn nói.- nói rồi hắn đi thẳng vào thang máy về phòng.
Nó chạy theo, lên đến phòng hắn và nó ngồi ở ghế sofa hắn nói:
- Từ giờ cô đã là giúp việc của tôi đây là bản hợp đồng cô đọc và kí vào đi.
Nó cầm bản hợp đồng từ tay hắn đọc.
- Hả sao dậy sớm vậy?- nó nói. - Đó là việc của cô. Cô dậy sớm chuẩn bị đồ ăn và gọi tôi dậy đi học.
- Nhưng 7h30 mới vào học anh bắt tôi dậy từ 5h chuẩn bị đồ ăn cho anh có phải là quá đáng lắm không?- nó hỏi giọng trách cứ.
- Không.- hắn thản nhiên đáp làm nó tức nổ cổ.
- Anh...ít ra cũng phải để tôi ngủ đến 6 rưỡi chứ.- nó cố thuyết phục.
- Không! Nếu cô không làm được những yếu cầu đó thì khỏi cần làm ở đây.- hắn nói giọng lạnh băng.
" Đồ Ma Vương xấu xa. Ôi cha mẹ quỷ thần ơi làm sao mà có thể dậy vào cái giờ oái oăm như thế?"-nó nghĩ.
- Thế nào cô làm được chứ?- hắn hỏi.
- ...Nhưng 5 rưỡi được không?- nó vẫn gắng thuyết phục.
- Đừng có nói nhiều. Cô đi làm mà sao cứ vặn vẹo này nọ vậy hả?
Thì từ trước tới giờ nó đều đi làm vào giờ ăn trưa đến đêm nó mới về nó đâu có thức dậy vào cái giờ đấy bao giờ. Nhưng vì mẹ nó ngậm ngùi kí vào cái bản hợp đồng ấy.
- Tốt xong rồi cô có thể về phòng.- hắn nói.
- Nhất Bảo này.- nó gọi.
- Cô vừa gọi cái gì?- hắn ngạc nhiên.
- Thì tôi gọi tên anh.- nó nói.
- Có chuyện gì nhờ vả hả?- hắn nghi ngờ.
- Ak tôi có thể ứng trước tiền lương 2 tháng cho tôi được không?- nó cười nói.
- Cô chưa làm cho tôi ngày nào đã đòi ứng trước tiền lương co có nhầm không vậy?
- Tôi biết điều đó là không thể. Nhưng thực sự tôi đang rất cần tiền anh có thể cho tôi ứng trước được không?- nó hỏi.
- Không.- hắn thẳng thừng đáp.
- Tôi xin anh đấy.
- Không.
- Nhất Bảo anh thấy ૮ɦếƭ mà không cứu hả?
- Cô vẫn sống sờ sờ ra đấy còn cãi nhau với tôi được mà sao ૮ɦếƭ được.
- Anh...- nó cố nhịn cơn giận này vì dù sao nó cũng đang nhờ hắn mà. Nó cười rồi nói tiếp- Nhất Bảo tôi xin anh đấy thực sự tôi đang rất cần tiền.
- Cô cần để làm gì? ở đây cô có cái ăn chỗ ở thì còn cần tiền làm gì?- hắn nói.
- Nhưng tôi cần để sử dụng vào việc khác không phải cho tôi.
- Thôi không nói nhiều nữa tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi cô về phòng đi.- hắn.